Đêm đã khuya, Thẩm Nghiêm nằm một mình trong phòng nghỉ ở khách sạn, mãi không ngủ được.
Hạ Mộng Phi và con trai ở một phòng khác, anh ta lấy cớ vợ con đã ngủ say rồi, lấy một phòng khác để tối nay tiện liên lạc với Chu Bình.
Nhắm mắt vào, trong đầu hiện rõ mồn một hình ảnh những năm qua, có lẽ anh ta đã sai ngay từ đầu.
Tham vọng, khiến cho người ta, một khi đã đi nhầm đường, sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.
Hơn bốn năm trước, lúc đó, anh ta và Hạ Mộng Phi mới cưới chưa lâu, tình cảm hai vợ chồng vô cùng thắm thiết, không hề có khoảng cách.
Anh ta là kỹ sư cao cấp của công ty Đại Khang, tiền lương hậu hĩnh, được làm công việc mình say mê, cuộc sống ổn định, lại có tương lai.
Vì công ty khuyến khích kỹ sư làm nghiên cứu phát minh cần thường xuyên tiếp xúc với cơ quan công an, thực sự nắm được nhu cầu thực tế trong công tác phá án của cảnh sát, nên nhân viên nghiên cứu phát minh quan trọng trong công ty đều luân phiên đến trung tâm thông tin, giúp đỡ cảnh sát phá án, tìm hiểu ưu nhược điểm của sản phẩm qua công việc.
Chính vì vậy, anh ta và cộng sự là Tiểu Quốc Đống đều đến trung tâm thông tin, làm nhiệm vụ luân phiên trong nửa năm.
Khi thời gian làm nhiệm vụ luân phiên sắp kết thúc thì xảy ra một vụ cướp tiệm vàng, số vàng bị cướp trị giá hơn mười triệu.
Sau khi hai tên tội phạm trốn thoát, sáng sớm ngày hôm sau, nhóm truy tìm dấu vết của công ty Đại Khang bị gọi đến trung tâm thông tin, giúp đỡ cảnh sát tìm người.
Khi đó công việc của trưởng nhóm truy tìm dấu vết Lý Trung Hậu và quản lý kỹ thuật Ứng Văn Bác cũng giống như công việc của Hạ Minh bây giờ, chỉ giao nhiệm vụ, không hề trực tiếp tham gia làm những công việc cụ thể như điều tra camera giám sát.
Kết quả, trong khi truy tìm dấu vết, bộ đôi cộng sự là Thẩm Nghiêm và Tiêu Quốc Đống tình cờ phát hiện ra, trong hai camera giám sát liền nhau ở phía dưới một cây cầu cao tốc, camera giám sát thứ nhất quay được cả hai tên tội phạm đều vác ba lô đựng vàng, bước chân nặng nề, còn trong camera giám sát thứ hai, không thấy ba lô của hai tên này đâu nữa, chúng chạy nhanh như bay.
Địa hình gần đó rất đơn giản, khả năng duy nhất là hai tên tội phạm đã tạm giấu hai túi chứa đến hơn hai lăm ki-lô-gam vàng bạc châu báu ở một chỗ nào đó dưới gầm cầu.
Thẩm Nghiêm đang định báo cáo với cấp trên về phát hiện này thì Tiêu Quốc Đống ngăn lại.
Phần lớn kỹ sư cầu đường đều có tính cách hướng nội, chăm chỉ an phận, nhưng Tiêu Quốc Đống lại khác.
Anh ta thích tán gái, cũng thích đánh bạc, vì thế mà vợ cũ mới li dị anh ta, anh ta còn nợ mấy trăm nghìn ở bên ngoài, tất nhiên, khoản nợ đó đối với thu nhập của anh ta, cũng không nghiêm trọng đến mức không ngóc đầu lên được, nhưng khi một món tiền lớn như vậy để ngay trước mặt, mà không ai biết bọn tội phạm đã giấu hai túi vàng ở giữa đường, anh ta không cưỡng lại được.
