Người phụ nữ nọ chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt cô ấy gầy nhom.
Tôi lại mở đèn, chiếu rọi gương mặt người phụ nữ, cô ấy không buồn chớp mắt, cặp mắt u oán như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Gương mặt người phụ nữ này rất thanh tú, dù không phải là quá xinh đẹp nhưng lại khiến người ta vừa nhìn đã thấy quý mến.
Cô ấy chạy theo tôi một lúc lâu rồi nhưng thậm chí còn chẳng phải thở gấp.
Điều này khiến tôi có thể chắc chắn đây là một người chết.
Cô ấy bám theo tôi rất lâu nhưng không hề làm gì, ban nãy cô ấy còn gọi tôi là người vá xác nữa, vậy là người phụ nữ này biết tôi.
Dù sao tôi cũng không chạy nổi nữa, quyết định thẳng thừng hỏi rốt cuộc cô ấy định làm gì!Tôi vô cùng tò mò, bèn quay người lại: "Cô cứ bám theo tôi làm gì?"Người phụ nữ lặp lại câu nói khi nãy: “Người vá xác, hãy đi theo tôi! ”“Cô muốn tôi đi đâu với cô?”Người phụ nữ nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười với tôi, nhưng vẻ ngoài cười trong không cười này lại càng đáng sợ hơn, khiến lông tơ tôi dựng đứng.
“Người trên đỉnh núi muốn hại tôi, anh hãy giúp tôi”, cô ấy nói một cách máy móc.
Tôi nghĩ, chắc chắn ý cô ấy là người của Bạch phải muốn biến linh hồn cô thành ác quỷ, chịu sự thao túng của họ.
Một linh hồn trở thành ác quỷ khi nỗi oán hận của họ đạt tới một mức độ nhất định, khiến linh hồn này phải đau khổ tột độ, rồi trở nên tàn nhẫn lạnh lùng.
Tôi chợt nảy ra một suy đoán to gan, có phải Bạch phái chọn nơi này để tiến hành nghi thức vì nơi đây có rất nhiều những thi thể kỳ dị không?Người phụ nữ này vẫn giữ được ý chí nên tôi quyết định nói với cô ấy chuyện chiếc kim châm.
“Tôi tới đây để giúp các cô”, tôi nói với cô gái váy đỏ, “bọn họ đang giữ một túi kim, nếu tôi có thể trộm được túi kim đó thì họ sẽ không thể hại cô”.
Nghe xong, người phụ nữ thoáng sững sờ rồi lại nài nỉ tôi đi cùng.
“Chẳng lẽ cô định dẫn tôi đi tìm túi kim ư?”, tôi hỏi.
Cô gái váy đỏ gật đầu, bước xa khỏi bậc thang rồi leo lên sườn núi.
Tôi tiến vào rừng cây theo cô ấy.
Vốn tôi còn lo không thể đi lại trên con đường núi quanh co này, nào ngờ nhờ có cô gái váy đỏ mà chặng đường đã dễ đi hơn.
Lát sau, cô ấy dẫn tôi đến một con đường nhỏ không có thềm đá.
Tiến lên đỉnh núi được một quãng, tôi bắt gặp một bệ đá khổng lồ.
Trên bệ có một chiếc quan tài đen.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy một bên là con đường nhỏ trải đá, một bên là bờ vực sâu thăm thẳm.
Người phụ nữ đẩy nắp quan tài ra, bò vào trong rồi kéo nắp lại.
Tôi chớp mắt gãi đầu, nhìn núi rừng tối tăm mà thầm nghĩ, tiêu rồi.
Người phụ nữ này đang đùa tôi hả? Cô ấy đưa tôi tới đây rồi chui vào quan tài mà chẳng nói năng gì.
Cô ấy biết tôi là người vá xác, vậy cô ấy đưa tôi đến để khâu thi thể sao? Nhưng tôi thấy xác người phụ nữ này còn khá nguyên vẹn mà.
Tôi lấy chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ mà chú hai cho mình ra xem giờ, lúc này đã là một giờ sáng rồi.
Còn một tiếng nữa là nghi lễ sẽ bắt đầu.
Trong lúc tôi đang lúng túng, không biết phải làm sao thì có vài người xuất hiện trên con đường lát đá.
Trong đó có một người đàn ông đang lên tiếng, giọng nói chậm rãi vô cùng.
“Quan Hỏa à, đã chuẩn bị xong kim chưa?”“Rồi ạ”, một giọng nói non nớt vang lên, không phải Quan Hỏa là tên em trai Minh Thu đó sao?“Vậy thì tốt, lát nữa cháu đừng sợ, chú sẽ bảo vệ cháu”, một giọng nói già dặn vang lên.
Vừa nghe tôi đã biết ngay đây chính là giọng của chú cảnh sát từng thẩm vấn tôi!Ông ấy tới đây làm gì?Tôi nghe lời họ nói, rồi lại liên tưởng tới những gì cô gái váy đỏ kể.
Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Đây chính là nơi tổ chức nghi thức!Dù con đường Nhị Côn Tử chỉ cho tôi là đường tắt, nhưng tôi cũng không thể tới đây trước người của Bạch phái được.
Ban nãy cô gái váy đỏ đã đưa tôi đi bằng con đường ngắn hơn.
Nhưng bố Minh Thu đi đâu rồi? Tại sao chú cảnh sát lại dắt em trai cậu ấy tới đây?Nhưng tôi đã nhanh chóng xác nhận được một vài thông tin.
Thứ nhất, lúc này túi kim đang nằm trong tay em trai Minh Thu.
Thứ hai, lát nữa cậu ta sẽ sử dụng kim châm để biến cô gái váy đỏ thành ác quỷ.
Thứ ba, có bốn, năm người đi cùng cậu ta, trong số đó có cả chú cảnh sát to lớn vạm vỡ.
--------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...