Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mễ Giai, Nghiêm Hạo đau thắt lòng, anh biết nhất định là Mễ Giai đã hiểu lầm, cũng đúng, tình huống này dù có là ai khác thì cũng đều sẽ hiểu lầm. Vội vàng rút tay muốn tránh khỏi sự lôi kéo của Tô Tuyết, nhưng Tô Tuyết nắm tay anh rất chặt, cô ấy quay lại đáng thương nhìn anh lắc đầu. Bất đắc dĩ, Nghiêm Hạo chỉ có thể để mặc Tô Tuyết kéo mình đi, quay sang nói với Mễ Giai, “Không phải như em nghĩ đâu, về nhà anh sẽ giải thích rõ ràng với em”. Gương mặt luôn nghiêm khắc lạnh lùng giờ vô cùng căng thẳng và bối rối.
Nhìn hai người trước mặt, trái tim Mễ Giai như rơi xuống đáy vực, không có cách nào hình dung được nỗi đau đớn trong lòng. Lạnh lùng nhìn bọn họ không nói một câu, cô sợ mở miệng rồi sẽ không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, có lẽ cô sẽ khóc lớn thành tiếng, có lẽ cô sẽ đi tới chất vấn họ đến khàn cả giọng, nói không chừng có thể cô sẽ chửi ầm lên, nhưng cô không muốn làm như vậy, cô cần giữ cho mình lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh của cô không cho phép cô hành động như thế.
La Lệ rốt cục cũng định thần lại sau cú sốc, nhìn Nghiêm Hạo và Tô Tuyết đứng bên cạnh anh, lại nhìn Mễ Giai mặt mũi tái nhợt, bước nhanh đến che trước Mễ Giai và Nghiêm Hạo, giận dữ nhìn Tô Tuyết rồi trừng mắt hỏi Nghiêm Hạo, “Cô ta là ai?”
Tô Tuyết bị ánh mắt La Lệ làm cho hoảng sợ, nhát gan trốn ra sau lưng Nghiêm Hạo, nắm chặt lấy áo anh, sợ hãi kêu lên, “Hạo…”. Bộ dáng quả thực khiến người ta thương tiếc, ngay lập tức có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của đàn ông.
Nghiêm Hạo vỗ vỗ tay Tô Tuyết, gật đầu với cô, quay sang nói với La Lệ, “Cô ấy là bạn của tôi”
“Bạn? Bạn bè kiểu gì mà các người làm mấy cái trò này” La Lệ lạnh lùng nói.
“Chuyện này tôi sẽ giải thích với Mễ Giai, cô đừng hỏi nhiều” Nghiêm Hạo cũng lạnh lùng đáp trả.
“Hừ, anh để Mễ Giai ở đâu hả, trước mặt cô ấy còn nắm tay người phụ nữ khác, Nghiêm Hạo, anh thật vô sỉ”. Nếu có thể, hiện tại La Lệ rất muốn đi tới cho anh ta mấy cái tát.
Nghiêm Hạo không muốn tranh cãi với với La Lệ, quay đầu nhìn về phía Mễ Giai, “Mễ Giai, thật sự không phải như em nghĩ…” Anh khẩn cầu.
“Hạo… chúng mình về đi” Tô Tuyết kéo áo Nghiêm Hạo, vẻ mặt đề phòng nhìn Mễ Giai và La Lệ.
“Mễ Giai, hãy tin anh…” Nghiêm Hạo vẫn đợi Mễ Giai trả lời, Mễ Giai không nói một lời khiến anh vô cùng hoảng hốt, anh muốn cô khẳng định, có thể cho anh một cơ hội giải thích.
“Mễ Giai…” La Lệ lo lắng nhìn Mễ Giai.
“Hạo… chúng mình về đi” Tô Tuyết không chịu cứ kéo Nghiêm Hạo, nũng nịu nói. La Lệ nhìn mà thấy ghê tởm.
Nghiêm Hạo lo lắng nhìn Mễ Giai, mặc cho Tô Tuyết năn nỉ, cũng mặc kệ ánh mắt dữ tợn của La Lệ, ánh mắt anh vẫn không dời Mễ Giai dù chỉ một giây.
Mễ Giai nhìn anh, đau đớn nhắm chặt mắt, hồi lâu mới gật đầu, sau đó không nhìn anh nữa, nghiêng người nói với La Lệ, “Chúng ta đi thôi” Ngữ khí bình thản không nghe ra một tia cảm xúc.
Trước khi đi La Lệ không quên hung hăng trừng mắt với Nghiêm Hạo và Tô Tuyết, cuối cùng theo Mễ Giai lướt qua bọn họ rời đi.