Anh ta bàn bạc với Thẩm Nghiêm, hai người lấy số vàng ra, rồi nghĩ cách tẩu tán số vàng ăn trộm đó sau, vàng không giống như các loại châu báu khác, vàng là loại tiền tệ mạnh, mỗi tiệm vàng đều có dịch vụ mua lại, chênh lệch giá rất ít, đến lúc đó, mỗi tuần đi ra các địa phương khác một chuyến, đến vài tiệm vàng đổi thành tiền, thực sự sẽ không ai hay biết, thế là có thể đút túi một khoản tiền khổng lồ.
Nếu cuối cùng cảnh sát không bắt được bọn tội phạm, tất nhiên là tốt nhất, nếu bọn tội phạm sa lưới, khai ra số tài sản ăn trộm giấu ở dưới cầu cao tốc, lục tìm không thấy, tất nhiên cũng sẽ cho là bị người đi qua phát hiện ra nhặt đi mất, sẽ không nghi ngờ hai bọn họ.
Lúc đầu Thẩm Nghiêm không đồng ý, nhưng ý tưởng đó thực sự khiến anh ta xao động.
Hạ Mộng Phi vợ anh ta là tiểu thư con nhà giàu, bình thường toàn xài đồ xa xỉ, chi tiêu rất nhiều, thu nhập của anh ta cũng chỉ đáp ứng được vừa đủ, mặc dù bố vợ rất tốt thiếu tiền tiêu, ông chắc chắn sẽ cho thêm nhưng anh ta rất yêu vợ, cưới vợ hoàn toàn không phải vì điều kiện gia đình nhà vợ, cảm thấy nếu sau này mở lời hỏi xin bố vợ, thì mất hết sĩ diện, nếu có một khoản tiền như vậy chống lưng, sẽ thấy tự tin hơn rất nhiều.
Sau khi bàn bạc, hai người quyết định trước tiên là đến gầm cầu cao tốc tìm xem đã.
Họ nắm rất rõ tình hình toàn bộ camera giám sát ở gần đó, sau khi hết giờ làm việc liền về nhà lấy va li có tay kéo, đi ô tô của Thẩm Nghiêm, đến chỗ cách cây cầu cao tốc khoảng hơn 1 ki-lô-mét thì dừng xe.
Họ kéo vali, đi từ khu vực điểm mù giữa hai đầu camera giám sát đến chỗ gầm cầu cao tốc.
Mấy ngày sau khi vụ án xảy ra, trên đường liên tục có xe cảnh sát qua lại, đoán chừng bọn tội phạm vừa thoát thân, sẽ không dám quay lại lấy vàng, quả nhiên là như vậy.
Họ phát hiện thấy hai chiếc ba lô đựng đầy vàng trong một đống đá vụn ở phía sau trụ cầu, họ cho hai chiếc ba lô vào trong vali, kéo chiếc vali trở lại chiếc xe một cách bình yên vô sự, rồi phóng xe rời khỏi hiện trường.
Họ bàn bạc và quyết định, số vàng cứ để Thâm Nghiêm giữ đã, đợi đến khi gió yên bể lặng, sẽ chia đôi số của ăn trộm.
Tối hôm đó, họ quay lại trung tâm thông tin làm thêm giờ.
Quy định muốn kiểm tra camera giám sát trung tâm cần phải được cấp quyền, là sau khi sự việc này xảy ra mới có.
Thời gian đó, trung tâm thông tin sử dụng chung một tài khoản, trong nhật ký thao tác của tài khoản cũng không hiển thị rõ là địa chỉ IP của chiếc máy tính nào, Thẩm Nghiêm và Tiêu Quốc Đống biết rất rõ, Thế là họ trực tiếp xóa toàn bộ các file dữ liệu hình ảnh camera giám sát ở khu vực gần cầu cao tốc, nhập lệnh format cưỡng chế trong phần quản lý hệ thống, để các file dữ liệu không thể khôi phục được, lại tắt mấy đầu camera giám sát đó đi.
Hai hôm sau, các nhân viên khác phát hiện ra toàn bộ mấy tổ hợp camera giám sát đó đều trong trạng thái bị tắt nhưng đều nghĩ là lỗi phần mềm, Vạn Tranh, khi đó là phó trưởng phòng kỹ thuật, thấy nghi ngờ, liền kiểm tra nhật ký thao tác quản lý hệ thống, sửng sốt phát hiện ra dữ liệu đã bị xóa.
