Cây kéo cắt xương đó giống hệt cây của chú hai, đúng là chú hai đã từng nói kéo cắt xương là do tổ tiên truyền lại.Nhưng tôi vẫn không tin ông ta."Ông dọa Thất Thất đến nỗi đó, chắc chắn chẳng phải người tốt gì cho cam.
Hơn nữa, người vá xác trên thế giới này đếm không xuể, sao lại thành ra chỉ còn lại tôi và ông được".Nghe tôi nói xong thì ông ta mới như chợt bừng tỉnh: "Ồ! Thì ra cậu giận tôi vì chuyện vừa nãy! Đầu Kim, cậu có biết vì sao cô ta chạy trốn không?""Vì cô ấy sợ ông, sợ ông làm chuyện tổn thương tới cô ấy!"Ông ta cười rồi lắc đầu: "Cái này là cậu hiểu lầm tôi rồi, cậu nói phiến diện quá.
Thật ra, cô ta sợ tôi là vì cô ta đã làm ra chuyện trái đạo đức, sợ tôi thu hồn phách của cô ta đi"."Tôi quen cô ấy không phải ngày một ngày hai, tôi rất hiểu con người của cô ấy".Ông ta than thở: "Thôi được, tôi biết cậu sẽ nghĩ như vậy, nhưng là sư thúc của cậu, cái gì nên nói tôi vẫn phải nói, nếu không sẽ không có cách nào ăn nói với chú hai của cậu".Tuy tôi tin Thất Thất, nhưng nghe ông ta nói vậy, trong lòng tôi lại có chút dao động."Cậu và Chử Thất Thất kia người và ma không chung đường, không được cùng ở chung một phòng, cùng ăn chung một mâm, nếu không lâu dần cô ta sẽ hút hết dương khí của cậu, sức khỏe của cậu sẽ ngày một kém đi".Ông ta dừng tại, chuyển đề tài nói tiếp: "Tuy tôi biết cô ta rất đáng thương, cũng rất thích cậu, nhưng cô ta làm như vậy chính là hại cậu.
Cô ta không dứt được với cậu, còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là cô ta là ác quỷ, cho dù có lương thiện đến thế nào thì cũng là một ác quỷ, cô ta rất khó kiểm soát được bản năng hút tinh khí con người của mình".Nói rồi, ông ta đứng dậy đi tới trước cái tủ ngăn kéo, lấy cái gương tròn trong đó ra đưa cho tôi."Cậu tự xem đi, xem dáng vẻ bây giờ của cậu đi", tôi nhận chiếc gương, lấy ống tay áo lau bụi bặm trên mặt gương đi cho sạch.Bình thường tôi không hề soi gương, vừa nhìn vào đó thì tôi giật thót cả mình.Tôi nhìn thấy mình trong gương, quầng mắt thâm đen, hai má gầy tóp, da vàng vọt, hai bên xương gò má cao ngất, hệt như một bộ xương khô.Chẳng trách gần đây mẹ Cẩu Tử gặp tôi cứ bảo tôi gầy, bảo tôi phải ăn uống cho đàng hoàng vô.Tôi úp mặt gương xuống bàn rồi nói với ông ta: "Vốn dĩ tôi đã gầy rồi, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo rất mệt nên thần sắc không tốt, không liên quan gì tới Thất Thất".Vị "sư thúc" này lạnh lùng nhìn tôi, vẻ mặt tức giận."Cậu đúng là u mê! Uổng công chú hai cậu bồi dưỡng nuôi nấng, truyền hết tuyệt học cả đời lại cho cậu mà cậu lại ở đây ham mê nữ sắc, quấn lấy một con ma nữ!""Cậu có biết, nghề vá xác của chúng ta từ thời Dân Quốc đã tan rã, một số người phá hoại quy tắc của ông tổ, quên đi tâm nguyện ban đầu, còn câu kết với đám bàng môn tà đạo"."Truyền nhân chính thống chỉ còn lại tôi với chú hai cậu mà thôi, bây giờ chú hai cậu mất rồi, cậu kế nghiệp thì chỉ còn lại hai chúng ta thôi".Ông ta nói rồi tức giận đùng đùng đứng lên, dọn túi kim chỉ trên bàn cất vào trong túi quần, bước hai bước ra tới cửa rồi để lại một câu:"Vốn dĩ hôm nay tôi đến đây là để bàn bạc với cậu một chuyện quan trọng, không ngờ cậu lại như nước đổ lá môn, u mê không tỉnh.
