Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
“I” Trần Nam Phương ngạc nhiên, hai con mắt như muốn rơi ra, chẳng lẽ cô gặp ảo giác? Anh vừa nói cái gì?
Nếu anh thích cô?
Rõ ràng là có chữ “nếu” nhưng tại sao trái tim cô vân đập loạn xạ, thậm chí là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực kia chứ?
Cô mơ hồ, căn bản không thể đè nén được khao khát của mình, bỗng nhiên, cô bất giác suy nghĩ liệu đây có phải là trò đùa của Hà Minh Viễn.
Cho cô hi vọng rồi đẩy cô xuống vũng bùn.
“Nam Phương…” Anh nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi cô, giống như hôn lên thứ quý giá nhất trên đời: “Tôi thật sự…”
Tiếng đập cửa vang lên cắt ngang lời nói của Hà Minh Viễn.
Cốc cốc cốc!
“Nam Phương à, Đỗ Thanh Hoa đã tỉnh rồi!” Giọng Ôn Tứ Hiên hét lên.
Trần Nam Phương lập tức định thần lại, đẩy Hà Minh Viễn ra, xoay người mở cửa đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa đang nhếch mép cười với cÔ.
Cô khóc, nước mắt rơi xuống sàn.
Hai người một khóc một cười mãi cho đến khi Đỗ Thanh Hoa được bác sĩ kiểm tra xong và đẩy ra ngoài.
“Nam Phương? Cậu…” Đỗ Thanh Hoa kêu lên khi nhìn thấy rõ bạn mình, sau đó liếc qua Hà Minh Viễn đang bên cạnh Trân Nam Phương: “Anh có còn là người không vậy! Nam Phương cô ấy đang có thai!”
“Là bệnh nhân thì lo mà dưỡng bệnh đi, quản nhiều việc như vậy làm gì?”
Anh không chỉ nói không mà còn ôm vai Nam Phương.
“Thanh Hoa cậu nói cái gì vậy, tớ đâu có…” Trần Nam Phương đang định giải thích thì sực nghĩ lại lúc nãy vừa bị cấu vừa bị hôn, sức lực của người nào đó khoẻ như thế liệu có để lại vết tích gì trên mặt hay trên cổ không đây?
Trời!
Xấu hổ chết mất!
“Tại sao mắt cậu lại sưng lên vậy?”
Cũng may, Đỗ Thanh Hoa hiểu rõ cô nhất và lập tức đổi chủ đề: “Đừng nói với tớ, cậu khóc vì vết thương của tớ nha?
“Tớ đâu có, tớ không khóc nữa?
Trân Nam Phương ngượng ngùng hứa: “Thanh Hoa nhanh khỏe lại rồi tớ làm gì cũng được.” Lúc ra đến cửa phòng bệnh, Đỗ Thanh Hoa vẫy vấy tay, hoàn toàn là bộ dạng của một bệnh nhân: “Chờ bệnh nhân này khỏi bệnh rồi thì chỉ cần 1 mình Nam Phương thôi, những người khác ai nên về nhà nấy đi!”
Đặc biệt là Hà Minh Viễn, còn có Ôn Tứ Hiên nữa.
Sau khi đóng cửa phòng bệnh, Đỗ Thanh Hoa nắm lấy tay Trần Nam Phương, nhìn cô ấy đau lòng mà mắng: “Hà Minh Viễn thực sự là một trên khốn nạn, không biết gì gọi là lòng thương hoa tiếc ngọc sao.”
“Tớ..” Trân Nam Phương đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Tớ vào phòng vệ sinh một lát.”
Cô bước vào nhanh và nhìn, trời ơi, cô gần như hét lên!
Đây nào là một số dấu vết nữa, quá là rõ ràng rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...