Sự việc này vô cùng nghiêm trọng, anh ta lập tức báo cáo cấp trên, trung tâm không dám giấu giếm, báo cáo y nguyên tình hình với Công an thành phố, ngày hôm sau Công an thành phố cử người chuyên trách đến cách ly toàn bộ hơn mười nhân viên tham gia vào công việc lần này, tiến hành thẩm vấn riêng từng người, bao gồm cả công an và người của công ty Đại Khang.
Thẩm Nghiêm cứ nghĩ là mấy hôm sau, nhật ký thao tác tự động xóa, sẽ không có ai biết về sự việc này nữa, không ngờ bước cuối cùng lại kinh động đến cả Công an thành phố, anh ta chợt thấy sợ.
Anh ta gặp Tiêu Quốc Đống bàn bạc, định tự thú.
Anh ta tìm thấy trong ba lô một chiếc thẻ phòng của một khách sạn nhỏ do bọn tội phạm để lại, toàn bộ thông tin lưu trú của các khách sạn trong thành phố Hàng Châu đều được đưa về trung tâm thông tin, Thẩm Nghiêm kiểm tra thông tin lưu trú của chiếc thẻ qua máy vi tính của trung tâm, phát hiện ra chứng minh thư dùng để đăng ký là Chu Bình và Lưu Tề.
Anh ta lại tìm ra số điện điện thoại di động được đăng ký dưới tên Chu Bình và Lưu Tề qua dữ liệu chung của các đơn vị cung cấp dịch vụ viễn thông di động ở trung tâm, định vị điện thoại di động hiển thị, hai người này vẫn đang ở trong khách sạn nhỏ đó.
Điều này cho thấy, thông tin cá nhân của Chu Bình và Lưu Tề là thật.
Thẩm Nghiêm nghĩ nếu bây giờ khai ra thông tin về tội phạm, cảnh sát bắt được chúng, cũng coi như lập công chuộc tội, họ lại hoàn trả đồ ăn trộm kịp thời, chắc là có thể được khoan hồng.
Tiêu Quốc Đống khuyên anh ta đừng sợ, bảo anh ta mười giờ tối mang vàng đến một chỗ vắng vẻ hẻo lánh bên bờ sông Tiền Đường giao cho hắn giữ.
Buổi tối, Thẩm Nghiêm về nhà, lấy số vàng giấu trong đống đồ linh tinh ở kho chứa đồ nhà mình, lái ô tô đến địa điểm đã hẹn trước.
Sau khi gặp mặt, Tiêu Quốc Đống vẫn khuyên Thẩm Nghiêm những ngày này tuyệt đối đừng tỏ ra hoang mang sợ hãi, nếu không sẽ bị nhóm điều tra nghi ngờ, Thẩm Nghiêm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn đầu thú, nếu không, một khi bị điều tra ra, hành vi của họ cũng là một vụ án trộm cướp, hơn nữa con số lại vô cùng lớn, e là sẽ bị xử nặng.
Trong lúc tranh luận, Tiêu Quốc Đống bỗng rút dao găm ra, đâm vào thắt lưng Thẩm Nghiêm từ phía sau, nhưng anh ta chỉ bị thương ngoài da, không bị đâm sâu vào người.
Thẩm Nghiêm lập tức quay người phản kháng lại, Tiêu Quốc Đống thấp hơn một chút, không khỏe bằng Thẩm Nghiêm, sau khi bị Thẩm Nghiêm giữ chặt cánh tay cầm dao găm, thì trở nên yếu thế, hai người ra sức vật lộn, cuối cùng Thẩm Nghiêm đẩy Tiêu Quốc Đống xuống sông Tiền Đường.
Khi vừa rơi xuống nước, còn ở chỗ nông, Thẩm Nghiêm sợ đối phương lên bờ vẫn muốn gϊếŧ mình, vội nhặt đá ném về phía Tiểu Quốc Đống, Tiêu Quốc Đống chỉ còn
cách lùi lại, lùi đến chỗ nước sâu đến thắt lưng, anh ta lại lùi thêm hai bước nữa, nhưng không ngờ đã ra ngoài khu vực đê sông, phía sau là khu vực nước sâu, cả người rơi tõm xuống dòng nước.