Nhìn bóng lưng Mễ Giai rời đi, trong lòng Nghiêm Hạo rất hoảng loạn, lần này Mễ Giai không khóc, thậm chí còn không có biểu cảm gì, nhưng so với lần trước cô hiểu lầm anh và Mạc Liên Huyên, lần này sự việc nghiêm trọng hơn nhiều.
“Hạo…” Tô Tuyết kéo Nghiêm Hạo, cúi đầu gọi.
Nghiêm Hạo quay đầu nói, “Đi thôi”
Bước chân nặng nề, cảm giác giống như có sức nặng ngàn cân ở phía sau kéo lại, hiện giờ đang là tháng sáu nhưng Mễ Giai lại cảm thấy rất lạnh, lạnh đến run người.
La Lệ đuổi theo Mễ Giai, lo lắng gọi, “Mễ Giai…”
Cô không dừng lại, bước chân nặng nề nhưng càng chạy lại càng nhanh, dường như muốn lẩn tránh.
“Mễ Giai, cậu đi chậm một chút… Đừng như vậy…” La Lệ bước nhanh tới, thở hổn hển nói.
Đi được một đoạn, Mễ Giai dừng lại, đau đớn nhắm chặt mắt, trả lại đống đồ cho La Lệ, “Cậu gọi xe đi, giờ tớ cũng phải về”
“Mễ Giai… Nếu không buổi tối cậu đến nhà tớ đi”. Chồng mình ôm người đàn bà khác ngay trước mặt mình, hơn nữa còn lên tiếng bảo vệ cô ta, tuy rằng Mễ Giai không nói gì, thậm chí vẻ mặt còn vô cùng bình tĩnh, nhưng La Lệ biết hiện giờ cô ấy rất đau lòng, nếu đổi lại là cô thì chắc sẽ bộc phát ngay tại trận.
Mễ Giai lắc đầu, “Cậu cứ về đi, về muộn Tiểu Thôi lại lo lắng”
“Mễ Giai…” Cô ấy như vậy làm sao cô có thể yên tâm mà về, La Lệ lo lắng nhìn Mễ Giai, lời an ủi còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Mễ Giai ngăn lại.
“Cậu đừng nói cũng đừng hỏi gì nữa, mau về đi, tớ muốn một mình suy nghĩ, tớ cam đoan sẽ không có việc gì đâu” Mễ Giai nói.
“Tớ…” La Lệ còn muốn nói gì đó, nhưng Mễ Giai không cho cô cơ hội mở miệng, lập tức xoay người rời đi.
Tạm biệt La Lệ, thoáng chốc Mễ Giai cảm thấy suy sụp, bước chân càng ngày càng nặng, hô hấp cũng khó khăn hơn nhiều, ôm chặt lấy ngực, Mễ Giai khổ sở ngồi xuống ven đường, thở hổn hển từng hơi, tim đập rất nhanh. Một người đi đường thấy bộ dáng cô như vậy, tốt bụng hỏi, “Cô gái, cô không sao chứ?”
Mễ Giai khổ sở cười, lắc lắc đầu, “Tôi không sao, cám ơn”. Hóa ra đây chính là cảm giác đau lòng, so với những cái đau khác thì đau hơn rất nhiều.
“Hay là tôi gọi xe cứu thương nhé, sắc mặt của cô thật sự không tốt”. Mễ Giai khom lưng, tay ôm chặt lấy ngực, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. Tình huống như vậy thật khó mà làm cho người ta tin là cô không có việc gì.
“Cám ơn, phiền anh gọi giúp tôi một chiếc taxi” Mễ Giai tái mặt, nói với người kia.
Người nọ liên tục gật đầu, chặn một chiếc xe lại, nhiệt tình dìu Mễ Giai lên xe. Mễ Giai đọc địa chỉ xong nhắm mắt dựa lưng vào ghế sau. Bác tài xế có lẽ là sợ Mễ Giai sẽ xảy ra chuyện nên lái xe rất nhanh, không lâu sau đã đưa cô tới nơi. Thanh toán tiền xe, Mễ Giai thất tha thất thểu xuống xe, ôm ngực đi từng bước một đến thang máy.
Đứng trước cửa một lúc lâu, cố gắng ổn định lại cảm xúc, sau đó mới mở cửa đi vào.
Vu Phân Phương và dì quản gia đang ngồi trong phòng khách vừa xem ti vi vừa tán gẫu, cũng không để ý Mễ Giai có gì khác thường, cô chỉ chào hỏi qua quýt rồi lập tức đi về phòng khóa trái cửa lại.
