Vợ hắn đã đi 11 năm rồi.
Còn hắn cũng có được một người vợ gỗ 11 năm.
Vợ hắn đã chết trong một trận lửa lớn vào 11 năm trước, từ đầu đến cuối hắn không muốn dùng từ ‘chết’ để nói về sự ra đi của nàng, ở trong lòng hắn, nàng không chết.
Mười một năm trước lúc rời bỏ quê hương không có gì làm hắn bận lòng, chỉ mang theo duy nhất bên mình một khối gỗ tròn từ cây quế.
Tách một mảnh gỗ đã cháy đen ra, phần còn lại chôn ở trong sân.
Mất nửa năm hắn tự tay cẩn thận điêu khắc thành một khối gỗ hình người.
Ai cũng nói hắn điên rồi, cả ngày nói chuyện với người gỗ, vẻ mặt dịu dàng, che chở cẩn thận, giống như người gỗ thật sự là vợ mình.
Lênh đênh nửa đời, mới hơn ba mươi, tóc mai hai bên cũng đã trắng như tuyết.
Mười một năm, không ít người tò mò nhìn lén hắn nhìn người gỗ, nhưng trong mắt hắn chỉ có một khối gỗ đã cháy đen, vật đó chỉ có thể nhận ra hình người, không nhìn được đôi mắt và miệng.
Hắn lúc nào cũng ôn nhu vuốt ve khối gỗ màu đen kia, không hề muộn phiền mà nói chuyện với nó.
‘Nhai nhi, trong sân hoa quế đâm chồi, năm đó cháy lớn, rễ cây mộc không thể mọc lại quá dài.’
‘Nhai nhi, hôm nay là Trung thu, đã lâu huynh không được ăn bánh trung thu muội làm’
‘Nhai nhi, tuyết đang rơi, muội có lạnh không.’
……
Năm tháng qua đi hắn chính là sống cuộc sống như vậy.
Vốn là một nhân tài, lại cam tâm tình nguyện ở trong núi sâu nơi ít người biết đến.
Rõ ràng là người dung mạo phi phàm, lông mày thanh tú, hào hoa phong nhã, nhưng lại không hề có ý nghĩ cưới người vợ khác.
Có người cho rằng hắn là kẻ điên, nhưng hắn đối với người đó cũng chỉ cười trừ.
Tuy rằng luôn ở bên trong, người dân ở dưới chân thôn đều biết trong núi sâu có một người đàn ông đẹp trai nho nhã.
Rất nhiều con gái trong thôn đối với hắn mà động tâm, nhờ bà mai trèo đèo lội suối làm mối.
Hắn một chút cũng không động tâm, vuốt nhẹ người gỗ trong tay bình thản nói: ‘Bà mối mời trở về cho, tôi là người đã có vợ ’
Bà mối còn muốn ở lại thuyết phục mấy câu, cuối cùng bị lạnh lùng không cho vào cửa.
Thỉnh thoảng có những tiểu phu lên núi nhặt củi, dần dần quen biết hắn, cũng biết sơ lược mọi chuyện, không đành lòng nhìn hắn suốt ngày mê muội trong hư ảo, ngay thẳng nói: ‘Bạch công tử, vợ của ngươi đã chết’
Đối với lời nói thật không chút lưu tình của tiểu phu, hắn im lặng giây lát rồi nhẹ nhàng nói: ‘Ta biết’
‘Nếu đã biết vì sao còn suốt ngày nói chuyện với một mảnh gỗ, sớm đi tìm một người vợ mới quan trọng hơn.’
‘Nàng là vợ của ta’.
Hắn lẳng lặng đáp lại, không hề tức giận, mười một năm qua, hắn biết người không quen biết luôn nhạo báng và chế giễu hắn vì thế hắn cũng sớm mất đi cảm xúc trong lòng.
Có lẽ, nó cũng đã chết theo thời điểm thê tử của hắn rời đi.