Tiêu Quốc Đống không biết bơi, nước sông trong đêm khuya mùa đông lạnh thấu xương, bắp chân lập tức cứng đờ, càng vùng vẫy lại càng trôi ra xa hơn, chưa đầy hai phút đã chìm xuống đáy sông.
Thẩm Nghiêm đứng trên bờ, đợi hơn mười phút, mắt không rời khỏi chỗ Tiêu Quốc Đống chìm xuống, đến khi không nhìn thấy một gợn sóng nào nữa, anh ta mới nhận ra, giờ thì sự việc đã thực sự vô cùng nghiêm trọng.
Anh ta đứng nguyên tại chỗ, không dám báo cảnh sát, số đồ ăn trộm trong vụ án trị giá đến chục triệu, thêm một mạng người, nếu báo cảnh sát, thì đời anh ta coi như xong.
Rất lâu sau, anh ta quay lại ô tô, kiểm tra vết thương của mình, chỗ thắt lưng dính nhơm nhớp, sờ vào toàn là máu, nhưng vết thương không rộng, cũng không sâu, quần áo mùa đông rất dày, người khác cũng không nhận ra.
Anh ta ngắm qua kính chiếu hậu một hồi, ngoài gương mặt hơi tấy đỏ vì bị Tiêu Quốc Đống đấm một cú, thì không hề gì.
Anh ta sửa sang một hồi, rồi cẩn thận trở về nhà, Hạ Mộng Phi đã ngủ say, gần đây anh ta thường xuyên làm ngoài giờ, nghĩ bụng vợ cũng sẽ không nghi ngờ gì về chuyện về muộn tối nay, anh ta lẳng lặng lấy quần áo để thay, vào nhà vệ sinh xử lý sơ qua vết thương, gói số quần áo dính máu và bị đâm rách vào với nhau, sáng hôm sau lái xe đi vứt vào một thùng rác ở bên đường.
Suốt một khoảng thời gian sau đó, anh ta sống trong sự bất an sợ hãi.
Tiêu Quốc Đống mất tích, tất nhiên nhóm điều tra nghi ngờ anh ta sợ hãi bỏ trốn vì dính líu đến vụ án, nhưng cũng không điều tra ra kết quả.
Thẩm Nghiêm nghĩ bụng tối hôm đó Tiêu Quốc Đống muốn gϊếŧ anh ta, tất nhiên sẽ để ý tránh camera giám sát trên đường đến điểm hẹn, trong số những người chết đuối dưới sông Tiền Đường hàng năm, có rất nhiều người không tìm thấy xác.
Sau này vụ việc đó trở thành một vụ án dang dở, sau khi phát hiện ra lối sống hàng ngày và chuyện nợ nần bên ngoài của Tiêu Quốc Đống, nhóm điều tra tin rằng Tiêu Quốc Đống có liên quan đến vụ án, nhưng không tìm được ra chứng cứ, càng không biết Tiêu Quốc Đống có vai trò như thế nào trong vụ án, thời gian trôi đi, sự việc đó cũng chìm dần vào quên lãng.
Sau sự việc đó, tất cả những người phụ trách truy tìm dấu vết chủ chốt đều bị kỷ luật, Trương Cường bị điều chuyển công tác, Vạn Tranh tố giác lập công, được tiếp quản vị trí của Trương Cường, còn nhân viên của Đại Khang hầu hết đều về công ty.
Sự việc trôi qua hơn một tháng, tất cả đều làng xuống.
Anh ta chỉ là cộng sự của Tiêu Quốc Đống trong công việc ở trung tâm, tất cả mọi người đều biết tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, bình thường cũng không hợp nhau, sau khi điều tra theo quy trình, cũng không ai nghi ngờ anh ta.
Hạ Mộng Phi phát hiện thấy vết thương ở thắt lưng chồng, Thẩm Nghiêm nói là lúc đi ngoài đường quay người vội quá, không cẩn thận va vào một cây sắt trên một chiếc xe tải, cô tất nhiên cũng không nghi ngờ.
