"Tôi không ngủ được nên mới muốn ra ngoài đi dạo", tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Chú cảnh sát bĩu môi rồi lại trỏ một tấm ảnh khác, "Thế tấm này thì sao? Người chết rơi từ trong nhà xuống, lúc nạn nhân tử vong cậu còn đứng ngoài nhà người ta.
Cậu định giải thích thế nào? Chuyện này cũng là trùng hợp ư?"
Nếu nhìn vào tấm ảnh thì có thể thấy tôi đã không cẩn thận bị ống kính quay lại được, lòng tôi thầm nghĩ đúng là xui xẻo.
Tôi nói với chú cảnh sát dạo gần đây mình hay tới các thôn khác, thật sự chuyện này chỉ là trùng hợp thôi.
Nghe xong chú cảnh sát chỉ lắc đầu cười.
"Vậy những tấm này, những tấm này nữa thì sao?", ông ấy chỉ những tấm ảnh trên bàn, lên tiếng chất vấn tôi.
Tôi xuất hiện như một tiêu điểm trong tất cả những bức hình này, mồ hôi bắt đầu chảy xuôi theo thái dương tôi.
Chú cảnh sát nói họ đã chú ý tới tôi từ lâu rồi nên mới cho người lén theo dõi tôi, chẳng mấy chốc họ đã phát hiện những nơi tôi xuất hiện đều có người bỏ mạng.
Giờ bọn họ đang nghi ngờ tôi liên quan tới vụ án giết người.
"Tôi không giết người! Tôi thật sự không hề giết người!"
Trừ câu này ra thì tôi chẳng biết nói gì khác.
Chú cảnh sát gật đầu với tôi, giọng điệu ông ấy trở nên ôn hòa hơn: "Đầu Kim, cậu đừng lo quá, thật ra nếu cậu thành khẩn nhận tội, nói rõ nỗi khổ tâm của mình ra thì sẽ được khoan hồng".
Tay tôi lại càng run hơn, tôi cắn môi nhìn chú cảnh sát chằm chằm, ánh mắt ông ấy hệt như một lưỡi dao sắc bén vậy.
"Nhưng tôi không giết người mà, ông muốn tôi thừa nhận gì đây?"
Tôi hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, lồng ngực tức nghẹn, không ổn rồi, tôi phải rời khỏi đây.
Tôi đứng phắt dậy, bước thẳng ra ngoài.
Chú cảnh sát cũng đứng dậy theo, vươn tay tóm lấy bả vai tôi như một con diều hâu, tay còn lại túm lấy cổ tay tôi.
Rồi ông ấy chợt kéo lấy tôi, khiến cánh tay tôi bị ép ra sau lưng, không thể động đậy nổi.
Ngay sau đó tôi đã cảm nhận được chiếc còng lạnh như băng trên cổ tay mình.
"Tôi không giết người, các ông không có bằng chứng gì mà sao lại đòi bắt tôi!"
Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng chú cảnh sát lại càng mạnh tay hơn, ông ấy nhanh nhẹn còng tôi vào chân bàn.
"Được rồi, cậu đừng lằng nhằng nữa, giờ cậu là nghi phạm lớn rồi mà còn muốn mắc thêm tội đánh cảnh sát hả?"
Chú cảnh sát trịnh trọng cất lời, ông ấy không hề tỏ ra nghiêm khắc nhưng không biết vì cớ gì tôi lại càng thêm sợ người này.
Tôi biết mình có nài nỉ nữa cũng vô ích, chỉ đành bình tĩnh tìm kiếm giải pháp.
Tôi nói với chú cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát ơi, ông xem kìa, các ông toàn chụp được ảnh tôi đứng quan sát hiện trường, còn có bao nhiêu người cũng đứng đó nhìn với tôi mà! Tại sao các ông chỉ nghi ngờ mình tôi?”
Chú cảnh sát nhìn tôi như cười như không, ông ấy tỏ ra rất bình tĩnh, như thể còn đang nắm quân bài đáng gờm hơn.
Tôi cầm một bức ảnh trên bàn lên rồi nói tiếp: "Người này qua đời vì tai nạn xe cộ, chủ chiếc xe và người đi đường đều có thể làm chứng cho tôi, chẳng lẽ sự cố ngoài ý muốn này cũng do tôi gây ra sao?"
Chú cảnh sát bĩu môi: "Nói thế chưa chắc đã đúng đâu.
Có một loại tội phạm giết người xong không rời khỏi hiện trường ngay mà nấp ở bóng tối quan sát, đứng nhìn như không có chuyện gì để hưởng thụ thành quả của mình".
"Tôi không phải cái kiểu..."
Chú cảnh sát vung tay ngắt lời tôi: "Theo như tôi được biết thì cậu là một người vá xác, chắc cậu cũng phải kiếm được kha khá tiền nhờ khâu tử thi cho người khác đó nhỉ? Vậy nên mục đích giết người của cậu là để kiếm tiền!"
Chú cảnh sát quả quyết cất lời, tìm đủ cớ để đổ tội cho tôi!
"Tôi chưa từng lấy một đồng của ai cả! Ông cứ hỏi bất cứ ai trong thôn tôi là biết".
Tôi biết mình không thể mất bình tĩnh vào hoàn cảnh như bây giờ.
Dù sao bọn họ cũng không có chứng cứ xác thực, rồi họ sẽ phải thả tôi ra.
Chú cảnh sát nói ông ấy đã hỏi người dân trong thôn rồi, họ bảo lần nào tôi cũng đòi một khoản thù lao kha khá.
"Ai nói thế!"
"Chuyện này không quan trọng", chú cảnh sát nói.
"Quan trọng! Đương nhiên là quan trọng! Nếu có ai nói về tôi như vậy thì chắc chắn là người này có dụng ý? Tôi bị người ta vu cáo!"
Chú cảnh sát động viên tôi: "Ôi chà, cậu đừng nóng nảy quá.
Tôi đã đích thân dò hỏi chuyện này, không phải chỉ có một người trong thôn cậu nói vậy đâu".
"Không thể như vậy được! Tôi làm người vá xác không phải để kiếm tiền, hồi còn sống chú hai tôi cũng vậy, người dân trong làng ai cũng biết, ông đang muốn lừa tôi phải không?"
Chú cảnh sát lắc đầu: "Cậu làm việc không vì tiền thì làm vì gì?"
"Vì..." Lời nói đã tới miệng rồi nhưng lại bị tôi nuốt xuống.
Nếu tôi bảo mục đích của mình là cắt tóc người chết thì chú cảnh sát thật sự đi khám nghiệm tử thi thì sao?
Tôi không giết người, sớm muộn gì tôi cũng được thả, nhưng lỡ người trong thôn biết chuyện tôi cắt tóc người chết thì tôi không trụ nổi trong thôn nữa!
"Nếu các ông bảo tôi giết người thì đưa bằng chứng đây, dù gì tôi cũng cây ngay không sợ chết đứng, các người thích thì cứ điều tra đi!"
Chú cảnh sát nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi gật đầu, không nói gì mà chỉ quay người bỏ đi.
Tôi ngồi trên ghế, căng thẳng đưa mắt nhìn phòng thẩm vấn, tôi phát hiện ở góc tường có một chiếc camera, trên camera có ánh đèn màu đỏ đang lập lòe sáng.
Một lúc sau, cửa phòng thẩm vấn được mở ra, chú cảnh sát lại tiến vào.
Chú cảnh sát như đã biến thành một người khác, nụ cười nhã nhặn của ông ấy đã biến mất, thay vào đó là sự lo âu nặng nề.
Ông ấy tiến lại gần tôi, tháo còng tay ra giúp tôi.
Tôi xoa cổ tay, dè dặt hỏi ông ấy: "Giờ tôi đi được chưa?"
Chú cảnh sát thở dài lắc đầu: "Tôi đã tắt camera rồi, bây giờ có nói gì thì cũng chỉ hai chúng ta nghe được thôi".
--------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...