Hắn không để tâm đến ánh mắt của người khác, ở trong lòng hắn nàng vẫn chưa hề rời đi.
Hắn thủy chung nhìn người gỗ 11 năm, đôi mắt trong như nước, dịu dàng mà lưu luyến.
Chúng ta mãi mãi sẽ không rời xa, huynh đồng ý với muội.
Bạch Nhã Nhĩ được vợ chồng Bạch gia nhặt ở cửa thôn lúc ba tuổi, hai vợ chồng đối với hắn như là con mình sinh ra, thậm chí lúc đặt tên cũng đi tìm thầy ở trong thôn xem.
Thầy nhìn đứa trẻ vẻ ngoài trong sáng ưa nhìn thì đặt tên là Nhã Nhĩ, tao nhã chính trực gửi gắm trong đó nhiều kỳ vọng.
Một năm sau, Bạch Tiểu Nhai sinh ra, hai người trở thành thanh mai trúc mã thân thiết với nhau.
Bạch Tiểu Nhai lúc mới bắt đầu học chữ tiếng đầu tiên nói là ‘ca ca’.
Lúc lớn lên, cả ngày đi theo nắm góc áo của ca ca như hình với bóng.
Bạch gia sống bằng nghề săn bắt, trong nhà không tính là giàu có nhưng khi Bạch Nhã Nhĩ 9 tuổi vẫn quyết định cho đi học.
‘Ca ca, ca ca sẽ không đi phải không?’ Từ nhỏ đến lớn hai người như hình với bóng, ngày Bạch Nhã Nhĩ đi học, Bạch Tiểu Nhai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn, bàn tay nhỏ khẩn trương nắm chặt ngón tay của ca ca lo lắng ca ca bỏ cô mà đi.
Đối với sự ỷ lại của Bạch Tiểu Nhai, Bạch Nhã Nhĩ cưng chiều xoa xoa đầu cô ‘Ca ca không đi, ca ca chỉ đang đi học’
Bạch Tiểu Nhai là một bé gái vẫn còn nhỏ, muốn cùng Nhã Nhĩ đi học có điểm không thích hợp, huống hồ Bạch gia cũng không còn tiền.
Hai mắt rưng rưng không nỡ nhìn Bạch Nhã Nhĩ đi ba bước lại quay đầu xong lại đi.
Có lúc, Bạch Tiểu Nhai sẽ chạy đến bên ngoài trường học, đôi tay nhỏ cố gắng bám vào hàng rào phía bên ngoài, vất vả nhón chân tìm kiếm Bạch Nhã Nhĩ bên trong.
Nhiều lần thầy giáo tức giận vì nàng ở bên ngoài làm rối loạn kỷ luật lớp học.
Lúc tức giận kéo đi ra ngoài định dạy dỗ một trận, Bạch Nhã Nhĩ luôn yêu thương muội muội vội vàng chạy ra bảo vệ Tiểu Nhai.
Bạch Nhã Nhĩ là học trò mà thầy rất tự hào nên không nỡ quở trách anh, nhưng vài lần như vậy đương nhiên sắc mặt cũng không tốt được.
Bạch Nhã Nhĩ không để ý tới, hắn chỉ nghĩ sẽ không để Tiểu Nhai chịu uất ức.
Lúc dần hiểu chuyện Bạch Tiểu Nhai không còn cảm thấy khó chịu khi ca ca đi học, vì vậy cũng không xuất hiện bên ngoài chỗ học, thi thoảng trộm đi cũng không để thầy giáo phát hiện.
Nhưng mà nàng phát hiện mỗi lần đến đều không thoát được ánh mắt của ca ca.
Mỗi lần mới trốn được một lúc, lại nhìn thấy khóe môi ca ca hơi giương lên, ánh mắt nhìn về phía cô mấy lần.
Bạch Tiểu Nhai lơ mơ cảm thấy rất vui mừng.
Trên đời này ngoại trừ cha mẹ, ca ca là người thân nhất của nàng.