Lúc này, Thẩm Nghiêm nghĩ cách xử lý đống vàng trị giá cả chục triệu trong tay.
Trong quá trình làm việc ở cơ quan, anh ta nghiên cứu phát minh ra sản phẩm camera giám sát toàn cảnh sơ khai, phần mềm xử lý lúc đó còn chưa hoàn thiện, trông có vẻ không có nhiều giá trị ứng dụng thực tế, lãnh đạo quản lý trực tiếp của anh ta không cho rằng đây là hướng phát triển của camera giám sát trong tương lai.
Thẩm Nghiêm đành tự đăng ký quyền sở hữu trí tuệ, anh ta vô cùng tin tưởng nếu có thể đầu tư tiếp tục nghiên cứu khai thác, ưu điểm không có điểm mù của camera giám sát toàn cảnh sẽ lấp được một khoảng trống rất lớn trên thị trường.
Anh ta vẫn luôn có ý định khởi nghiệp, muốn mở một công ty khoa học kỹ thuật cần khá nhiều vốn khởi nghiệp, suy đi tính lại, anh ta quyết định chia nhỏ số vàng đi các nơi khác đổi thành tiền mặt, lấy số tiền đó để khởi nghiệp.
Cuối cùng anh ta huy động được hơn chục triệu, lại góp cổ phần bằng quyền sở hữu trí tuệ và tiền mặt, gọi vốn đầu tư mạo hiểm được hơn mười triệu nữa, và bắt đầu khởi nghiệp.
Sau khi vất vả làm việc vài năm, camera giám sát toàn cảnh không còn là một miếng sườn gà như lúc ban đầu nữa, mà đã trở thành sản phẩm hoàn thiện có thể phục vụ cho công tác phá án thực tế của cảnh sát.
Nhưng quy trình mời thầu thiết bị an ninh vô cùng nghiêm ngặt, loại sản phẩm mà cả nước chỉ có duy nhất công ty nhỏ của anh ta sản xuất, hoàn toàn không thể lọt được vào danh sách mời thầu của chính quyền.
Không lọt được vào danh sách mời thầu, thì làm sao có thể trúng thầu? Tiền vốn của công ty đã đến giai đoạn giật gấu vá vai, nếu vẫn không có đơn đặt hàng, thì toàn bộ tâm huyết mấy năm vừa qua đều đổ sông đổ biển.
Những tâm huyết ấy không chỉ là mồ hôi và trí tuệ, mà còn gồm cả số tài sản ăn trộm năm đó và gánh nặng của một mạng người.
Thẩm Nghiêm rất không cam tâm, nghĩ bụng làm thế nào để có thể đưa sản phẩm vào danh mục mời thầu, anh ta đột nhiên nghĩ ra, nếu một vụ án đặc biệt nghiêm trọng nào đó mà tất cả thiết bị an ninh hiện có đều bất lực, cuối cùng phải dựa vào camera giám sát toàn cảnh của anh ta phá án, thì cơ quan quản lý chắc chắn sẽ trọng thị camera giám sát toàn cảnh của anh.
Cho dù đơn đặt hàng ban đầu không nhiều lắm, nhưng sẽ làm cho giới chuyên môn nhận ra ưu điểm cực lớn của sản phẩm này của anh ta, bao gồm những ông lớn trong ngành như Đại Khang và Hải Hoa, chuyện họ tìm đến hợp tác với anh ta sẽ phải bàn.
Nếu tiến hành phân chia giai đoạn đối với camera giám sát, tín hiệu mô phỏng trước đây là thời kỳ 1.0, tín hiệu số bấy giờ là thời kỳ 2.0, anh ta tin rằng camera giám sát toàn cảnh sẽ mở ra thời kỳ 3.0 của ngành dịch vụ thiết bị an ninh,
Nếu có thể thành công với vai trò là người khởi đầu, anh ta sẽ lọt vào hàng ngũ những người giàu sở hữu khối tài sản vài tỉ, điều đó có sức cám dỗ quá lớn đối với anh ta.
Bước tiếp theo phải làm thế nào để gây ra một vụ án lớn, khiến toàn bộ các sản phẩm thiết bị an ninh khác đều không có đất dụng võ, chỉ có thể dựa vào sản phẩm của anh ta.
