Chung Lê cười và nói về luật Chung thị của cô: "Ở một ngày, thì phải sống tốt một ngày, không phải vì sẽ dọn ra ngoài trong tương lai mà chịu đựng cuộc sống hiện tại."
Triết lý hay, khó tranh cãi.
Mạnh Nghênh bắt đầu bịa chuyện: "Tớ bấm ngón tay tính toán rồi, hôm nay không thích hợp ký hợp đồng."
"Hả? Học xem bói lúc nào vậy?”
Nhà thiết kế đã lén nhìn cô ấy chăm chằm, Mạnh Nghênh cố gượng, dùng chính mình làm con bài thương. lượng: “Nếu tớ nói không muốn cậu ký thì sao?”
Chung Lê liếc nhìn cô và đặt bút xuống mà không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là cậu lớn nhất rồi."
Hu hu hu, Mạnh Nghênh rất cảm động, nghiến răng nghiến lợi buông bàn tay ngăn cản của cô: "Bỏ đi, cậu ký đi"
Cùng lắm sau này nếu Phó Văn Thâm muốn giải quyết vấn đề này, cô sẽ cõng Chung Lê bỏ chạy.
Sau khi ký hợp đồng, Chung Lê cùng Mạnh Nghênh đến cửa hàng thức ăn cho chó mà cô ấy thường xuyên lui tới, sau khi mua khẩu phần ăn cho hai con chó ở nhà, Mạnh Nghênh lại đặt thêm một đơn hàng lớn 500kg và nhờ ông chủ chuyển hàng đến tận nơi ở Trạm cứu hộ động vật lang thanh thành phố Vân Nghi.
Có phải cô ấy thường gửi thức ăn đến các trạm cứu hộ và chuyển tiền đều đặn không? Ngoài khẩu phần ăn, nhiều động vật đi lạc cũng đang phải đối mặt với các vấn đề như chấn thương và phải phẫu thuật, tiền bạc cũng không thể thiếu.
Kể từ khi Mạnh Nghênh có đủ tiền tiêu vặt, cô ấy đã làm loại phúc lợi công cộng này hơn mười năm kể từ khi còn là một đứa trẻ.
Chung Lê bày tỏ cảm xúc của mình và hỏi ông chủ địa chỉ của một trung tâm cứu hộ mèo hoang, đồng thời đặt một lô thức ăn cho mèo và các loại thuốc cần thiết để gửi đến.
Khi quẹt thẻ, cô nói một cách hùng hồn đầy lí lẽ: "Giúp chồng tích chút đức".
Khi Chung Lê ký tên, có một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên bên cạnh: "Là các cô à."
Cô nhìn lên, một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm màu bạc và mặc áo len đen bước vào cửa hàng.
Theo tuổi của cậu ta, cậu ta khoảng ngoài hai mươi, trông giống như một cậu bé lớp 11, cậu ta nhìn họ bằng một cái nhìn kiêu ngạo.
Người này hiển nhiên là quen biết bọn họ, Mạnh Nghênh vẻ mặt cũng có chút ủ rũ, thấp giọng nhắc nhở Chung Lê: "Trình Vũ Ngũ, con ông cháu cha đời thứ hai của nhà họ Trình."
Chung Lê không có ký ức về người này, nhưng có một số ấn tượng về cuộc gặp gỡ với Hứa Dịch Châu lần trước: "Five-Joy của nhà họ Trình đó hả?"
“Đúng vậy, cậu ta là người thành lập câu lạc bộ đó.” Mạnh Nghênh giải thích ngắn gọn về mối quan hệ của họ, “Cậu ta với Hứa Dịch Châu quan hệ rất tốt, cho nên cậu ta không thích chúng ta lắm.”
"Con người cậu ta sao lại hẹp hòi như vậy, không thích tớ, liền kéo những người bạn khác cô lập tớ, học sinh tiểu học à? " Chung Lê lần nữa đối với nhân phẩm của Hứa Dịch Châu cho ra LH.
"Có phải tất cả đàn ông đều rất thích xen vào chuyện của người khác không?”
Ừm, Mạnh Nghênh không nói nên lời.
Mặc dù sự hiểu biết của Chung Lê có chút sai lệch, nhưng chuyện có vẻ nhìn giống như đúng là như vậy.
Trình Vũ Ngũ rất không thân thiện với họ, nói: "Ngọn gió nào đã thổi hai cô đến đây vậy.
Chung Lê nở một nụ cười xinh đẹp: "Có lẽ là do cậu không có việc gì để làm nên hút gió (động kinh) đó."
Trình Vũ Ngũ nhíu mày: "Cô nói cái gì?"
Chung Lê trả lại giấy tờ đã ký cho ông chủ và lặp lại rõ ràng: "Tôi nói là cậu bị động kinh đó."
Trình Vũ Ngũ là con út của nhà họ Trình, từ nhỏ đã là một tên hỗn láo chuyên nhảy lên đầu người khác ngồi, tính tình nóng nảy, sắc mặt nhất thời đen lại: "Cô nói lại lần nữa xem?"
Đó là một thùng thuốc nổ, nó phát nổ khi chạm vào. và từ trường thực sự không mạnh lắm.
Chung Lê cảm thấy cậu ta giống như một con chó con cáu kỉnh chỉ biết sủa mà không cắn, vì vậy không thể
nhịn cười: "Cậu thật đáng yêu."
Trình Vũ Ngũ mặt có thể so với than đá: "Cô nói ai đáng yêu? Bị bệnh gì vậy chứ?"
Chung Lê trìu mến hỏi: "Chưa từng có ai khen cậu đáng yêu sao?”
Đàn ông đích thực ai lại thích được phụ nữ khen dễ thương?
Nhục nhã làm sao! Trình Vũ Ngũ nghiến răng.
Ông chủ thoạt nhìn vị thiếu gia họ Trình này không dễ chọc, cũng không dám khuyên can.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...