"Tôi sẽ không để cho bất cứ ai làm hại cò.
" Thương Chủy lạnh nhạt cất tiếng, đôi mắt sâu hút nhìn cò.
Mộc Du Miên tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc mở to mắt.
Trái tim trong ngực cô bỗng nhiên đập mạnh, nhưng Thương Chủy đã tạt một gáo nước lạnh vào người cò: "Chỉ có một mình tôi mới có quyền khi dể cô.
" Mộc Du Miên đờ người, khóe miệng giần giật.
Tên khốn này! Vậy mà cô cứ tưởng anh ta tốt đột xuất chứ?! Hóa ra còn tự cho mình cái quyền chỉ có một mình anh ta mới được.
.
.
Nhìn vẻ mặt của Thương Chủy, cò cố gẳng kìm nén để không đấm vào mặt anh, cô cong môi nở một nụ cười miễn cưỡng.
Thương Chủy đột ngột vươn tay kéo mạnh, cả người cò lập tức ngã vào lồng ngực anh.
Vuốt sói không báo trước thò vào trong váy cô, Mộc Du Miên hốt hoảng khép chặt hai chân, tức giận ngước lên chất vấn anh: "Anh muốn làm gì?”
Sự phản kháng của cô đối với anh là vò ích, Thương Chủy vừa chạm vào chỗ đó, cả người cò như có một dòng điện chạy qua, mềm nhũn.
Hai gò má đỏ bừng như hoa đào.
"Ngồi im, tòi chỉ muốn kiểm tra.
" Anh khẽ nói bên tai cò.
Mộc Du Miên nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh, rốt cuộc là anh muốn kiếm tra cái gì cơ chứ? Ngón tay anh lành lạnh, chạm vào nơi mềm mại ấm nóng, cò chợt phản ứng, co rúm người lại.
Thương Chủy nở nụ cười gian tà, ở bên trong trêu đùa cô.
Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, tại sao bỗng nhiên lại thành như thế này? Mộc Du Miên cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ, hơi thở cò dần gấp gáp, còn người nào đó thì lại nhàn nhã "kiếm tra", cò không chịu nổi nữa, cả người run lấy bấy, mỗi lần bị anh chạm vào là cô nhạy cảm không chịu được, ở bên dưới co rút một chặp, sau cùng một thứ nóng ấm khẽ chảy ra.
Thương Chủy hít sâu một hơi rồi rút tay ra, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã cảm nhận được một thứ cứng cáp, nóng bỏng cọ cọ vào mông.
Mộc Du Miên nhoài người muốn đứng dậy ngay lập tức, Thương Chủy nào cho cô đạt được mục đích, chỉ cần một tay đã đủ khóa vòng eo cô lại.
Anh không nói gì, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy ra một tuýp thuốc.
Anh bóp một ít lên đầu ngón tay, sau đó lại luồn vào trong váy cô.
Mộc Du Miên nhìn theo, hai gò má đỏ bừng, liên tục đánh vào ngực anh phản kháng.
Thương Chủy bị cô đánh, ngón tay đi lệch, anh bực bội nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng cảnh cáo: "Mộc Du Miên, nếu cô còn giãy giụa nữa, tôi sẽ làm cò ngay tại đây.
" Cô quả nhiên bị dọa sợ, ngồi im thin thít, nhớ lại kí ức về đêm hòm qua, cò vẫn còn thấy đau, bây giờ mà làm nữa, không chừng chết luôn chứ chẳng đùa.
Thương Chủy hừ lạnh một tiếng, cứ phải để anh dùng biện pháp mạnh mới sợ.
Ngón tay anh một lần nữa đi vào, lần này còn mang theo cả thứ thuốc lành lạnh, anh sờ qua là biết chỗ đó của cò đang sưng lên.
Thưong Chủy sờ sờ một lúc, Mộc Du Miên run rấy vừa dễ chịu, vừa đỡ đau hon một chút.
Nhưng cách bôi thuốc này, thực sự đối với cô quá kích thích đi! Mộc Du Miên ngước mặt lên nhìn anh, hai gò mà đỏ ửng, đôi mát thấp thoáng long lanh nước, đòi mòi nhỏ khẽ mấp máy: "Đế tòi tự làm được rồi! " Thương Chủy mặt không đổi sắc, yết hầu lại chuyển động một cái, không những không rút tay ra mà còn đưa vào sâu hơn.
"Ư!" Cò bật ra một tiếng kêu, run rấy bám vào vai anh.
"Đừng mà! " Cò khấn thiết cầu xin.
Anh cuối cùng cũng rút tay ra, lấy khăn giấy lau tay mình.
Mộc Du Miên vẫn còn thấy chỗ đó nóng bỏng ngứa ngáy, cò khép chặt hai chân lại rồi đứng dậy, cách xa anh một khoảng cách an toàn.
"Ngày nhớ bôi hai lần.
Tôi sẽ đích thân bôi cho cô.
" Anh nói.
Mộc Du Miên lập tức từ chối "Không cần!" Anh không đòi co thêm, đóng nẳp lọ thuốc lại rồi cất vào ngăn tủ.
