Phó Văn Thâm nghiêng đầu nhìn sang bên đó, Chung Lê đang nói chuyện với bà cụ Chung, tay chống cằm, thỉnh thoảng lén liếc nhìn về phía này.
Phòng trưng bày tại nhà của Phó Văn Thâm có một bộ sưu tập rất nhiều đồng hồ cơ, hầu hết là đồng hồ đeo †ay, mỗi chiếc đều rất đắt tiền, có một số không còn sản xuất nữa và không thể ước tính được giá cả.
Hứa Dịch Châu đã mê mẩn những chiếc đồng hồ này từ lâu nhưng vẫn chưa có được một chiếc nào, dì Ngô biết đồ trên tủ trưng bày rất đắt tiền nên không bao giờ tùy tiện đụng vào, mỗi lần lau chùi cửa kính đều rất cẩn thận.
Đối với Chung Lê, tủ trưng bày dường như là tủ đồ †rang sức của cô, cô thích chọn đồng hồ từ trong tủ để đeo làm phụ kiện, chiếc đồng hồ bạch kim mà cô đeo hôm nay là tác phẩm tuyệt vời nhất lúc sinh thời của một người thợ đồng hồ nước ngoài, trên thế giới chỉ có một chiếc, kết hợp với chiếc lắc tay kim cương của cô thì khá độc đáo.
"Cháu không cảm thấy lãng phí." Phó Văn Thâm nói.
Tân Nghiên cũng nhìn sang bên đó, ngập ngừng một chút rồi đưa ra ý kiến của mình: “Lát nữa tôi đưa Tiểu Lê về nhà, để xem hoàn cảnh quen thuộc có gợi cho con bé nhớ tới điều gì không, để giúp nó khôi phục trí nhớ.”
Chỉ là tái khám theo thường lệ mà thôi, Chung Lê thực sự không hiểu tại sao mọi người lại huy động lực lượng đến đây như vậy.
Sau khi ra khỏi phòng khám chủ nhiệm Hoàng, cô hỏi Tân Nghiên: "Mẹ, chân con gần lành rồi, con có thể đón Tây Tây qua đây được chưa?"
Từ khi xuất viện, cô đã rất nhớ chú mèo sư tử mà mình nuôi, cô muốn đón chú mèo từ chỗ Tân Nghiên "về đây”, nhưng cô lại phải ngồi trên xe lăn, nhờ người khác chăm sóc, nên Tần Nghiên đã lấy lý do cô không thể lo được cho con mèo để từ chối lời đề nghị của cô.
Bây giờ chân cô đã đỡ hơn một chút và có thể đi lại bình thường, cô nóng lòng nhắc lại chuyện này.
Một người qua đó đã đủ gây phiền phức cho người †a rồi, giờ lại muốn đem thêm một con mèo qua đó nữa sao?
Tân Nghiên đang định ngăn lại, nhưng Chung Lê chợt nảy ra ý tưởng từ thái độ của bà ấy, cô buồn bã bĩu môi và rũ đôi mắt xuống: "Bây giờ nó đã già rồi, một ngày phải ngủ 20 tiếng, ban ngày chỉ thức khoảng hai tiếng cộng cả năm lại con chỉ có thể ở bên nó ba mươi ngày, chỉ một tháng mà thôi. Nó đã 15 tuổi rồi, không biết nó có thể ở bên con được bao nhiêu năm nữa..."
Tuổi thọ trung bình của mèo thường chỉ từ 12 đến 15 tuổi, Tây Tây đã là một con mèo già nên khó có thể biết được nó sống được bao lâu nữa.
Cô nói cũng rất có lý, Tân Nghiên cũng hết cách: "Con không cần hỏi ý của Văn Thâm sao?”
Chung Lê quay sang nhìn Phó Văn Thâm:
"Ông xã, em đón con gái của chúng ta về anh có ý kiến gì không?”
Tân Nghiên nhếch mày.
Ông cụ Chung suýt chút ngã ngửa, may có bà cụ Chung kịp thời đỡ lại.
Phó Văn Thâm lướt nhìn cô một cái: "Được."
Khi mọi người đi đến cổng bệnh viện, Phó Văn Thâm đưa Chung Lê lên xe và đóng cửa xe lại.
Chung Lê thấy anh đứng ở bên ngoài không lên xe, cô dựa vào cửa sổ hỏi: "Anh không đi cùng em sao?"
Tần Nghiên ngồi bên cạnh Chung Lê, im lặng nhìn họ, sắc mặt của Phó Văn Thâm vẫn bình tĩnh như: thường: "Công ty còn có việc phải làm."
"Ồ." Chung Lê nói: "Vậy anh bận việc của anh đi."
Sau đó cô kéo cửa kính xe lên.
Tháng mười một ở thành phố Vân Nghi đang là mùa đông, những chiếc lá khô đã rụng hết, chỉ còn lại những cành khô trong gió lạnh.
Nhiệt độ giảm thấp, Phó Văn Thâm mặc áo khoác đen, hình bóng đứng trầm mặc bên ngoài xe như một cây tùng.
Chiếc xe khởi động và lái về phía đường Thanh Hà, trong nháy mắt cái bóng đen đã bị bỏ lại phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...