Người Vợ Bí Mật

Trong nhà không có sẵn trà giải rượu, Mễ Giai dùng nước sôi pha với một chút mật ong rồi mang qua cho Nghiêm Hạo. Nghiêm Hạo ngồi trên sô pha, bởi vì say rượu nên vẫn đau đầu, khẽ cau mày, dùng hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

“Anh uống đi, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút”. Mễ Giai đem cốc nước đưa qua.

Nghiêm Hạo nhận lấy, vừa lúc chạm phải ánh mắt cô, anh thấy có hai quầng tím nhạt dưới vành mắt, sắc mặt cũng có vẻ mỏi mệt, là vì tối qua chăm sóc anh mà cô không ngủ ư? Anh nhớ sáng nay lúc anh tỉnh lại thấy cô nhắm mắt ghé vào cạnh giường, bên cạnh có chậu nước và khăn lau. Trong lòng không khỏi xúc động, “Tối qua làm phiền em rồi”.

Nghe vậy người Mễ Giai bỗng chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, anh là đang khách khí với cô? Cười nhẹ nói, “Bữa sáng muốn ăn gì, em làm cho anh”.

“Không cần đâu, anh không có khẩu vị”. Đau đầu gần chết, dạ dày cũng giống như sông cuộn biển gầm, rất không thoải mái.

“Uống nhiều rượu vẫn nên ăn một chút đi, em nấu ít cháo cho anh ăn nhẹ, dạ dày cũng sẽ dễ chịu hơn”. Mễ Giai nói đầy quan tâm.


Nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, Nghiêm Hạo không từ chối, gật gật đầu.

Mễ Giai cho thêm muối vào trong cháo, để cháo trắng có thêm chút mùi vị, sau đó rắc lên một ít hành hoa. Cháo trắng đi xuống bụng khiến dạ dày Nghiêm Hạo thoải mái không ít, lúc trước ăn quá nhiều đồ béo ngậy, ngẫu nhiên ăn nhẹ làm anh cảm thấy rất ngon. Có lẽ từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì nên đói bụng, Nghiêm Hạo nhanh chóng ăn hết hai bát cháo to.

Mễ Giai kinh ngạc nhìn anh, Nghiêm Hạo có chút xấu hổ, “Ừm, cháo này. . . Mùi vị rất ngon”. Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy anh sắp đi, Mễ Giai đột nhiên mở miệng, “Chúng ta có thể nói chuyện không?”. Cô đã suy nghĩ cả đêm, thế nào thì bọn họ cũng cần nói chuyện một chút.

“Chuyện gì?”. Nghiêm Hạo ngồi lại bàn ăn, hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn nói chuyện với anh.

“Nếu anh để ý chuyện phân chia tài sản trong di chúc của cha, em có thể đem bốn mươi tám phần trăm cổ phần kia chuyển lại cho anh, vốn dĩ em cũng không nghĩ sẽ lấy gì của Nghiêm gia. Lúc trước gả vào Nghiêm gia, khi đó em đang rất tuyệt vọng, cha tựa như cha đẻ em, khiến em cảm thấy ấm áp”. Muốn nói rồi lại thôi một hồi lâu, cuối cùng Mễ Giai đem những suy nghĩ đêm qua nói ra hết, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm Hạo nhìn cô, sắc mặt bắt đầu biến hóa, lạnh lùng nói, “Em có ý gì?”. Trong giọng nói lộ ra tâm tình hiện tại của anh. Cô nói muốn tặng chỗ cổ phần kia cho anh khiến anh không thoải mái, lý do lúc trước cô gả cho anh càng làm tâm tình của anh thêm tồi tệ đến cực điểm.

“Chính là em muốn nói, nếu thật sự anh để ý đến bốn mươi tám phần trăm cổ phần công ty kia thì em sẽ nhường lại cho anh, anh không cần vì thế mà uống rượu hành hạ thân thể”. Mễ Giai nói nghiêm túc.

“Em đang thương hại anh?”. Hiện tại là sao đây, bởi vì bốn mươi tám phần trăm cổ phần kia mà anh đã đến nông nỗi để cô phải thương hại? Không sai, anh thật sự để ý đến chỗ cổ phần đó, nhưng anh cũng không cần người khác bố thí.

“Ý em không phải vậy, em chỉ là. . . .”. Biết anh hiểu lầm, Mễ Giai định giải thích lại bị anh cắt lời.