Mộc Du Miên hít sâu một hơi, đập bàn nói: "Tôi tự làm được!”
“Không được.
”
“Anh làm như thế, tôi không thoải mái.
" Cô tức giận.
"Tôi thoải mái là được.
" Anh nhàn nhã đáp.
Mộc Du Miên "! " ông trời ơi, bây giờ có cách nào đế con có thế giết chết tên khốn này hay không?! Bình tĩnh nào.
.
.
Quay trở lại chuyện ban nãy, cô hỏi: "Anh định làm thế nào?”
Thưong Chủy nắm bắt rất nhanh, đáp: "Tôi sẽ xử lý bọn chúng.
" Chỉ vài từ ngắn gọn, nhưng lại khiến người khác phải rợn tóc gáy.
"Lời đề nghị của tôi! " Mộc Du Miên nói tiếp.
"Cô sẽ đến Thiên Kình.
" Anh ngắt lời cò: "Với tư cách là thư ký của tôi.
" Mộc Du Miên kinh ngạc, thế này có khác gì cô vẫn ở trong tầm mầt của anh đâu? "Đó là sự nhân nhượng nhất của tôi, Mộc Du Miên, lúc nào cò cũng phải ở bên cạnh tòi.
" Thưong Chủy bá đạo nói.
Cô nắm chặt tay, khóe miệng nâng lên nụ cười khó coi, được thôi! còn hơn là chôn chân mãi trong ngòi nhà này.
ít nhất ra bên ngoài, cò còn có thế tìm cách nắm được điếm yếu của người đàn ông này, thoát ra khỏi tay anh ta.
Thương Chủy kín đáo quan sát cô, khe khẽ nhếch môi cười.
ở Mộc gia.
Người đứng đầu Mộc gia là Mộc Hiến, là ông ngoại của Mộc Du Miên, năm nay đã gần tám mươi tuổi.
Có duy nhất một người con trai cả là Mộc Tường, Mộc Tường có hai người vợ, vợ cả là Nhã Tịnh, bà ta sinh được Mộc Du Miên và Mộc Nhược Hy, do không sinh được con gái nên Mộc Hiến quyết định lấy thêm vợ hai cho Mộc Tường, là Lâm Giai, sau này bà ta sinh ra được Mộc Thành Nam, ỷ thế có con trai nối dõi nên luôn chèn ép Nhã Tịnh và Mộc Nhược Hy.
Lúc này đây, Nhã Tịnh lại đang bị Lâm Giai sai bảo như người hầu.
Nhã Tịnh bưng tách trà, không may đố lên chiếc vày của Lâm Giai, bà ta tức giận lập tức đứng dậy tát cho Nhã Tịnh một cái.
"Đồ vô dụng! Cô có biết chiếc váy này là bản giới hạn hay không hả?!" Lâm Giai lớn tiếng quát, ánh mắt long lên sòng sọc.
Nhã Tịnh òm gò má đỏ bừng của mình, nghiến răng yên lặng nhẫn nhục.
Lâm Giai càng được nước lấn tới: "Đúng là chẳng được tích sự gì! Một con câm đi rồi, hai người còn ở đây làm cái gì, tốn tiền nuôi thứ vô dụng, đến bưng trà còn không xong!" Lâm Giai móc máy xỉa xói Nhã Tịnh, bên ngoài Mộc Nhược Hy đã không nhịn được nữa mà lao tới đỡ Nhã Tịnh đứng dậy, còn đứng chắn trước mặt bảo vệ bà ta.
"Lâm Giai! Bà là cái thá gì mà dám ở đây tự cao tự đại, mắng mẹ tôi? Dù sao cũng chỉ là kiếp làm vợ lẽ mà thòi!" Mộc Nhược Hy lớn tiếng nói lại, Lâm Giai tức thì sắc mặt trở nên khó coi, Nhã Tịnh ở phía sau kéo áo cò ta ngăn lại.
Lâm Giai trợn mắt lên, giơ một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Mộc Nhược Hy, khinh bỉ nói: "Mộc Nhược Hy! Đứa con gái thấp kém như cô dám ở đây lớn lối à? Vợ lẽ sao? Có giỏi thì bảo mẹ cô sinh con trai đi, thân là vợ cả mà không sinh được con trai, còn chẳng bằng vợ lẽ!”
“Bà!" Mộc Nhược Hy bị bà ta sỉ nhục, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng.
Lâm Giai đắc ý, cười vang.
Đúng lúc này lại có một giọng nói uy nghiêm vang lên cắt đứt tiếng cười của bà ta.
"Có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Mộc Tường dìu Mộc Hiến đi vào, vừa nhìn thấy Mộc Hiến, Lâm Giai đã nhanh chân chạy tới đỡ ông ta.
"Ba.
" Mộc Nhược Hy cũng không muốn chịu thua, định đưa tay ra đỡ nhưng lại bị Mộc Hiến gạt ra.
"Ông nội! " Cánh tay cỏ ta chới với giữa không trung.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...