Kí ức từ lâu lật lại trong đầu Diệp Khuynh Mặc, khi Diệp Khuynh Đình chủ động nhắc tới việc muốn đến Lạc Xuyên, Diệp Khuynh Mặc cũng khó mà tin được. Chủ yếu là nhị đệ này ở trong phủ quá vô hình, cậu ta không nói chuyện, không ai phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta, cậu ta sẽ càng không chủ động xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tất cả mọi người đều biết một sự thực, Diệp Quân không thích cậu con trai đó, ngay cả đám người hầu bà vú trong phủ cũng có thể bắt nạt được cậu ta, nếu không phải Diệp Khuynh Lăng giả vờ giả vịt quan tâm, nói không chừng Diệp Khuynh Đình còn thật sự có thể bị đám người hầu ác độc bắt nạt đến chết nữa.
Bởi vậy có thể nghĩ ra được, khi Diệp Khuynh Đình nhắc đến yêu cầu đó, Diệp Khuynh Mặc kinh ngạc đến mức nào.
Khi ấy Diệp Khuynh Mặc đã sớm không còn là một thiếu niên bình thường, Diệp Khuynh Đình có tâm tư này, ngay từ đầu hắn ta đã thầm phỏng đoán, lẽ nào Diệp Khuynh Đình cũng đột nhiên chuyển mình, muốn thông qua con đường vào quân đội để thay đổi vận mệnh tương lai, cũng đấu tranh để trở thành chủ của nhà họ Diệp?
Thời gian đó, cũng là thời gian mà ánh mắt Diệp Khuynh Mặc đặt trên người Diệp Khuynh Đình nhiều nhất. Yêu cầu của Diệp Khuynh Đình không được Diệp Quân chấp nhận, sau đó thì Diệp Khuynh Lăng ra mặt nói để cậu ta đi Xuyên Dương, cũng bị Diệp Quân cự tuyệt.
Lý do Diệp Quân cự tuyệt Diệp Khuynh Lăng rất đơn giản, tình hình ở Xuyên Dương rất phức tạp, đối phương không phải chiến sĩ trên chiến trường, mà là bọn giặc cỏ giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, loại người đó am hiểu nhất không phải là đánh trực diện, mà là tung ám chiêu sau lưng, người gần như chưa từng rời khỏi thành Vĩnh Ninh như Diệp Khuynh Lăng đến Xuyên Dương, nguy hiểm phải đối mặt đương nhiên rất lớn.
Đó cũng là một chuyện mà Diệp Khuynh Mặc cảm thấy rất châm chọc, nếu Diệp Quân cảm thấy đến Xuyên Dương rất nguy hiểm, không chịu cho Diệp Khuynh Lăng cùng đi, vậy vì sao lúc ông ta đưa mình đi thì một chút do dự cũng không có?
Càng buồn cười hơn chính là Diệp Khuynh Lăng tiến cử Diệp Khuynh Đình đi, lý do là để Diệp Khuynh Đình đi cảm nhận một chút, cảm nhận về thì nói cho cậu ta biết bên ngoài trông như thế nào, mà Diệp Khuynh Đình thì đúng thật là người gần như chưa từng ra ngoài, cũng muốn đến Xuyên Dương xem xem, có Diệp Quân và Diệp Khuynh Mặc ở đó, sự an toàn của Diệp Khuynh Đình cũng được bảo đảm.
Dưới sự nũng nịu của Diệp Khuynh Lăng, Diệp Quân đồng ý.
Khi ấy Diệp Khuynh Mặc đứng ngoài cửa, chỉ cảm thấy buồn cười, đối với Diệp Quân mà nói, mình dường như là cậu con trai được hời, mà Diệp Khuynh Đình thì càng giống với đứa con trai được sinh ra sau khi Diệp Quân bị cắm sừng, hắn ta nghe thấy Diệp Quân nói với Diệp Khuynh Lăng, ít tiếp xúc với Diệp Khuynh Đình thôi, cách xa Diệp Khuynh Đình một chút.