Cha mẹ không bao giờ giấu diếm thân thế của huynh.
Bạch Tiểu Nhai cũng biết nhưng không để ý, mặc dù bọn họ không cùng huyết thống nhưng ca ca mãi mãi là ca ca của nàng, cả đời sẽ không bao giờ xa nhau.
……
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, Bạch Nhã Nhĩ ôm Tiểu Nhai ngồi trên giường cầm thảo dược chữa vết sưng trên bàn tay Tiểu Nhai nhẹ giọng nói: ‘Nhai nhi muốn học chữ sao.’
Ngực của ca ca thật ám áp.
Bạch Tiểu Nhai rúc vào trong lòng, nàng rất thích mùi hương trên người ca, quay đầu định trả lời câu hỏi vừa nãy nhưng không nhịn được dùng mũi cọ cọ mấy cái cuối cùng úp cả khuôn mặt trong ngực hắn.
Nhã Nhĩ cười khẽ, đỡ gáy nàng ra nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của cô không nhịn được cười khẽ có chút cưng chiều nói: ‘ Tiểu nha đầu ngốc, như vậy sẽ không thở được.’
Bạch Tiểu Nhai giơ khuôn mặt non nớt đáng yêu lên nhìn vào mắt hắn cười ngây ngô.
Bạch Nhã Nhĩ hỏi lại: ‘ Nhai Nhi có muốn học chữ không?’
Học chữ?
Bạch Tiểu Nhai gật gật đầu, nàng muốn biết chữ giống như ca ca như vậy có thể mãi mãi ở bên ca ca.
‘Huynh dạy muội được không? Về sau đừng đến bên ngoài phòng học nhìn lén nữa, bàn tay còn đau không?’ Sáng sớm Bạch Tiểu Nhai lại chạy đến bên ngoài chỗ học do trời lạnh nên hắt xì một cái làm thầy giáo phát hiện.
Vì muốn dạy dỗ nàng mà ông lấy thước đánh mấy cái.
Lúc đó Bạch Nhã Nhĩ có việc không ở đó sau khi quay về mới biết Nhai Nhi bị thầy giáo đánh.
Bạch Tiểu Nhai sợ liên lụy đến ca ca, bị đánh mấy cái xong vội vàng chạy về nhà.
Bạch Nhã Nhĩ nghĩ đến đã thấy đau lòng, thông báo với trường một tiếng xong cũng vội vàng trở về.
Hắn biết Bạch Tiểu Nhai đến chỗ học là vì muốn ở cùng một chỗ với hắn.
‘Không đau không đau.’ Nàng sợ ca ca đau lòng nhưng cũng luyến tiếc ca ca đối với nàng mà lo lắng, đành nhỏ giọng nói: ‘Có đau một chút, ca ca thổi sẽ không đau nữa.’
Bạch Nhã Nhĩ không nói gì, im lặng nhìn nàng mỉm cười, trong mắt mơ hồ hiểu được nguyên nhân.
Bạch Tiểu Nhai cũng ngây ngô nhìn ca ca cười.
Ca ca của nàng là người giỏi nhất trong trường học, vẻ ngoài không ai sánh được, học vấn càng không có,nàng cũng biết trong thôn có rất nhiều cô gái thích ca ca của mình.
‘Ca ca, huynh ở với Nhai Nhi mãi mãi được không, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.’
‘Được.’ Nhẹ nhàng ôm Bạch Tiểu Nhai vào lòng nói.
‘Thật tốt’
Thời gian cứ thế trôi qua.
Bạch Nhã Nhĩ lúc 19 tuổi đã là một thanh niên đẹp trai, nho nhã, tính khí điềm tĩnh làm rất nhiều cô gái trong thôn động tâm.
Nhưng mọi người đều biết trong mắt hắn chỉ có một mình Bạch Tiểu Nhai, giờ cũng đã là một cô gái xinh đẹp, thông minh.