Mễ Giai không bật đèn, ngồi sững trên đất, dựa lưng vào cửa phòng, nhìn căn phòng tối đen, lạnh, lạnh buốt từ tận đáy lòng, hai tay bất giác ôm chặt lấy cơ thể nhưng vẫn không hề cảm thấy ấm áp. Anh nói tối nay về sẽ giải thích với cô, anh nói mọi chuyện không phải như những gì cô nhìn thấy, anh nói hãy tin anh…
Sau cuộc điện thoại kia, thời gian gần đây Nghiêm Hạo luôn bận rộn, cô đã đoán được anh có người khác ở bên ngoài, một người phụ nữ tên Tuyết Nhi, chỉ là cô thật sự không ngờ người đó chính là Tô Tuyết, người mà cô tưởng rằng đã chết.
Đau lòng qua đi là đến cảm giác gì, dường như không thể dùng từ phẫn nộ để giải thích, hơn nữa trái tim cũng đã nguội lạnh. Cô không hiểu rốt cuộc Nghiêm Hạo đang tính toán cái gì, anh có thể ôm ấp một người phụ nữ khác nhưng đồng thời vẫn dành cho cô những lời quan tâm lo lắng. Anh có thể ôm Tô Tuyết ngay trước mặt cô, lại còn muốn giải thích gì với cô nữa, kéo dài thời gian, viện một cái cớ hoàn hảo, sau đó thoải mái chạy đi chạy lại giữa hai người phụ nữ? Sự ghen tuông kìm nén hồi lâu cuối cùng cũng chuyển thành nước mắt rơi xuống, Mễ Giai che miệng cố gắng không để mình bật khóc thành tiếng.
Trời tháng sáu sáng rất nhanh, chưa tới 6 giờ, ánh bình mình đã chiếu sáng khắp phòng, Mễ Giai vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên đất như tối qua, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, hai mắt sưng đỏ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt đầy bi thương và chua xót.
Mễ Giai từ từ đứng dậy, bởi vì duy trì một tư thế trong thời gian dài nên hai chân đã sớm tê liệt, chưa kịp đứng lên đã lại ngã ngồi trên đất, tối qua Nghiêm Hạo không về, cô đợi cả một đêm, đừng nói là giải thích, ngay đến cả một lý do cũng không có, Mễ Giai cười tự giễu, lẽ ra cô nên rời đi từ hôm qua, quả là nực cười khi nghĩ rằng anh sẽ thật sự cho mình một lời giải thích, cô thực ngu ngốc, tối qua anh không về để nói rõ mọi chuyện với cô, một đêm chờ đợi chính là cố gắng cuối cùng mà cô dành cho cuộc hôn nhân của hai người, nhưng hóa ra lại là dư thừa…
Cảm giác tê liệt hết dần, Mễ Giai thử đứng dậy, bám vào tường, đi chầm chậm đến tủ quần áo, lôi ra một cái túi du lịch dưới đáy tủ, lấy quần áo của mình ra, gấp lại xếp vào trong túi.
Thu thập xong mọi thứ, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn nơi hai người đã từng ôm nhau triền miên, dường như trong đầu hiện lên cảnh tượng cô nằm trong lòng anh thì thầm, cảnh tượng hai người ôm hôn nhau nồng nhiệt, cảnh tượng anh ghé vào bên tai cô nói những lời yêu thương… Nước mắt lặng lẽ rơi, khóe miệng khẽ nhếch lên, nơi này về sau rồi sẽ có chủ nhân mới. Ngẩng đầu lên, Mễ Giai cố nén lại nước mắt. Cầm lấy giấy bút trên bàn, viết vội mấy câu, để ở bàn trang điểm.
Mở cửa phòng ra, Vu Phân Phương và dì quản gia đều chưa dậy, nhìn căn nhà lần cuối cùng, Mễ Giai dứt khoát xoay người rời đi.
Lúc Nghiêm Hạo về thì Mễ Giai đã rời đi được hơn một tiếng, dì quản gia ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng, Vu Phân Phương còn ngái ngủ từ trong phòng đi ra, không ai phát hiện Mễ Giai đã bỏ đi.
Nghiêm Hạo ngay cả giày cũng chưa cởi, vội vàng chạy vào phòng, căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của anh, đệm giường ngay ngắn như không có người ngủ, trong phòng không thấy bóng dáng Mễ Giai. Nghiêm Hạo rủa thầm, “Chết tiệt”, tay đấm mạnh vào cánh cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...