Khi đó Diệp Khuynh Lăng dùng ngữ khí rất khó hiểu hỏi Diệp Quân, "Vì sao ạ? Huynh ấy là nhị ca của con, bọn con là anh em sinh đôi, là người thân thiết nhất trên thế giới này...".
"Nó..." Diệp Quân như tức đến cực điểm, cáu điên người, cuối cùng mới phục hồi lại, "Con phải nhớ rằng, mẫu thân con là do nó hại chết, mỗi lần cha nhìn thấy nó thì đều nhớ đến mẫu thân con...".
Diệp Khuynh Lăng không hỏi thêm nữa, cậu ta vẫn luôn rất buồn bực, vì sao phụ thân không thích nhị ca như thế chứ, lời giải thích hiện giờ, dường như có thể nói rõ rồi.
Diệp Khuynh Mặc cũng cảm thấy kì lạ, nghe ngóng một lượt, cách nói khá thống nhất, đó là lúc Diệp Khuynh Đình được sinh ra, quá nặng, Nhậm Vũ Tinh sinh cậu ta xong thì cơ thể bị tổn thương, rồi lại sinh Diệp Khuynh Lăng, tốn tất cả sức lực, vì thế sức khỏe không tốt, qua đời sớm.
Đây là chân tướng sao?
Đương nhiên không thể, nhưng nếu Diệp Quân đã muốn giấu, Diệp Khuynh Mặc biết mình không thể nào biết được, dứt khoát không tiếp tục tra xét nữa, bởi vì có tốn nhiều công sức hơn nữa cũng không thể biết được chân tướng, đó chỉ là hành vi lãng phí thời gian, trước giờ hắn ta không làm loại chuyện mất nhiều sức mà chẳng được lợi như thế, huống hồ nếu bị Diệp Quân phát hiện ra, hắn ta vốn là đứa con không được yêu chiều có thể sẽ có kết cục giống Diệp Khuynh Đình.
Diệp Quân thích Diệp Khuynh Lăng không thích Diệp Khuynh Đình, đối với Diệp Khuynh Mặc mà nói đây là chuyện tốt giữa ban ngày, thử nghĩ mà xem, Diệp Khuynh Đình và Diệp Khuynh Lăng vốn là anh em sinh đôi, tình cảm của Diệp Quân dành cho hai người đó vốn không nên khác nhau, vốn nên quan tâm chăm sóc cả hai bên, nếu Diệp Quân thích cả hai đứa con này, Diệp Khuynh Mặc lấy gì để bì với hai người đó? Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng, Diệp Khuynh Đình không được coi trọng, Diệp Khuynh Lăng được nuôi hỏng, hắn ta sẽ lấy về được tất cả những thứ thuộc về con trưởng nhà họ Diệp.
Còn về chuyện xảy ra năm đó ở Xuyên Dương, cũng rất thú vị.
Diệp Khuynh Mặc đã có căn cơ nhất định trong quân đội, Diệp Khuynh Đình thì lại không có, Diệp Quân căn bản cũng mặc kệ đứa con trai đó, vì thế Diệp Khuynh Đình bèn cưỡi ngựa đi dạo khắp nơi, ghi chép lại từng tin tức nhận được.
Diệp Khuynh Đình tổng hợp tin tức lại, sau đó bái kiến Diệp Quân, hi vọng Diệp Quân có thể chủ động xuất kích, đối phó với đám giặc cỏ đó, kết quả là bị Diệp Quân chỉ trích ngay trước mặt mọi người, nói cậu ta chẳng hiểu gì, tưởng hành binh đánh trận là đánh lộn sao, nói đối phó là đối phó, trước khi có kế sách hay, đó chính là không coi trọng sinh mạng chiến sĩ của mình.
Diệp Khuynh Mặc thì bắt đầu đề phòng Diệp Khuynh Đình, hắn ta cảm thấy Diệp Khuynh Đình cố ý, muốn chủ động xuất chiến, từ đó nhờ một trận mà thành danh, phán đoán của hắn ta quả nhiên không sai, Diệp Khuynh Đình muốn đi con đường đó.
Kết quả thì sao? Diệp Quân không nghe lời Diệp Khuynh Đình nói, giặc cỏ tàn sát những thôn làng vô tội như điên, từng thôn từng thôn bị giết, thậm chí một vài thành thị cũng bị giết.
Thực tế chứng minh kiến nghị của Diệp Khuynh Đình không sai, nhưng Diệp Quân có thể thừa nhận sai lầm của mình sao? Không thể, thậm chí bởi vậy, Diệp Khuynh Đình càng bị Diệp Quân chửi mắng, nói cậu ta cố ý che giấu tin tức, hại chết nhiều bách tính vô tội như thế, không biết rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì.
Tối hôm đó, Diệp Khuynh Đình một mình ôm vò rượu mà uống.
Diệp Khuynh Mặc đi đến trước mặt hắn, "Một mình uống rượu giải sầu có gì thú vị chứ?".
"Vậy đại ca đến uống cùng đệ đi!"
Thế là hai huynh đệ cùng uống rượu, đó cũng là khoảng cách gần nhất giữa hai người. Diệp Khuynh Đình uống đến mức nửa tỉnh nửa say, kể ra những gì bản thân hắn chứng kiến, hắn hối hận không kéo Diệp Khuynh Mặc cùng đến đó nhìn xem cuộc sống của bách tính vô tội, nếu Diệp Khuynh Mặc cùng đi xem, nhất định sẽ xúc động, sẽ cầu phụ thân chủ động xuất kích, Diệp Quân mắng hắn hại chết nhiều người như thế, hắn cũng cảm thấy mình có tội.
Tin tức tự mình thu thập được, lại không thể dùng đúng chỗ, đương nhiên là sai.
Lần đầu tiên Diệp Khuynh Mặc bắt đầu xem xét và hoài nghi bản thân, cậu em trai này dường như khác với trong tưởng tượng của mình, không phải là đem mạng người hay chiến tranh ra làm công cụ để trèo lên cao, mà là thật sự tôn trọng sinh mạng của mỗi một người, muốn dùng hết khả năng để cứu họ, cho dù chỉ là cứu thêm một người.
Diệp Khuynh Đình như thế, sẽ cứu Lâm Văn Trúc, đương nhiên có thể hiểu được.
Diệp Khuynh Mặc như cười như không nhìn Lâm Văn Trúc sắc mặt trắng bệch, trên mặt cô là vẻ khó tin, không muốn tin vào sự thực này.
Diệp Khuynh Mặc rất hiểu được tâm trạng của cô lúc này.
Người cứu cô ta năm đó, cô ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích, đó là người kéo cô ta ra khỏi đầm lầy chết chóc, nói là cha mẹ tái sinh cũng không sai. Cô ta là người biết ân báo ân, nếu không sẽ không vì La Tú Vân, sẽ không vì mình mà đến gần Diệp Khuynh Lăng, sống cẩn thận như thế, nhưng vào lúc này, cô ta thả Đặng Thanh Vân đi là để báo ân cho Diệp Khuynh Lăng, thậm chí không tiếc lấy cái chết để tạ tội và đi gặp La Tú Vân.
Người cô ta thả đi là hung thủ hại chết La Tú Vân, Diệp Khuynh Lăng mà cô ta muốn báo ân là hung thủ hại chết ân nhân cứu mạng thật sự của cô ta, e là vào giờ khắc này, cô ta hận không thể tự giết bản thân.
"Năm đó ta cũng đến Xuyên Dương, không có ai rõ hơn ta người năm đó đến Xuyên Dương là nhị đệ của ta hay là tam đệ của ta." Diệp Khuynh Mặc lại thở dài một hơi, "Tam đệ của ta hại chết nhị đệ, cũng là chuyện có thể hiểu được, khi ấy nhị đệ ta nhiễm bệnh, sống không bằng chết, tam đệ hẳn là thấy nhị đệ quá đau đớn, cho nên tìm riêng một loại chất độc hóa học đến, có thể chết rất nhanh, còn không đau đớn nữa".
Lâm Văn Trúc cắn chặt răng, môi trắng bệch, không nói chuyện.
"Có muốn biết là độc gì không? Ta có thể tìm cho cô."
Lâm Văn Trúc không giày vò môi mình nữa, hít thở hổn hển hồi lâu, "Nếu ngài có thể tìm được chứng cứ, vậy cái chết của nhị thiếu...".
"Bởi vì không ai bận tâm." Ánh mắt Diệp Khuynh Mặc sắc bén, "Phụ thân ta không thích cậu ấy, có thể nói là ghét, không chút cảm thương với cái chết của cậu ấy, ngay cả tốn thời gian làm rõ xem cậu ấy đã chết như thế nào cũng không muốn".
Lâm Văn Trúc rơi nước mắt.
Diệp Khuynh Mặc lại cười, "Nhưng mà tam đệ ta là một người thành thực, chủ động nói chuyện mà cậu ta đã làm cho phụ thân biết, phụ thân ta còn khen cậu ta, nói cậu ta vì tốt cho nhị đệ, để nhị đệ chết không quá đau đớn, còn khen cậu ta huynh đệ tình thâm nữa... Ha ha ha, cô nói xem có châm chọc không?".
Lâm Văn Trúc lau nước mắt, "Người đáng châm chọc nhất, lẽ nào không phải tôi?".
Diệp Khuynh Mặc cong khóe môi, "Nhưng bây giờ cô cũng không thiệt, chí ít thì cũng biết tam đệ của ta là dạng người gì rồi. Đúng rồi, ta nên nói cho cô biết, sau khi Đặng Thanh Vân trở về, tam đệ ta rút tất cả thủ hạ về, đồng thời còn đưa Đặng Thanh Vân cùng ra ngoài chơi hỏi thăm mấy vị trưởng bối đấy...".
Lâm Văn Trúc chậm rãi nở nụ cười, "Đúng vậy, chuyến này, đúng là không thiệt".
Diệp Khuynh Mặc lắc đầu, thở dài một tiếng, "Một cô gái chân yếu tay mềm như cô, căn bản không đối phó nổi với tam đệ gian xảo đó của ta, ta thả cô đi vậy, coi như tất cả chưa từng xảy ra...".
"Đưa tôi quay về bên cạnh tam thiếu đi!"
Diệp Khuynh Mặc nhìn cô một hồi, "Được".
Chuyện mà Diệp Khuynh Mặc muốn làm đã đạt được mục đích, lúc này cô hận Diệp Khuynh Lăng đã đến mức muốn phân cậu ta thành trăm ngàn mảnh rồi, không cần Diệp Khuynh Mặc yêu cầu, cô sẽ chủ động đối phó với Diệp Khuynh Lăng.
Đương nhiên, Diệp Khuynh Mặc còn tặng thêm một món quà, ví dụ như chứng cứ Diệp Khuynh Lăng hại chết Diệp Khuynh Đình, nhân tiện đưa chất độc đó cho cô, còn nói ra chân tướng chuyện cô và Đặng Thanh Vân bị bắt đi cho cô biết, là Đặng Thanh Vân hợp tác với hắn ta, nhưng mà Diệp Khuynh Lăng thầm biết trong lòng, dù vậy, Diệp Khuynh Lăng vẫn không có ý định trừng phạt Đặng Thanh Vân, còn đưa Đặng Thanh Vân ra ngoài nữa.
Đối với Lâm Văn Trúc mà nói, Diệp Khuynh Lăng và Đặng Thanh Vân chính là đôi cẩu nam nữ đã hại chết La Tú Vân.
Diệp Khuynh Mặc không làm gì Lâm Văn Trúc, Lâm Văn Trúc ra khỏi căn phòng đó nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Trang Minh Lạc nhìn Lâm Văn Trúc với vẻ không thể tin, rồi lập tức nổi giận đùng đùng đi vào phòng tìm Diệp Khuynh Mặc, "Anh có ý gì hả? Ồ, tôi biết rồi, thấy cô ta xinh đẹp nên không nỡ?".
Diệp Khuynh Mặc thích nhất là đôi mắt sinh động của cô ta, còn cả tính cách không kiêng kị gì này nữa.
Trang Minh Lạc là người cao quý thực sự, điều kiện tiền đề là vương triều vẫn chưa bị hủy diệt, nhưng cô ta vẫn tự coi bản thân là quý nhân cao cao tại thượng thật sự, Diệp Khuynh Mặc cũng cứ mặc cô ta.
Diệp Khuynh Mặc kéo cô ta vào lòng, "Ý của anh em còn không biết hay sao? Sao ngay cả loại giấm này cũng ăn chứ?".
"Vậy được rồi, anh lại phát hiện cô ta có tác dụng rồi?"
Diệp Khuynh Mặc cười xoa xoa mặt cô ta, "Anh đột nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị".
"Ồ?"
"Cô ta tưởng rằng tam đệ tốt đó của anh là ân nhân cứu mạng của cô ta, thế nên giúp hắn để Đặng Thanh Vân trốn thoát, trên thực tế thì nhị đệ anh mới là ân nhân cứu mạng của cô ta. Bây giờ Đặng Thanh Vân và tam đệ anh là hung thủ hại chết La Tú Vân, tam đệ anh là hung thủ hại chết nhị đệ của anh, anh cho cô ta sống, đương nhiên có giá trị hơn nhiều so với việc để cô ta chết."
Trang Minh Lạc chợt bừng tỉnh ngộ, "Anh muốn để cô ta quay về bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, cô ta hận Diệp Khuynh Lăng vô cùng, sẽ chủ động đối phó hắn, căn bản không cần anh dặn dò gì".
Diệp Khuynh Mặc cười mà không nói.
Trang Minh Lạc nheo mắt, "Em cảm thấy vẫn nên thưởng một bầu rượu cho cô ta đi?".
"Hử?" Diệp Khuynh Mặc véo véo thịt mềm trên người cô ta.
"Em thấy Lâm tiểu thư đó trông ẽo à ẽo ợt, có thể làm ra chuyện gì? Nếu Diệp Khuynh Lăng thật sự dễ đối phó như thế, anh sẽ tốn nhiều tâm tư như thế sao. Em nói cho anh biết, không phải là em ăn giấm chua, mà là cảm thấy cô gái yếu ớt như cô ta đáng thương, dù sao thì cũng không thể đối phó Diệp Khuynh Lăng, lúc đó chắc chắn sẽ bị Diệp Khuynh Lăng giày vò cho rất thảm, chi bằng bây giờ tặng cho cô ta một con đường chết luôn."
Trang Minh Lạc không coi trọng mạng người, điều phản cảm duy nhất chỉ là đừng chết quá thảm, tốt nhất là đừng thấy máu chảy.
Diệp Khuynh Mặc lắc đầu, "Cô ta có kết cục gì liên quan gì đến anh? Có thể tăng thêm chút rối loạn cho Diệp Khuynh Lăng chính là giúp cô ta thể hiện giá trị của bản thân cô ta rồi".
Trang Minh Lạc hé miệng, lại nghĩ đến điều gì, cuối cùng không nói gì nữa.
Lâm Văn Trúc đã trở về!
Đối với mọi người trong phủ Thanh Sơn mà nói, đây là chuyện quá bất ngờ và khó tin, bởi vì cô được Diệp Khuynh Mặc đích thân đưa về.
Diệp Khuynh Mặc dùng dăm ba câu nói rõ chuyện đã xảy ra, hắn ta tình cờ gặp được Lâm Văn Trúc đang trốn chạy, ban đầu còn tưởng là kẻ lừa gạt, may là bên cạnh có người nhận ra cô, biết đây là mỹ nhân được tam thiếu đặt trong lòng, cho nên đại ca tốt như Diệp Khuynh Mặc phải đưa người về nguyên vẹn.
Diệp Khuynh Mặc nhìn Diệp Khuynh Lăng với vẻ hơi khó hiểu, "Tam đệ, ta nói chứ đệ cũng thật là, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến Lâm tiểu thư giận dỗi trốn ra ngoài như thế chứ? Cô ấy trốn ra ngoài thì cũng thôi đi, vậy mà đệ còn không phái người đi tìm, ta thấy lòng Lâm tiểu thư rất không thoải mái, đệ phải dỗ dành cẩn thận đấy".
"Đại ca cũng thật nhàn rỗi, ngay cả chuyện riêng của đệ cũng quản."
Diệp Khuynh Mặc trừng mắt nhìn hắn, "Đệ tưởng ta thích quản đấy à? Còn không phải là nghe nói Lâm tiểu thư này là người đệ đặt trong lòng hay sao, ta nghĩ rằng cô ấy rời khỏi phủ, đệ nhất định sẽ vô cùng nóng ruột... đâu ngờ rằng đệ lại chẳng chút quan tâm như thế".
"Nếu đại ca đã nhàn rỗi như thế, chi bằng giúp đệ một chuyện nhé, huynh xem đấy dạo này đệ phiền muộn đến mức không rảnh quan tâm mỹ nhân bỏ nhà ra đi nữa rồi."
"Ồ, là chuyện gì khiến đệ phiền muộn?"
"Dạo gần đây trong thành luôn có mấy tin đồn thất thiệt, nói cái gì mà Đặng tiểu thư và Lâm tiểu thư bị người ta bắt đi, không phải hai người họ vẫn ổn cả đấy sao, ai mà lại độc địa tung ra mấy tin đồn vớ vẩn đó không biết, đệ không tra ra được ngọn nguồn, chi bằng đại ca điều tra giúp đệ xem?"
"Hiếm khi tam đệ có chuyện cầu ta, ta đương nhiên sẽ không trễ nải. Nhưng mà tam đệ này, ta làm đại ca vẫn phải khuyên đệ một câu, hễ chuyện gì cũng nên để lại một con đường, đắc tội quá nhiều người, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là mấy tin đồn nhảm thôi đâu."
......
Diệp Khuynh Mặc không ở lại lâu, dường như đến phủ Thanh Sơn thực sự chỉ là để đưa Lâm Văn Trúc về cho Diệp Khuynh Lăng mà thôi.
Sau khi Diệp Khuynh Mặc rời đi, Diệp Khuynh Lăng vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao Diệp Khuynh Mặc lại đích thân đưa Lâm Văn Trúc về, huống hồ là người khác.
Sắc mặt Diệp Khuynh Lăng không dễ coi mấy, sự tình xảy ra biến hóa lớn, hoàn toàn khác với kế hoạch của hắn.
Khương Việt quan sát hắn, ngày càng không hiểu, Lâm Văn Trúc đã trở về rồi, sao sắc mặt tam thiếu vẫn phức tạp như thế? Còn Lương Ba, anh ta càng không làm gì, vết xe đổ của Thạch Nham vẫn còn sờ sờ ra đấy.
Diệp Khuynh Lăng trầm mặc một hồi, rồi đứng dậy.
Sau khi đi một đoạn đường, Khương Việt nhướng mày, tam thiếu đi về phía Tà Vũ Hiên.
Đúng rồi, Lâm tiểu thư trở về, sẽ tiếp tục ở trong Tà Vũ Hiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...