Hôm nay, ca ca dạy nàng một câu nói trong > (1)
Nàng ghi nhớ trong đầu, miểng lẩm bẩm đọc theo: ‘Chết sống hay xa cách, đã cùng nàng thành lời thề ước, ta nắm tay nàng,(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.’ (2)
Sinh tử ly hợp, hứa với nhau nắm tay nhau chung sống đến già.
Bạch Tiểu Nhai đỏ mặt, tâm tư của nàng đối với ca ca chính là ý kia.
Nàng cũng đã đến tuổi ‘cập kê’, có thể lấy chồng, không còn là cô bé ngây thơ.
Tình cảm đối với ca ca chưa bao giờ giảm đi, thậm chí còn tăng thêm theo thời gian.
Cha mẹ cũng biết tâm tư của nàng chỉ là họ không nói ra, bao dung để cho hai người tự mình quyết định.
Nàng thích ca ca, thật sự rất thích.
Trong lòng đọc lại câu thơ kia, Bạch Tiểu Nhai lặng lẽ chuyển động nắm trộm tay của ca ca.
Bàn tay thon dài, ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn cảm nhận được độ ấm của nó, luôn yêu thương bảo vệ cô.
Bạch Nhã Nhĩ đang chỉnh sửa lại sách, cảm giác trong lòng bàn tay tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ bé.
Nghĩ tới cái gì đó, hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Bạch Tiểu Nhai hoàn hồn vội rút ngón tay ra.
Không nghĩ đến ca ca đột nhiên đưa tay cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Cúi đầu nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Nhai thấy hai gò má ửng hồng, ở trước mặt hắn nàng không bao giờ có thể che giấu tâm tư của mình.
Bạch Nhã Nhĩ mở miệng nói: ‘Nhai nhi, ca ca có chuyện muốn nói với muội.’
‘Nói gì?’ Bạch Tiểu Nhai cúi đầu vừa ngại ngùng vừa tức giận, lực chú ý bị lôi kéo ở bàn tay đang nắm tay nàng.
Mười lăm năm vẫn hay nắm tay nhau nhưng hôm nay khi được ca ca dạy câu thơ trong > mà có chút khác biệt.
Ta nắm tay nàng,(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Nàng muốn nắm tay ca ca đến già
Đang suy nghĩ miên man trong đầu, nghe thấy giọng nói của ca ca: ‘Nhai Nhi, muội đồng ý cùng ca ca nắm tay giai lão không.
’
Nhai Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
‘Cái gì?’
Trong mắt Tiểu Nhai sửng sốt, hiện giờ không có từ nào có thể diễn tả được sự vui mừng này.
Trong lòng Bạch Nhã Nhĩ mềm xuống, cầm tay nàng chậm rãi nói: ‘Ca ca muốn cùng Nhai nhi ở bên nhau cả đời, muốn cưới Nhai nhi làm vợ, Nhai Nhi đồng ý không.’
Sau một lúc im lặng, hắn cũng im lặng chờ đợi.
Chớp chớp mắt mấy cái xác định mình không nằm mơ, nhìn khuôn mặt ca ca gần trong gang tấc, không hề che giấu tâm tư bản thân dùng sức gật đầu: ‘Đồng ý, Tiểu Nhai muốn làm vợ ca ca.’
……
Đáng tiếc vợ chồng Bạch gia không thể nhìn thấy con gái và con nuôi họ yêu quý thương thành thân.
Bởi vì trước hôn lễ một ngày, trên đường trở về thôn hai vợ chồng gặp nguy.
(1) Kinh Thư (書經 Shū Jīng) hay còn gọi là Thượng Thư (尚書) là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử.
Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ.
Nội dung Kinh Thư chủ yếu là ghi chép lại lời nói của vua tôi thời thượng cổ (Nghiêu, Thuấn) cho đến thời nhà Hạ, nhà Thương và thời Tây Chu.
(2) Bài thơ Kích Cổ 4 của Khổng Tử trong tập
Kích cổ 4
‘Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...