Một cuối tuần tháng Chín năm ngoái, anh ta đến nhà bố vợ, khi chuyện trò với Hạ Minh về công việc, Hạ Minh tiết lộ công ty Đại Khang đang nghiên cứu phát minh hệ thống an ninh thông minh đời thứ ba, Hạ Minh dẫn anh ta qua phòng đọc sách, đích thân giới thiệu hệ thống đó.
Anh ta biết được, đây là dự án hợp tác giữa Đại Khang và chính quyền, trung tâm thông tin cũng cho kéo một đường dây riêng để hỗ trợ việc nghiên cứu phát minh, công ty Đại Khang có thể kiểm tra theo dõi hình ảnh camera giám sát của công an từ hệ thống mạng bên ngoài, mặc dù theo chỉ đạo của Trương Cường, để đảm bảo an toàn, hệ thống mạng bên ngoài chỉ có thể xem được hình ảnh tĩnh vào lúc 12 giờ đêm của camera giám sát, không xem được băng ghi hình, nhưng như vậy là có thể thấy được phạm vi ghi hình của mỗi đầu camera giám sát trên đường.
Hạ Minh đăng nhập vào hệ thống, sử dụng tài khoản thử nghiệm chung của mấy trăm kỹ thuật viên trong công ty, còn trực tiếp bảo Thẩm Nghiệm thử nghiệm hệ thống của họ và cho ý kiến.
Sau khi về nhà, Thẩm Nghiêm nghĩ, nếu nắm được dữ liệu camera giám sát của toàn thành phố, thì chỉ cần tìm được người giúp, là có thể gây ra một vụ án mà cảnh sát không thể điều tra được.
Anh ta lập tức nghĩ đến Chu Bình và Lưu Tề, thân thủ và thủ đoạn mở khóa của hai tên này, anh ta đã tận mắt chứng kiến qua camera giám sát.
Thể là, Thẩm Nghiêm nhân lúc hàng ngày đến trung tâm thông tin thử nghiệm sản phẩm, mượn tài khoản người khác đã đăng nhập trên máy tính, lén tra ra thông tin hiện tại của Chu Bình và Lưu Tề, phát hiện ra điện thoại di động của hai tên này vẫn chưa thay đổi, hiện giờ vẫn ở một thị trấn ngoại ô Hàng Châu.
Thẩm Nghiêm dựa vào định vị điện thoại di động của chúng, đích thân lái xe đến khu vực gần đó lén quan sát chúng, một thời gian sau, sau khi đã lên kế hoạch đầy đủ, anh ta bắt đầu liên lạc với Chu Bình, gặp gã theo cách an toàn.
Anh ta biết hai tên này là loại tội phạm liều mạng, không dám trực tiếp uy hiếp, mà đề nghị bọn chúng hợp tác với thái độ vô cùng thương lượng cử tưởng là thuyết phục bọn chúng phạm tội sẽ rất khó khăn, không ngờ chúng vừa nghe thấy có cơ hội như vậy liền nhận lời ngay trong hôm đó, đợi anh ta thiết kế xong kế hoạch phạm tội chi tiết, sau tết bèn liên tục gây ra các vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản.
Ba vụ án trước đó, anh ta chỉ muốn nhanh chóng gây ra các vụ án lớn, nhân dịp năm tổ chức Hội nghị G20, càng dễ thu hút sự trong thị của lãnh đạo cấp cao, hằng ngày, anh ta tranh thủ những lúc đến trung tâm thử nghiệm sản phẩm, thăm dò thông tin về tiến triển điều tra vụ án
Vụ thứ tư, anh ta cố ý lắp đặt camera giám sát toàn cảnh ở địa điểm xảy ra vụ án trong kế hoạch, khiến công an lần đầu tiên nhận ra ưu thế của camera giám sát toàn cảnh.
Tiếp đó, anh ta nhân cơ hội tham gia hội triển lãm của các nhà cung cấp thiết bị an ninh, để mảnh giấy có tin nhắn lên ô tô của cục trưởng Lưu, anh ta biết, những lời mang tính thách thức đó, lại đúng vào thời điểm ngay trước thềm Hội nghị G20, ắt sẽ gây ra một sự chấn động.