“Đủ rồi, cho tới bây giờ những gì anh muốn đều không cần người khác bố thí, cho dù em đem bán bốn mươi tám phần trăm cổ phần kia anh cũng không quan tâm”. Nghiêm Hạo lớn tiếng.


“Anh hiểu lầm rồi, em. . .”.

Đúng lúc này di động của Nghiêm Hạo vang lên. Nghiêm Hạo nhìn Mễ Giai, đứng dậy cầm di động vào thư phòng.

Mễ Giai ảo não đứng cạnh bàn, tại sao chuyện này càng nói càng rối, cô không hề ‘thương hại’ như trong lời nói của anh, chỉ là cô cảm thấy tại gia đình này cô mới là người ngoài, không có tư cách lấy bất cứ thứ gì của Nghiêm gia.

Không quá lâu, Nghiêm Hạo từ thư phòng đi ra, vào phòng thay đồ, vài phút sau anh đã quần áo chỉnh tề cầm túi công văn chuẩn bị đi làm, gương mặt như phủ một màn sương, có thể thấy tâm trạng không hề tốt.

Mễ Giai định gọi anh, nhưng gặp phải khuôn mặt rét lạnh, đành từ bỏ.

Vài ngày tiếp theo Nghiêm Hạo lại đi sớm về muộn, sau khi trở về lập tức vào thư phòng, tối cũng không về phòng ngủ. Mễ Giai nhận ra rằng cuộc chiến tranh lạnh lần đầu tiên trong ba năm kết hôn của bọn họ đã bắt đầu, Mễ Giai không nghĩ sẽ thành như vậy, vài lần muốn tìm anh nói rõ ràng đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh đánh lui, mà anh cũng không cho cô cơ hội để giải thích, cứ về nhà là đi thẳng vào thư phòng tiếp tục làm việc. Cứ như vậy, bọn họ bỗng chốc trở nên xa lạ hơn rất nhiều, gần như không trao đổi cả về những chuyện cơ bản nhất.

Đêm nay Mễ Giai ngồi ở phòng khách chờ Nghiêm Hạo về, cuộc sống ở chung như bây giờ cô thật sự không thích, anh vẫn lạnh lùng khiến cô cảm thấy không thoải mái, hôm nay cô muốn đánh tan cục diện như đá tảng này. Một giờ sáng Nghiêm Hạo mới về nhà, mấy ngày vừa rồi trên cơ bản anh đều về nhà giờ này. Có chút bất ngờ khi nhìn thấy Mễ Giai ngồi ở phòng khách, anh nghĩ rằng cô hẳn là đã ngủ.


“Anh đã về rồi”. Mễ Giai đứng lên, giống như trước kia tiến tới cầm cặp tài liệu giúp anh.

“Còn chưa ngủ?”. Nghiêm Hạo thờ ơ hỏi, thấy sắc mặt cô có chút tiều tụy không hiểu sao anh cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không để ý lắm.

“Vâng, anh có đói không? Cần em chuẩn. . .”. Mễ Giai đột nhiên ngửi được trên người anh có một mùi nước hoa lạ, cô chắc chắn mùi nước hoa này không phải là của Diêu Mẫn, nhưng cũng có thể Diêu Mẫn thay đổi phong cách. Không quan tâm nữa, liền hỏi, “Cần em chuẩn bị bữa ăn khuya không?”.

“Không cần, em đi ngủ đi, anh còn công việc cần xử lý”. Lấy cặp tài liệu, giống như mấy ngày hôm trước, Nghiêm Hạo xoay người vào thư phòng.

Mễ Giai sững sờ nhìn cửa thư phòng bị đóng lại, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Cứ như thế này? Quan hệ của bọn họ cứ như vậy sao, đã không thể trở lại như lúc trước? Dường như tất cả mọi chuyện đều thay đổi từ sau khi cha qua đời. Mễ Giai khẽ thở dài, trở về phòng ngủ, đêm nay cô vẫn như trước, bởi vì không có vòng ôm ấm áp của anh nên ngủ không an ổn, mà Nghiêm Hạo cũng nhốt mình trong thư phòng trọn một đêm.

Mùi nước hoa lạ kia vài ngày sau Mễ Giai đã xác định được đúng là không phải của Diêu Mẫn, cô thấy trên báo chí đưa tin chồng mình tham dự tiệc từ thiện vào tối hôm đó cùng một người đẹp khác, là một người phụ nữ xinh đẹp quý phái, hai người mười ngón tay đan vào nhau cùng đi ra sân khấu, cái này so với tin tức nhạy cảm lúc trước cùng Diêu Mẫn xem ra thuyết phục hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui