Đối mặt với tai tiếng, biện pháp tốt nhất là xử lý thích đáng trong giai đoạn đầu, nhanh chóng tẩy trắng.
Xác định được phương án làm sáng tỏ, Tô Trạch Viễn lại lâm vào thế khó, "Hiện tại đã hơn 12 giờ, nói là sáng mai phát ảnh tạo hình, tạm thời trước mắt đi đâu tìm được nhà thiết kế đồ họa sửa ảnh."
Cố Ngôn Thầm liếc mắt nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh ôn hòa mà lạnh nhạt. "Tôi làm."
Tô Trạch Viễn cười, "Cậu tự mình cầm đao mà nói so với bất kỳ kỹ sư thiết kế nào cũng mạnh hơn, chất lượng ảnh tạo hình mình liền không lo lắng."
Chỉnh sửa ảnh là một trong những môn bắt buộc, Cố Ngôn Thầm còn nhỏ đã bắt đầu học nhiếp ảnh, nghiên cứu sâu sắc đã sớm đạt tới mức lô hỏa thuần thanh*. Tô Trạch Viễn vừa vặn tương phản, không tĩnh tâm được để nghiên cứu kỹ thuật này nọ trên máy tính, vì vậy không có kỹ thuật trong lĩnh vực này.
* Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện mà thành, tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..
"Mình không chỉnh ảnh được, đi về trước, liên lạc một ít tài khoản đại V và account marketing nổi tiếng, sắp xếp việc sáng mai đăng bài weibo để làm sáng tỏ." Tô Trạch Viễn buồn bực uống một ngụm nước ấm trong ly thủy tinh, nhìn về phía Mạc Hiểu, "Cùng đi chứ."
Ánh mắt Mạc Hiểu do dự, lơ đãng nghiền ngẫm qua lại trên người Tô Trạch Viễn và Cố Ngôn Thầm, cuối cùng dừng trên mặt Cố Ngôn Thầm, "Khi em học đại học có học qua nhiếp ảnh, biết sửa ảnh đơn giản, có thể ở lại làm trợ thủ cho anh."
Ngữ điệu Cố Ngôn Thầm lạnh nhạt như ly nước lọc trên bàn, "Em đi về nghỉ ngơi."
"Ảnh tạo hình tổng cộng có 6 cái, coi như 8:30 sáng mai đăng bài, anh còn không có đến 8 tiếng, nào có kịp đưa ra một một sản phẩm chất lượng." Nét mặt không hề do dự Mạc Hiểu nói, càng kiên trì hơn, "Em có thể giúp anh xử lý đơn giản ở giai đoạn đầu, việc này em đã nghiêm túc học qua, anh đừng quá coi thường em."
Mạc Hiểu đúng là đã nghiêm túc học qua, môn học tự chọn ở đại học chọn học nhiếp ảnh, sau lại báo danh học lớp huấn luyện, tuy trình độ không chuyên nghiệp như kỹ sư thiết kế, nhưng đối với sửa ảnh đơn giản vẫn rất được.
Tô Trạch Viễn trêu ghẹo, "Hiếm khi cô nhóc này có lòng, cậu nghiêm túc như vậy hù cô gái nhỏ nhà người ta rồi, ở lại giúp cậu một chút cũng được, thời gian đúng thật rất gấp." Cuối cùng, suy ngẫm mà đi ra ngoài, "Hai người làm việc đi, tôi đi trước."
Tô Trạch Viễn vừa đi, Mạc Hiểu càng tùy ý hành động, "Đạo diễn, chuẩn bị bắt đầu nha!"
Dưới ánh đèn, cô gái mặt mày thanh tú dịu dàng, khóe miệng mang cười, nhàn nhạt, vẫn rất rạng rỡ.
Mặt mày Cố Ngôn Thầm giãn ra, chỉ máy tính để bàn trên bàn làm việc, nói: "Em dùng cái này." Bản thân thì lấy máy tính xách tay ra đặt cạnh máy tính để bàn.
Mạc Hiểu ấn nút nguồn trên máy tính, máy tính chậm rãi khởi động, nghĩ đến trên mặt vẫn còn hóa trang, nói với Cố Ngôn Thầm: "Em về phòng tắp rửa, rất nhanh trở lại."
Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, mắt nhìn vào màn hình lap đang sáng lên.
Mạc Hiểu đi đến cửa phòng, quay đầu nhìn bóng lưng người đã vào trạng thái làm việc, ngọn đèn trên đỉnh đầu lẳng lặng sáng lấp lánh, chiếu đến lòng cô một mảnh rực rỡ.
Nhẹ nhàng khép cửa, nghĩ thời gian đi khỏi cũng không dài, trực tiếp không đóng chặt, lúc sau đỡ làm anh phải tạm dừng công việc ra mở cửa.
Về phòng tẩy trang, tắm, đơn giản thoa một ít mỹ phẩm dưỡng da, mặc vào áo thun oversize màu trắng, quần soóc ở nhà màu đen liền vội vã lên lầu.
Lúc này chỉ nghe một tiếng "cùm cụp" vang lên, cửa phòng tắm bên cạnh mở ra, hơi nước dày đặc lượn lờ tản ra bên ngoài, loãng như khói mỏng, chỉ vài giây tiêu tan liền ẩn vào không khí.
Người đàn ông chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, tóc mềm ẩm ướt rũ trên trán, hai tròng mắt đen nhánh phủ một tầng hơi nước, ánh đèn vàng ấm nhà tắm xuyên thấu qua tới, nổi bật lên khí tức mềm mại ôn hòa từ người anh.
Khó gặp.
Mạc Hiểu không che không tránh thoải mái thưởng thức.
Cố Ngôn Thầm bị ánh mắt trực diện của cô nhìn thẳng...Không lời chống đỡ, nhíu mày lê dép xoay người đi vào trong.
Mạc Hiểu tiếp tục thưởng thức.
Sau lưng rộng rãi, xương bả vai với đường nét rõ ràng, sống lưng, thắt lưng quấn khăn tắm, hai chân thon dài, toàn thân cao thấp hoàn mỹ vừa tới.
Cố Ngôn Thầm ở phòng xép, phòng ngủ dạng bán mở cách một tấm bình phong, bóng người không lọt, lại không có phong cảnh nhìn ngắm, Mạc Hiểu đứng tại chỗ vài giây, đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống.
Không bao lâu liền thấy Cố Ngôn Thầm vừa dùng khăn lông trắng lau tóc vừa đi tới, mặc một chiếc quần ở nhà tối màu rộng thùng thình đi tới, áo T- shirt trắng. Tóc đen mềm mại rủ xuống có chút loạn, vừa có vẻ tùy tính lại lười biếng.
"Đạo diễn, quần áo tình nhân a." Ánh mắt Mạc Hiểu tới lui tuần tra từ trên người mình đến trên người Cố Ngôn Thầm.
Ánh mắt Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt nghiêng tới, cô gái nhỏ mặc áo trắng quần đen, một đôi chân dài như ngọc khắc trắng đến lóa mắt, tư thế thích ý ngồi trước bàn, chống đầu nghiêng nghiêng nhìn anh.
Gõ lên mặt bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, "Em tới làm việc hay là tới chơi đùa?"
Chẳng thú vị, Mạc Hiểu phẫn nộ thu lại ánh mắt, cầm lấy con chuột, mờ mịt không mục đích nhấn nhấn, chờ Cố Ngôn Thầm gửi hình ảnh phải sửa cho cô.
Hình ảnh gửi đến hòm thư, kế tiếp giải nén, Cố Ngôn Thầm giao việc cho cô xử lý ra sao, Mạc Hiểu thu lại thờ ơ, chăm chú nghe, hai người rất nhanh liền vào trạng thái làm việc.
Thời gian tĩnh như nước chảy, lặng yên không một tiếng động lưu động, hai người vùi đầu làm việc, thỉnh thoảng thấp giọng giao lưu, tiếng bàn phím lách tách cùng tiếng nhấn chuột trong đêm tối càng thêm cô quạnh.
Bất tri bất giác đến rạng sáng 5 giờ, Mạc Hiểu che miệng ngáp một cái, mắt còn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Cố Ngôn Thầm liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình máy tính, nói: "Em đi nghỉ trước, còn lại tôi sẽ xử lý."
"Không có việc gì, em làm cùng anh."
Cô gái nhỏ vuốt mắt, thân mình mảnh khảnh ngồi trên ghế làm việc màu đen có vẻ phá lệ nhỏ nhắn xinh xắn, trong lòng Cố Ngôn Thầm thoáng qua một tia mềm mại, giọng nói không tự chủ cũng mang theo chút mềm mại ôn hòa: "Trước nghỉ một lát đi, không được tôi sẽ gọi em."
Mạc Hiểu thực sự đã có chút chịu không nổi, lấy điện thoại ra đặt báo thức, "Em ngủ sấp một lúc nhé." Đầu gối lên cánh tay đặt trên mặt bàn, nhắm mắt lại, mơ hồ còn cảm giác được ánh đèn sáng rực, lại không bị ảnh hưởng, rất nhanh liền ngủ.
Cố Ngôn Thầm tiếp tục công việc, tựa như không có gì khác biệt, chỉ là thuận tay tắt hai ngọn đèn.
Nửa ra sau, chuông báo điện thoại di động vang lên, động tác của Cố Ngôn Thầm rất nhanh, nhanh chóng tắt chuông. Nhẹ nhàng chuyển động ghế xoay, mặt hướng về phía cô gái nhỏ đang ngủ.
Một bên đầu của cô ghé vào bàn, tiếng hít thở nhàn nhạt đều đều, hiển nhiên là ngủ say, vừa rồi đồng hồ báo thức vang lên hai giây, không có chút phản ứng nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mềm tới bóp ra nước, hàng mi dày mềm rủ thành hai hàng bóng râm nho nhỏ, vành mắt có quầng thâm nhạt.
Cố Ngôn Thầm đưa tay vén một sợi tóc dài rủ xuống má cài vào sau tai, thần xui quỷ khiến mà không thu tay, lại dừng trên mặt cô vuốt ve, quả thực rất mềm.
Trong mắt lướt qua ý cười nhẹ, ôm lấy cô đi về giường lớn trong phòng ngủ.
Đặt cô lên giường, kéo chăn lên đắp cho cô, cô gái nhỏ trở mình, cọ cọ trên gối đầu, tự mình đổi một tư thế ngủ thoải mái liền ngủ say.
Khi Cố Ngôn Thầm xoay người, ánh mắt lơ đãng liếc về chỗ quần áo vừa thay, đột nhiên nghĩ đến điều gì, móc từ trong túi quần tay ra vài miếng dán vết thương.
Ngồi cuối giường, vén chăn phần chân lên, lộ ra đầu ngón chân trắng mềm cùng một đoạn chân nhỏ, trong lúc ngủ mơ cũng không có gì phải sợ nữa, Cố Ngôn Thầm nắm cổ chân cô một lúc mà một chút phản ứng cũng không có.
Gót chân bị cọ khá sâu, cọ rách da, hồng hồng kết vảy, còn có chút sưng, thảo nào đau đến không đi được. Xé mở một miếng dán lên trên vết thương, rồi giúp cô dém chăn.
Mạc Hiểu cảm giác bản thân đã ngủ rất say, một giấc dài vô mộng. Có lẽ là tiềm thức nhắc nhở, đột nhiên đang say giấc nồng lại vô thức đạp chân một cái, tỉnh lại.
Rèm cửa sổ đóng chặt, cả phòng mờ tối.
Mở mắt ra ngồi dậy, từ tia sáng mơ hồ có thể thấy đường nét căn phòng, ý thức chậm rãi trở lại, nhớ tới trước khi ngủ còn cùng Cố Ngôn Thầm tăng ca sửa ảnh. Chính mình gục xuống bàn nghỉ một chút, làm sao lại ngủ trên giường rồi...
Theo bản năng nghiêng đâu nhìn, liền thầy Cố Ngôn Thầm còn nguyên quần áo nằm ở mép giường, đúng vậy, giường lớn 2m2, khoảng cách giữa cô với anh cũng đủ một con voi ngủ, thật đúng là chính nhân quân tử, ah...
Mạc Hiểu rón rén xuống giường, đi tới gian ngoài, hai chiếc máy tính trên bàn đều đóng, như vậy là hình ảnh đã sửa xong. Mở điện thoại nhìn, đã 7h40ph sáng, lập tức đến giờ đăng weibo làm sáng tỏ.
Trở lại phòng ngủ, ngồi xổm bên giường lẳng lặng nhìn anh. Khuôn mặt người đàn ông trầm tĩnh, dáng vẻ ngủ thật trầm, cũng không biết mấy giờ mới ngủ, nhưng khẳng định sẽ tỉnh ngay thôi.
Cố hết sức làm cho anh nghỉ một lát thôi, dù cho chỉ một chút.
Bước chân trên thảm trải sàn không tiếng động, Mạc Hiểu đi tới gian ngoài bình phòng, đầu tiên là đi nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nước lành lạnh vỗ lên mặt, tỉnh táo triệt để. Lại ngồi trên ghế salon, mở điện thoại lướt weibo.
Một ngày mới, vẫn là chuyện xấu và tin giật gân, nhưng không còn là người và việc ngày hôm qua. Tin tức tràn lan, giống như thức ăn nhanh, không đợi ngươi tinh tế nhấm nuốt, đã tiêu hóa. Nhưng dư vị không tốt đẹp lắm vẫn lưu lại như cũ, chúng từng giọt từng giọt tích tụ lắng đọng, nói không chừng ở một thời điểm nào đó, sẽ phá hủy ngươi.
Hơn 8 giờ một chút, vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Hiểu vội đi dép đến mở cửa, ngón tay vừa chạm vào chốt cửa, liền nghe được ngoài cửa rộn ràng không chỉ là tiếng của một người.
Không phải là trừ Tô Trạch Viễn, biên kịch, giám chế, diễn viên chính ai cũng đến chứ!
Lỗ tai dán trên cửa lắng nghe, suy nghĩ trong đầu chuyển qua hiện lên vô số chủ ý:
Trước trốn vào nhà vệ sinh, một lúc nữa làm bộ từ ngoài cửa tiến vào?
Trốn vào tủ quần áo đứng, dứt khoát không được?
Lầu 27 thật cao, trực tiếp loại bỏ nhảy cửa sổ.
Mở rộng cửa lớn tiếng dọa người: Tôi và đạo diễn ở cùng phòng suốt đêm chỉ bàn việc công việc và lý tưởng.
...
Tay Mạc Hiểu đặt trên chốt cửa, mở cửa không được, không mở cũng không xong.
Lúc này, từ phía sau truyền tới thanh âm lạnh lùng trong trẻo, "Đứng ngốc làm gì? Mở cửa."
Mạc Hiểu lại càng hoảng sợ, bỗng dưng quay đầu, liền thấy Cố Ngôn Thầm đầu tóc lộn xộn đứng sau lưng cô, bộ dạng chưa tỉnh táo hẳn, cau mày, hơi lộ ra không kiên nhẫn.
Sau đó tay anh trùm lên tay cô đang nắm chốt cửa, mở cửa...
Một chớp mắt kia, trong đầu Mạc Hiểu hiện ra một tin tức còn giật gân hơn so với tin tức ảnh tạo hình: Diễn viên Mạc Hiểu bồi ngủ đạo diễn cầu được vai diễn, nữ số 2 "Niên luân" hoàn toàn dựa trên việc ngủ tới đạo diễn.
Nhìn lại lần nữa hai người "quần áo tình nhân", hẳn là rất ăn ảnh.
- ---------
Editor: Hôm qua là mình đã thi HSK và HSKK xong, kết quả có lẽ không ổn cho lắm. Nhưng toang thì cũng toang rồi, idol đu thì cũng đã đu được rồi. Bạn mình có nói là đu idol nửa mùa, nhưng tiền ít thì không thể hít *** thơm được, mình đã tham dự concert có SeChan, đó cũng là niềm vui nho nhỏ của mình!
Nốt buổi mai là mình được nghỉ Tết rồi, sẽ cập nhập chương mới đều đặn hơn nhé!
Cám ơn các bạn đã theo dõi và vote cho mình nhé!
- ---------