Thôi bỏ đi! Xem như tôi và chú hai cậu nhìn lầm cậu rồi".Nói xong thì ông ta phất tay áo ra khỏi nhà.Lúc người đàn ông đeo mặt nạ này đi ra tới sân thì tôi không kìm được đuổi theo."Ông...!thật sự là sư thúc của tôi à?"Ông ta dừng chân lại, cũng không ngoảnh đầu, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi chừng này tuổi đầu rồi còn cần phải chạy tới đây nói dối cậu à?"Tôi lại hỏi tên họ của ông ta, ông ta trầm ngâm 2 giây rồi quay đầu nói: "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Hải Bách Xuyên".Ông ta khựng lại một lát rồi nói tiếp: "Tôi và chú hai cậu - Lộ Hữu Dung đều là đệ tử nhập thất của thầy Nhất Không.
Sau khi thầy Nhất Không mất, thì nội bộ nghề vá xác tan rã, lại xảy ra xung đột với 3 âm môn khác"."Lúc đó, tôi bận rộn đối phó với đủ loại tranh chấp, chú hai cậu không giống với tôi, ông ấy không muốn để tâm quá nhiều đến những phân tranh này, nên mang theo thi thể của thầy đi tha hương rồi chôn thầy ở mảnh đất này.
Tôi tìm ông ấy rất nhiều năm rồi, nay mới tìm được".Ông ta thở dài, ngẩng đầu nhìn màn đêm dằng dặc."Đáng tiếc, khó khăn lắm tôi mới tìm được ông ấy, muốn cùng ông ấy chấn hưng lại nghề vá xác, ấy vậy mà ông ấy đã không còn nữa..."Ông ta nói chữ nào chữ nấy đều chân thật, còn nói được tên của chú hai tôi, biết tên thầy của chú hai, hiểu được tính tình của chú hai, thậm chí còn biết chú hai chôn thầy ở đâu.Tôi bắt đầu tin tưởng ông ta."Ông nói tìm tôi muốn bàn bạc chuyện gì?", tôi hỏi.Bây giờ ông ta mới quay người lại: "Có một số người mang lòng xấu xa, lấy nghề vá xác làm tấm bình phong để che đậy làm ra những chuyện cực kỳ quá quắt, khiến ngành của chúng ta mang tiếng bẩn thỉu xấu xa.
Tôi hi vọng cậu có thể cùng tôi ngăn họ lại".Lời nói của ông ta khiến máu huyết tôi cuồn cuộn.Từ trước tới nay, tôi đều cho rằng nghề vá xác là một nghề thần bí và thần thánh.Chú hai và tôi nhìn có vẻ như đang làm công việc bẩn thỉu nhất, người đời cũng kính trọng chúng tôi, nhưng họ không dám quá thân thiết với chúng tôi, vì họ cảm thấy chúng tôi thường xuyên làm việc với người chết là điềm không lành.Nhưng từng đường kim mũi chỉ chúng tôi đều làm rất cẩn thận nghiêm túc, mang theo lòng cung kính lớn nhất dành cho người đã mất để tu sửa thi thể, cầu siêu cho vong linh.Chú hai trước nay khiêm tốn, rất an phận, cũng chưa từng cho tôi hỏi quá nhiều, thế nên đến bây giờ tôi mới hiểu về tứ tiểu âm môn.Nếu lúc đầu chú hai không chọn con đường tránh né, thì có thể chú đã có thể nắm được quyền chủ động trước khi bị kẻ tiểu nhân hãm hại, sẽ không chết đi.Nghe vị sư thúc này nói xong thì lòng tôi căm hận những người phá hoại nghề vá xác ghê gớm.Tôi dần dần kiên định suy nghĩ của mình, đang lúc tôi định tỏ thái độ thì ông ta đã lên tiếng trước:"Không cần vội trả lời tôi, cậu không tin tưởng tôi, tôi hiểu, tôi cho cậu thời gian 2 ngày, nếu cậu suy nghĩ xong rồi thì vào giờ này 2 ngày sau tới trước phần mộ của sư gia cậu gặp tôi".Tuy trong lòng tôi đã có đáp án rồi, nhưng suy nghĩ tới phản ứng kỳ lạ của Thất Thất, tôi vẫn nhịn không đáp ngay mà chỉ trả lời: "Được".Ông ta gật đầu với tôi một cái rồi rời đi.Sau khi ông ta đi, tôi tới căn nhà của quỷ bà để tìm Thất Thất, nhưng không gặp được.
Cô ấy đột ngột rời đi khiến tôi càng lúc càng bất an.--------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...