Có điều, anh ta vẫn muốn vụ cuối cùng phải làm lớn hơn nữa, nên đã cố tình ngầm gợi ý cho Hạ Minh là có thể tra ra số điện thoại di động của bọn tội phạm bắt cóc, nếu Hạ Minh vẫn không hiểu, anh ta thậm chí còn định ngẫu nhiên nói ra hàng rào điện tử điện thoại di động.
Anh ta để cảnh sát tìm ra số điện thoại di động mà bọn tội phạm sử dụng khi phạm tội, tất nhiên không phải thật sự muốn cảnh sát bắt được bọn tội phạm, mặc dù Chu Bình và Lưu Tề chưa từng thấy gương mặt thật của anh ta, nhưng nếu bọn chúng bị cảnh sát bắt sống, khai ra đủ mọi điều, anh ta tất cũng sẽ bị lộ.
Cho nên anh ta định cho Chu Bình và Lưu Tề chết trong lần phạm tội cuối cùng.
Anh ta đã lên kế hoạch phạm tội vô cùng kỹ lưỡng, sau khi thăm dò qua trung tâm thông tin biết được cảnh sát đã bãi lệnh tuần tra ven bờ sông, ngày hôm sau, anh ta liền bảo Chu Bình và Lưu Tề hành động theo kế hoạch.
Theo kế hoạch ban đầu của anh ta, camera giám sát toàn cảnh sẽ ghi được hình ảnh Chu Bình và Lưu Tề lên chiếc xe du lịch nhỏ, chiếc xe phát nổ trên đường, đặt dấu chấm hết cho toàn bộ vụ án.
Nhưng anh ta cần trốn trong văn phòng, chỉ huy Chu Bình phạm tội bằng cách gọi video call qua máy vi tính, tín hiệu mạng ở bên ngoài không ổn định, anh ta không thể theo dõi bọn chúng lên chiếc xe du lịch ở hiện trường, đành tính trước thời gian, sau khi phán đoán chắc chắn Chu Bình và Lưu Tề đã lên xe, sử dụng điều khiển từ xa khóa chốt cửa xe, cho xe nổ.
Anh ta không ngờ, cuối cùng hai tên đó không lên chiếc xe du lịch, nhưng cảnh sát lại để ý đến vụ chiếc xe bị nổ, anh ta khẳng định ban chuyên án nhất định sẽ nghi ngờ có nhân viên nội bộ tham gia.
Nửa tháng sau đó, anh ta luôn sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Qua lời Vạn Tranh biết được, camera giám sát toàn cảnh đã lọt vào danh sách mời thầu đợt sau, số tiền đặt hàng không lớn lắm, nhưng dù sao cũng đã bắt đầu khai trương, các công ty dịch vụ an ninh khác cũng bắt đầu gặp anh ta để bàn chuyện hợp tác.
Tiền đồ của công ty bắt đầu có hi vọng, anh ta cũng lo lắng nếu bạn chuyên án phát hiện ra anh ta có lợi trong vụ án lần này, liệu có nghi ngờ anh ta?
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Nghiêm đến gặp bố vợ, thì lại phát hiện bố mẹ vợ đã bị bắt cóc, hiện trường còn để lại một mảnh giấy báo tin bắt chước anh ta.
Khoảnh khắc đó, anh ta rất sợ hãi, phỏng đoán liệu có phải là bạn chuyên án nghi ngờ anh ta, nhưng vì không có chứng cứ, mới tạo ra một cái bẫy để thăm dò? Anh ta cố hết sức trấn tĩnh, vì biết đâu trong căn biệt thự có lắp camera giám sát nhất cử nhất động của anh ta, suy đi tính lại, anh ta nghĩ bụng, nếu đây là cái bẫy, thì mình cứ trực tiếp báo cảnh sát, làm lớn sự việc, xem đến lúc đó Hạ Minh giải quyết thế nào.
Thế là anh ta không liên lạc với Hạ Minh mà trực tiếp gọi 110.
Sau khi bạn chuyên án vào cuộc, anh ta mới dần phát hiện ra đây không phải là cái bậy, bố mẹ vợ đúng là đã bị bắt cóc.
nếu đơn thuần là để thăm dò anh ta, sẽ không đến mức cả trăm người của chi đội trinh sát hình sự và trung tâm thông tin vào cuộc điều tra, nhưng rốt cuộc ai là người gây ra, anh ta cũng nghĩ mãi không ra.
Sau đó, Lâm Kỳ, Trương Cường và những người khác điều tra ra Hạ Minh chính là thủ phạm gây ra vụ bắt cóc, lại biết Hạ Minh ra khỏi thành phố từ phía đông Hàng Châu, nhưng không rõ hướng đi sau đó.
Thẩm Nghiêm biết, trước đây bố vợ từng mua một căn biệt thự ở khu đô thị mới Đại Giang Đông, vẫn bỏ không suốt không có người ở, đó là địa điểm có khả năng lớn nhất.
Anh ta không thể nghĩ ra được tại sao Hạ Minh lại bắt cóc bố mẹ mình, không lẽ đã nghi ngờ anh ta, nên bảo bố mẹ cùng diễn kịch?
Anh ta ngẫm nghĩ mãi, Hạ Minh biết anh ta cũng có thể tra tìm thông tin qua hệ thống đời thứ ba, hơn nữa Hạ Minh có thể kiểm tra nhật ký thao tác, liệu có phải đã điều tra ra anh ta rồi không?
Thẩm Nghiêm không dám liều lĩnh trước bất cứ nguy cơ nào, sau khi cân nhắc, anh ta đưa ra một kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim.
Bảo Chu Bình và Lưu Tề ra khỏi thành phố ngay trong đêm, gϊếŧ chết cả năm người, khi có án mạng treo trên đầu bọn chúng, cho dù có bị bắt, chúng cũng không dễ dàng khai ra vụ án mạng, tất nhiên cũng không nhắc đến sếp.
Đồng thời, khi Hạ Minh đã chết, sẽ không còn ai biết anh ta cũng sử dụng hệ thống đời thứ ba, bố mẹ mà chết, số tài sản mà vợ chồng anh ta được thừa kế cũng đủ để công ty anh ta tiếp tục vận hành.
Cả gia đình bố vợ, bao gồm Hạ Minh, đều rất tốt với anh ta, tình cảm giữa anh ta và Hạ Mộng Phi cũng rất thắm thiết, nói từ góc độ lương tâm, anh ta không muốn làm như vậy, nhưng cứ nghĩ đến gánh nặng canh cánh trong lòng suốt mấy năm nay, anh ta vẫn quyết định hạ độc.
Thẩm Nghiêm nằm trên giường, tâm tự xáo trộn, những gì xảy ra trong mấy năm vừa qua hiện ra rõ mồn một, giống như một thước phim tua nhanh lướt qua trước måt.
Lúc này, chắc 5 người trong căn biệt thự đã chết cả rồi, còn Chu Bình và Lưu Tề, sau này cũng sẽ không bao giờ liên lạc lại nữa.
Về kết cục này, không hẳn là không hối hận, kể từ khi lấy hai túi vàng, cuộc đời này đã không thể sạch sẽ được nữa.
Nếu có thể được lựa chọn lại một lần nữa, lúc đó Thẩm Nghiêm sẽ nói ra chuyện mình đã phát hiện thấy vết tích của bọn tội phạm, không chút do dự, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi.
Con người, một khi đã đi nhầm hướng, con đường phía sau sẽ không thể theo ý mình được nữa.
Lúc này, ngoài cửa phòng khách sạn vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập, anh ta kinh ngạc, đến gần lỗ quan sát trên cửa, thấy ngoài cửa là Lý Chấn Uy, còn có hai cảnh sát đi cùng.
Anh ta thoảng có linh cảm không lành, vội quay người lấy chiếc điện thoại di động dùng để liên lạc với Chu Bình, tìm một chiếc kim, nhanh chóng rút chiếc sim thẻ ra, bẻ gẫy luôn, mở cửa sổ, ném mạnh chiếc sim và điện thoại di động ra ngoài, rơi xuống phía bên kia đường cách đó rất xa.
Đóng cửa sổ lại, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, vờ như vừa ra khỏi giường, bước tới mở cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...