Còn có ba người nữa tới đây cùng Trần Giang, bọn họ đều có hai điểm chung đó là thân thể cường tráng, mang đao theo mình.
Tôi nhớ lại lời sư thúc nói, hôm nay sẽ còn có kẻ tới cướp kim châm.
Ông ấy nói sẽ có người của Hồng phái, Hồng phái và Bạch phái có cùng chung mục đích.
Hồng phái trước đây cũng là người vá xác, sau đó họ mới hợp tác cùng đao phủ để lập nên một phe phái khác.
Chú cảnh sát Trần Giang và cả những người ông ấy đưa tới đều là người Hồng phái.
Xem ra cuối cùng Hồng phái và Bạch phái đã bắt tay với nhau rồi.
Có lẽ Chử Nguyệt Nguyệt tới đây vì đã nghe nhắc đến sức mạnh của kim châm, vậy nên cô ta mới tìm đến đây để trộm kim.
Sau khi đã quan sát tình hình kỹ càng, tôi vội vã nhảy khỏi quan tài, đóng nắp lại rồi trốn ra sau quan tài, nhân lúc bốn người họ đang quần ẩu để khom mình chạy từ phía bệ đá vào rừng.
Sau đó tôi chạy một mạch men theo con đường xuống núi như bay, tiếng gió thổi vù vù vang lên bên tai.
Chạy được một đoạn, tôi quay đầu nhìn thấy không có người đuổi theo mới có thể thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chạy xuống núi.
Xuống đến chân núi rồi, tôi thấy bốn bề vô cùng im lặng, như thể tất cả mọi chuyện xảy ra trên núi đều là một giấc mơ.
Tôi vội vã chạy về nhà Nhị Côn Tử, vừa mới vào đến cổng, tôi đã nhìn thấy có người đứng bên bức tường bình phong.
Người đó không có tóc, cơ thể gầy trơ xương, hốc mắt rỗng không, kẻ này không hề có mắt.
“Sao ông lại chạy ra ngoài thế!”, Nhị Côn Tử vừa nói vừa chạy từ gian nhà chính ra, sau đó anh ta mới thấy tôi, rồi đứng ngẩn ra tại chỗ.
Kèn kẹt, kèn kẹt, kèn kẹt! Người đứng bên bức tường bình phong phát ra tiếng nghiến răng ghê người.
“Ừm! anh về từ bao giờ vậy? Xong chuyện rồi hả?”Nhị Côn Tử đứng chắn trước mặt kẻ kỳ lạ đang nghiến răng.
Tôi thở hổn hển nhìn anh ta, rồi lại nhìn người đứng sau lưng anh ta.
“Kẻ nghiến răng trong phòng không phải vợ anh! Mà là một người chết! Anh nuôi người chết hả?”Tôi vô cùng kinh khiếp, bèn đẩy Nhị Côn Tử ra, tránh xa thi thể nọ rồi chạy vào gian nhà chính.
Không thấy Minh Thu và Đồng Xu đâu cả!Tôi lại trở ra sân chất vấn Nhị Côn Tử:“Anh đưa bạn tôi đi đâu rồi!”Nhị Côn Tử hé môi than thở, vỗ đùi bước tới trước mặt tôi.
Thi thể sau lưng anh ta cũng chầm chậm bước theo.
“Đâu có đâu có đâu, anh hiểu lầm tôi rồi! Tôi thấy bọn họ nằm bò trên bàn ngủ có vẻ khó chịu quá nên mới dìu họ lên giường ngủ!”Tôi ngẩn ra, bèn lập tức quay vào phòng.
Đúng là Minh Thu và Đồng Xu đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng bên trái, còn được đắp chăn cẩn thận.
Thấy bọn họ ngủ say như vậy, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa quay lại tôi đã phát hiện thi thể nọ đang đứng sau lưng mình, thi thể này tỏa ra thứ mùi như mùi trứng thối.
Nhị Côn Tử chắp tay nói với thi thể nọ: “Ông ơi, ông mau về phòng đi!’Không ngờ anh ta vừa nói vậy, thi thể đã chậm rãi quay người, bước vào căn phòng đối diện, vừa đi vừa phát ra tiếng nghiến răng ghê người.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhị Côn Tử trở lại gian phòng chính cùng tôi, vừa ngồi xuống ghế cậu ta đã móc một bao thuốc lá bẹp dí ra, lấy một điếu thuốc ra châm.
“Đó là ông nội anh sao?”, tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh ta lắc đầu, bảo không phải, mình chỉ quen miệng gọi ông ta vậy thôi.
Xem ra người chết này đã ở trong nhà anh ta được một thời gian rồi.
Tôi không thể hiểu nổi chuyện này, bèn hỏi Nhị Côn Tử xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Thôn bọn tôi là thế đấy, về cơ bản thì nhà ai cũng có thứ này”.
Anh ta rít mạnh một hơi thuốc, nhíu mày.
“Người trong thôn anh ai cũng nuôi xác chết ư?”Đầu tiên anh ta gật đầu, sau đó lại lắc đầu bảo: “Bọn tôi cũng không muốn vậy, nhưng ba năm trước có mấy cái xác chạy vào thôn chúng tôi rồi ở lại nhà mọi người luôn”.
“Còn có chuyện như vậy ư!”, tôi kinh ngạc thốt lên.
Nhị Côn Tử gật đầu, nhả khỏi rồi lại nhìn về phía căn phòng của kẻ đã chết nọ.
“Giống ông ấy thì còn đỡ, mấy nhà khác còn có người chết không chịu nghe lời ai, giết luôn cả gia súc nhà người ta, có kẻ còn ăn thịt người nữa! ”“Có vài du khách bị mất tích cũng là vì đám người chết này hả?”Nhị Côn Tử thở dài: “Đúng vậy, đúng là oan nghiệt!”Tôi hỏi, nếu nơi đây đã kỳ dị như vậy thì sao không chuyển sang chỗ khác sống? Biết có thi thể tới mà sao mọi người không xây cổng kiên cố vào.
Nhị Côn Tử híp mắt: “Chúng tôi còn có thể đi đâu? Tổ tiên chúng tôi đều ở đây, vả lại, chúng tôi cũng không đi nổi! ”--------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...