Đồng Xu sợ sệt gật đầu, lùi về sau mấy bước rồi lảo đảo chạy qua cánh cửa nhỏ.
Tôi lại thử kéo thi thể đó, nó vẫn không hề nhúc nhích.
Nếu có người tới đây thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra cái xác này ngay.
Tôi vội vã lấy hai tấm lót chân trên xe xuống, che lên thi thể rồi cầm di động đứng đó giả vờ nhắn tin như không có chuyện gì xảy ra.
Đồng Xu đi chưa được bao lâu thì đèn đã lại tắt ngóm.
Cùng lúc đó, tôi ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, hơi giống mùi hoa quế.
Tôi trừng mắt nhìn về phía người phụ nữ nọ vừa đứng, nhưng không thấy cô ta đâu.
Sau đó, tôi đã lại nghe được tiếng “rầm rầm rầm”, như có kẻ đang vội vã chạy trên nóc xe.
Âm thanh ấy kéo dài một hồi, cho đến khi có hai nhân viên tiến lại.
Nếu họ phát hiện ra thi thể của ông già nọ thì hỏng bét!Nghĩ vậy, tôi bèn ôm lấy nửa trên thi thể định nhấc lên, nhưng nào ngờ cái xác lại nhẹ bẫng như không!Đúng lúc này, Minh Thu và Đồng Xu chợt bước ra.
Còn chưa kịp nói gì thì nhân viên trong tòa nhà đã nhìn về phía chúng tôi rồi rảo bước tiến nhanh lại! "Đồng Xu, cậu và Đầu Kim khiêng thi thể ra sau trước đi", Minh Thu thì thầm rồi bước ra sau xe.
Tôi và Đồng Xu vội vã nâng thi thể lên, đặt ra sau cửa thoát hiểm, sau lưng chúng tôi là một dãy cầu thang đi xuống.
Qua khe hở của cửa thoát hiểm, tôi đưa mắt nhìn ra bãi đỗ xe, thấy Minh Thu đang gật đầu với hai nhân viên nọ.
“Cậu không sao chứ?”, nhân viên kính cẩn hỏi Minh Thu.
"Không sao.
Cái đèn này bị gì mà cứ lúc bật lúc tắt vậy", Minh Thu thoáng tỏ vẻ bất mãn.
Nhân viên vội vã gật đầu khom người nói: “Chúng tôi sẽ kiểm tra ngay, cậu cứ yên tâm ạ!”Minh Thu gật đầu hờ hững: "Hai người đi đi".
Thấy tôi tò mò trước cuộc đối thoại của họ, Đồng Xu bèn bảo tôi thật ra bố Minh Thu chính là cổ đông lớn của tòa nhà này, các nhân viên nọ tôn trọng Minh Thu cũng là chuyện thường.
"Hả? Cậu ấy là con nhà giàu à!"Lúc này, Minh Thu đã bước tới sau cửa thoát hiểm, cậu ấy nở nụ cười u ám: "Đứa con nhà giàu như tôi có tiếng mà không có miếng.
Đi thôi, chúng ta khiêng thi thể này xuống đi".
Nói rồi, Minh Thu khép cửa lại.
Sau đó tôi và Minh Thu cùng vác thi thể lên, bước xuống thêm một tầng cầu thang, một cánh cửa gỗ đỏ phòng trộm xuất hiện trước mắt chúng tôi.
"Đây có thể miễn cưỡng coi là nhà tôi", nói rồi Minh Thu mở cửa, bật đèn.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi chính là ba thi thể nằm xếp hàng dưới đất.
Tất cả đều được che mặt bằng vải trắng, tôi dời mắt khỏi những cái xác để quan sát căn phòng.
Đây là một căn nhà cổ kính xưa cũ, đồ dùng trong nhà đều theo phong cách cổ, hai bên phòng khách là hai căn phòng nhỏ có treo rèm trước cửa.
Sau thi thể là một chiếc bàn vuông, dường như có thờ cúng một pho tượng người nho nhỏ, ăn mặc quần áo kiểu cổ đại.
Tôi đoán đó chính là tổ tiên của nghề khám nghiệm tử thi.
"Đặt xuống đây đi", Minh Thu cất lời, chỉ vào vị trí cạnh ba cái xác nọ.
Đặt xác xuống rồi, tôi bèn đưa mắt nhìn Đồng Xu, anh ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tại sao Minh Thu lại gọi tôi tới nhà rồi cho tôi xem mấy cái xác này? Tôi chợt sinh lòng hoài nghi với những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.
"Đồng Xu, sáng nay anh có nói Minh Thu mất tích, rồi anh đưa tôi tới nhà tang lễ tìm cậu ấy, sau đó anh lại kéo tôi tới đây, chẳng lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh ư?"Đồng Xu cúi đầu liếm môi, trông dáng vẻ rất thấp thỏm không yên.
Tôi lại nhìn Minh Thu, gương mặt cậu ấy rất nghiêm túc, làn da vốn đã tái nhợt giờ lại càng trắng hơn.
"Cậu đừng trách Đồng Xu, đây là kế hoạch của tôi", Minh Thu nói.
Tôi cau mày khó hiểu: "Nhưng Thất Thất bảo đúng là hôm qua cậu đã rời khỏi biệt thự một mình! "Minh Thu ngỡ ngàng: "Thất Thất ư?""À, đó là một ma nữ! Chỉ Đầu Kim mới thấy cô ấy thôi, cô ấy đi theo Đầu Kim suốt", Đồng Xu giải thích.
Minh Thu vội vã đưa mắt nhìn tôi và phía sau lưng tôi.
"Thất Thất không đi với tôi", tôi nói.
Minh Thu gật đầu bảo tôi: "Tối qua đúng là có người đã gọi tôi đi.
Về sau tôi gọi điện cho Đồng Xu, nhờ Đồng Xu lừa cậu tới đây theo ý mình".
Tôi cảm giác mình đang bị lợi dụng, đâm ra rất khó chịu.
"Cậu có nhất thiết phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy không?"Minh Thu tỏ vẻ áy náy: "Tôi nghĩ nếu cứ nói thẳng, bảo cậu tới đây thì chưa chắc cậu đã đồng ý! Vậy nên tôi mới nghĩ ra cách như vậy, chuyện này là do tôi nhờ Đồng Xu làm".
Tôi thở dài: "Được rồi, dù gì tôi cũng đã tới, cậu cứ nói thẳng mọi chuyện ra đi!"Gương mặt Minh Thu lại càng nghiêm túc hơn.
--------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...