Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
“Ai gọi điện cho cậu thế?” Là anh trai của bác sĩ Bách à?” Đỗ Thanh Hoa ngẩng đầu lên nhìn bạn tốt của mình một cái.
“Ừ.” Cô không ngẩng đầu lên, nhìn vào báo cáo tài chính, đối chiếu từng mục từng mục một.
“Không phải anh ta thích cậu đấy chứ?”
Trần Nam Phương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bạn tốt của mình, nói: “Thanh Hoa à, theo lời của đàn anh Thẩm Minh đã nói, bây giờ là lúc quyết định sống chết của cả Thiên Ưng đấy, cậu vẫn còn thời gian mà buôn chuyện hả?”
“Cái gì mà quyết định sống chết chứ?” Đỗ Thanh Hoa hừ một tiếng: “Không biết là vì cái gì nữa.
Hôm nay là ngày mệt mỏi nhất trong ba năm gần đây của tớ, không liên quan đến công việc, chỉ là tớ thấy mệt thôi.”
Lông mày của Trân Nam Phương càng nhíu chặt hơn, thấy bạn mình mệt mỏi quá rồi, liền nói: “Không thì cậu ngủ.
trước một lát đi, để tớ kiểm tra nốt cho” “Tớ không buồn ngủ mà.
Nếu mà cậu trả lời câu hỏi của tớ vừa hỏi, chắc chăn tớ sẽ lại tràn đầy năng lượng ngay.”
Cô bất lực mà lắc đầu, vừa xem tư liệu vừa nói: “Tớ và Trịnh Hoàng Phong mới chỉ gặp nhau được có vài lần thôi, thích cái gì mà thích chứ.
Chẳng qua anh ấy là người tốt bụng nên cảm thấy thông cảm và thương tớ thôi.”
“Tớ nghĩ không phải vậy đâu.” Đỗ Thanh Hoa không nói đến chuyện mà Trịnh Hoàng Phong đã cảnh báo với em trai của mình lúc ở bệnh viện, vì không muốn Trần Nam Phương phải nhớ lại những chuyện không vui: “Nhưng mà người ta tốt thì là thật.”
“Cậu mới gặp anh ấy được có một lân thôi mà nhỉ?” Cô cười nhẹ: “Tranh của anh ấy vẽ rất đẹp.”
Về điều này thì Đỗ Thanh Hoa không nói gì thêm.
“Thanh Hoa à..” Trân Nam Phương gọi nhẹ một tiếng, rồi cũng không nói gì nữa.
Đỗ Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, khi đã nghĩ là cô lại đăm chìm vào đống con số kia thì cô lại ‘ lên tiếng.
“Cậu có biết không, tớ đang thích một người.” “Nam Phương Trần Nam Phương ngẩng đầu nở một nụ cười chua xót: “Được rồi mà, tớ biết cậu đang định nói gì.
Nhưng tớ bị buộc vào cái cây cao này rồi, không xuống được.”
“Ài” Đỗ Thanh Hoa thở dài thườn thượt, lại gãi gãi đầu của mình: “Tớ tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ gặp được một người đàn ông thật hoàn hảo, sau đó cậu sẽ sẵn sàng bước ra khỏi quá khứ vì anh ấy.”
“Được.” Trần Nam Phương thở ra một hơi thật nhẹ nhõm: “Tớ cũng tin tưởng rằng tớ có thể giải quyết nốt cái chuyện bên bất động sản Thiên Đạt này, sau đó cậu và đàn anh Thẩm Minh sẽ tiếp tục sự nghiệp kế toán của hai người.”
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.
Trong mấy giờ tiếp theo, Trần Nam Phương và Đồ Thanh Hoa cực kì ăn ý mà xem lại toàn bộ dữ liệu của bất động sản Thiên Đạt, lại giống như đang trở lại hồi còn học Đại học.
Mà lúc này ở Kim Thành, Minh Phúc đang báo cáo với Hà Minh Viễn.
“Cậu ba, buổi tối ngày mai tổng giám đốc Từ muốn mời cậu đến tham dự bữa tiệc tối tại Thâm Thành.”
“Từ chối đi.”
Minh Phúc cung kính khom người xuống, nhắc nhở: “Cậu ba, cậu Kỳ cũng sẽ đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...