Bạch Lâm trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Hạo hồi lâu, cuối cùng vẫn không tin lời anh nói là thật, mắt híp lại, nhỏ giọng quỷ quyệt, “Nghiêm Hạo, anh thật hèn hạ, lời bịa đặt hoang đường như vậy mà cũng có thể nói ra, không đáng mặt đàn ông”. Không hiểu sao lúc trước chị lại coi trọng anh ta, đúng là mắt không tròng.
Nặng nề hít vài hơi, Nghiêm Hạo nghiêm mặt nói, “Nếu có thể, tôi thà rằng Nghiêm Nhiên là con mình, chứ không phải là thân phận khiến tôi cảm thấy xấu hổ và không thể chấp nhận nổi như bây giờ”
“Chỉ là anh muốn trốn tránh trách nhiệm thôi, không lẽ điều chị tôi luôn miệng nói lại sai hay sao?” Bạch Lâm oán hận trừng mắt lớn giọng.
Nghiêm Hạo đau đớn nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, kìm nén tức giận và bất mãn trong lòng, “Nếu có thể tôi cũng hi vọng báo cáo giám định AND có vấn đề, nhưng không, bác sĩ nói tỷ lệ chính xác đến hơn 90%, chắc chắn không sai, hơn nữa nếu tính thời gian, Nghiêm Nhiên cũng không thể là con tôi, năm đó tôi chia tay Tô Tuyết đi Mỹ du học, lúc quay về đã là 1 năm rưỡi sau, cô xem Nghiêm Nhiên sao có thể là con tôi, trừ phi nó nằm ngốc trong bụng Tô Tuyết hơn 1 năm, cô cảm thấy có thể như vậy không?” Nghiêm Hạo càng nói càng kích động, nói xong lời cuối gần như quát lên.
Bạch Lâm hít thở mạnh, ngực phập phồng, khuôn mặt vì quá giận dữ mà đỏ bừng, vô cùng phẫn nộ, “Tôi không tin những lời xằng bậy của anh”. Làm sao Nghiêm Nhiên có thể là con của Vũ Dương, chị yêu Nghiêm Hạo như thế, thậm chí vì anh ta mà phát điên, yêu như vậy sao có thể thay đổi, hơn nữa đối tượng còn là cha của Nghiêm Hạo, vớ vẩn hết sức, tất cả chuyện này đều do Nghiêm Hạo bịa ra hòng trốn tránh trách nhiệm, thật sự là rất quá đáng.
“Tin hay không tùy cô, có điều xem ra cô cũng không biết chuyện giữa chị cô và cha tôi năm đó” Nghiêm Hạo cố gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân. Vốn đi tìm Bạch Lâm là muốn hỏi rõ về mối quan hệ giữa cha và Tô Tuyết năm đó, nhưng hiện giờ xem ra cô ta cũng không biết, Tô Tuyết đã chết, cha cũng đi rồi, chuyện năm đó đành để thời gian vùi lấp, như vậy cũng tốt, chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, không cần nhắc tới nữa.
“Anh còn mặt mũi nói chuyện năm đó, chị tôi thật sự là có mắt như mù nên mới yêu người như anh”. Nhớ tới cảnh ngộ chị đang gặp phải, hằng ngày ở trong bệnh viện cãi nhau với mấy bệnh nhân khác, bây giờ ngay cả mình đến thăm chị cũng không nhận ra nữa, phải biết rằng hai người là chị em tốt nhất! Nhưng dù vậy trong lòng chị lại chưa từng quên Nghiêm Hạo, đến giờ vẫn một lòng nghĩ tới anh ta, thấy ai cũng ôm người ta nói “Nghiêm Hạo đừng rời xa em”, người ngoài không thể hiểu được khi cô nhìn cảnh tượng đó đã đau lòng đến mức nào, hơn nữa người đàn ông này một chút cũng không đáng để chị phải như thế, nghĩ đến đây Bạch Lâm không thể nào nguôi giận. Sao anh ta có thể nói thoải mái như vậy, không hề cảm thấy áy náy.
“Nếu năm đó cô ấy không phản bội tôi, tôi cũng đã từng nghĩ rằng chúng tôi rất hạnh phúc, tôi cũng đã từng nghĩ rằng chúng tôi có thể nắm tay nhau đi mãi, là cô ấy tự tay phá hủy tình cảm của chúng tôi, phá hủy tất cả giữa chúng tôi” Ngữ khí trầm thấp do đè nén cảm xúc chân thực, Nghiêm Hạo nắm chặt hai tay, bởi vì tức giận nên trán nổi đầy gân xanh. Nghĩ lại năm đó vừa đẩy cửa đi vào anh đã trông thấy tất cả, lúc đó Nghiêm Hạo bỗng thấy mình như một thằng ngốc, toàn tâm toàn ý yêu người ta, kết quả nhận được lại là một hình ảnh dơ bẩn không thể chịu nổi như vậy, hiện giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn co rút đau đớn.
“Không thể nào, chị tôi yêu anh thế nào tôi rõ hơn ai hết, sao chị ấy có thể phản bội anh, nhất định là anh phong lưu khắp chốn mới khiến chị tôi đau lòng” Bạch Lâm lớn tiếng lên án. Nghĩ đến chị mình bị người đàn ông này bức điên, bảo cô làm sao có thể tin rằng chị là người đã phản bội trước, tuyệt đối không thể, tất cả đều chỉ là lý do mà người đàn ông này bịa ra hòng trốn tránh trách nhiệm.
“Đủ rồi, tôi nghĩ giữa chúng ta thật sự không còn gì để nói, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, dẫu sao chuyện cô phạm pháp là không thể thay đổi, hơn nữa ‘Vũ Dương’ cũng sẽ khởi tố cô, lấy lại thứ vốn thuộc về công ty, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm” Nghiêm Hạo mặt trầm xuống, giọng điệu không có lấy một chút ấm áp, đã không thể hỏi được chuyện muốn hỏi, có nói với cô ta nữa thì cũng vô ích, hơn nữa anh không muốn phải nhớ lại mọi chuyện, vết thương vẫn còn đó, bởi vì sự xuất hiện của Mễ Giai mà kết vảy chưa được bao lâu, anh không muốn rạch nó ra nữa, sẽ lại càng đau đớn thêm.
“Đàn ông các anh luôn vô tình như vậy, anh không biết chị tôi năm đó đã thảm thương đến mức nào đâu, một người mang thai đến khám ở bệnh viện, người ta hỏi chị sao ông xã không tới, anh có biết lúc đó chị ấy xấu hổ thế nào không? Còn không cẩn thận suýt chút nữa là ngã sấp xuống, vậy mà chẳng có ai đỡ. Anh ở đâu? Anh đang làm gì? Cứ thế bỏ mặc người phụ nữ đang mang thai con mình, cho tới bây giờ cũng không quay lại nhìn chị ấy lấy một lần. Nhưng cũng trách chị tôi quá ngốc, đến giờ vẫn chưa nhận rõ bộ mặt thật của anh, thậm chí chị ấy còn chưa từng trách anh, trong lòng lúc nào cũng chỉ nhớ đến anh, tôi cảm thấy không đáng thay chị, yêu phải một kẻ lòng lang dạ sói” Bạch Lâm kích động đến mức thiếu chút nữa là cầm tách cà phê trên bàn hắt lên người Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo híp mắt nhìn Bạch Lâm, suy nghĩ về lời nói của cô ta theo hướng khác, cô ta nói đến giờ trong lòng Tô Tuyết vẫn nhớ kỹ anh, nhưng lúc trước Nghiêm Nhiên lại bảo Tô Tuyết đã chết, một người chết làm sao có thể nhớ anh? Là Nghiêm Nhiên nói dối hay là Bạch Lâm muốn giấu diếm điều gì nhưng vừa nãy lại lỡ miệng nói ra? Nghĩ vậy, Nghiệm Hạo nghiêng người về phía trước giữ chặt tay Bạch Lâm, con ngươi đen nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt mang vẻ nguy hiểm, “Cô có ý gì?” Tô Tuyết chưa chết?
“Buông ra….” Bạch Lâm giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng hiển nhiên mấy động tác đó đều dư thừa, Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm khiến cô có một cảm giác áp bức vô hình, không thể thoát ra lại càng thêm sợ hãi. Hành động bị hạn chế, Bạch Lâm cũng chỉ còn biết mạnh miệng, “Ý tôi chính là anh là đồ lòng lang dạ sói, anh nghe không rõ sao?”
“Nói cho rõ ràng, Tô Tuyết còn sống phải không?” Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm cô ta, giọng điệu nghiêm khắc lạnh lẽo.
“Tôi thấy anh chỉ mong sao chị tôi chết quách đi” Bạch Lâm nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể cắn chết Nghiêm Hạo.
Bọn họ tranh cãi kịch liệt khiến mọi người chú ý, hiện tại cũng đã gần tới giờ tan tầm, tiệm cà phê càng lúc càng đông khách, nhân viên cửa tiệm có lẽ sợ bọn họ tranh cãi sẽ ảnh hưởng tới những khách hàng khác, sợ hãi đi đến nói, “Làm phiền… Anh chị nhỏ tiếng một chút, không nên làm phiền tới những người khác dùng cơm”
Nghiêm Hạo quay đầu, ánh mắt lạnh lùng tới mức có thể khiến đối phương đóng băng, người phục vụ khiếp sợ cười gượng xoay người bước nhanh đi.
Chờ phục vụ đi khỏi, Nghiêm Hạo lại chuyển ánh mắt về phía Bạch Lâm, giọng điệu lạnh lùng không cho phép cự tuyệt, “Tô Tuyết ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!”
Bạch Lâm cũng bị ánh mắt sắc bén của anh dọa sợ, tránh né không dám nhìn, “Tôi… tôi sẽ không cho anh gặp chị ấy, tôi càng không cho phép anh làm chị ấy tổn thương lần nữa”
Nghiêm Hạo tăng thêm lực, “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu? Tôi có chuyện muốn hỏi rõ cô ấy”. Tô Tuyết vẫn còn sống, đã vậy kiểu gì anh cũng phải hỏi cho ra nhẽ chuyện năm đó, quan hệ giữa cô ấy và cha, sao lại có Nghiêm Nhiên, tất cả chuyện này anh đều phải biết.
“Anh…. Anh buông tay, tôi sẽ không nói cho anh, cả đời này anh cũng đừng mong gặp lại chị ấy” Bạch Lâm trừng mắt đáp trả.
“Cô cho là cô không nói thì tôi thật sự không tra ra được ư? Tôi có thể biết cô là em gái Tô Tuyết, đương nhiên cũng có cách để biết Tô Tuyết đang ở đâu” Nghiêm Hạo tức giận buông mạnh tay cô ta, lạnh lùng nói.
Tay Bạch Lâm bị Nghiêm Hạo vô tình đập vào bàn, đau đớn kêu thành tiếng. Ngẩng đầu định nói gì đó, chợt di động trong túi vang lên, lấy ra xem, là giáo viên của Nghiêm Nhiên gọi tới. Lúc này Bạch Lâm mới nhớ mình đang định tới trường Nghiêm Nhiên đón thằng bé tan học, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Nghiêm Hạo mà quên béng mất, nghĩ đến Nhiên Nhiên sốt ruột chờ ở trường, vội vàng nghe điện, “Vâng, thầy Lâm”
“Cô Bạch, sao hôm nay cô vẫn chưa tới đón Nhiên Nhiên, hiện giờ học sinh trong trường đều đã về hết rồi” Giáo viên của Nhiên Nhiên nói.
“Ngại quá, rất xin lỗi thầy, tôi vừa có chút chuyện, giờ tôi lập tức tới ngay, phiền thầy Lâm ở lại với Nhiên Nhiên thêm chút nữa” Bạch Lâm áy náy.
“Được rồi, vậy cô đến nhanh đi, tôi sẽ đợi cùng Nghiêm Nhiên, cô yên tâm” Thầy Lâm nói.
“Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!” Bạch Lâm nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại, quay đầu căm tức nhìn Nghiêm Hạo, “Tôi không dây dưa với anh nữa, về phần chị tôi đời này anh đừng nghĩ đến việc gặp lại chị ấy, tôi sẽ không để anh tới quấy rầy chị ấy đâu”
“Cho dù cô không nói tôi cũng sẽ có cách tìm ra Tô Tuyết, tôi khuyên cô nên sớm tự thú đi” Nghiêm Hạo tốt bụng khuyên nhủ.
“Hừ” Bạch Lâm hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Nghiêm Hạo thở dài một hơi, có chút mỏi mệt day day mi tâm, thì ra Tô Tuyết chưa chết, anh nên đi tìm cô hỏi rõ ràng, hỏi về chuyện của cô và cha năm đó. Ngẩng đầu đứng dậy chuẩn bị rời đi, không ngờ lại trông thấy Mạc Chấn Huân ngồi ở bàn bên cạnh, Mạc Chấn Huân mặt không biểu cảm theo dõi anh, ánh mắt vừa vặn chạm nhau. Anh ta đến từ lúc nào? Nghiêm Hạo tự hỏi trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...