Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Lăng có một đêm mây mưa, lần này động tác của hắn dịu dàng lạ thường, lần đầu tiên trong chuyện này cô cảm nhận được “khoái cảm cực độ” mà các cô gái ở Phượng Vũ Thiên nhắc đến khi tám riêng với nhau, dường như cũng hơi hiểu chút gì đó, vì sao giữa nam và nữ có quan hệ thân mật và không có quan hệ thân mật lại có sự khác biệt như thế, khi hai cơ thể dính chặt lấy nhau, một bộ phận nào đó của cơ thể quấn lấy tiến vào đối phương, sẽ chợt có một ảo giác cả thế giới này chỉ có lẫn nhau, đó là thời khắc linh hồn đến gần với đối phương nhất.
Thủy triều thân mật của tình cảm rút đi, lý trí dần quay trở lại.
Lâm Văn Trúc rất nghi hoặc, sự dịu dàng của hắn không khắc lắm với đánh một trận rồi cho một cái kẹo, nhưng mà điều này hoàn toàn không cần thiết, có điều cô cũng rõ, cô nói cũng vô dụng, hắn sẽ không tin cô.
Cô là người Diệp Khuynh Mặc đưa tới, chỉ dựa vào một điểm này đã đủ để hắn không thể nào tin tưởng cô.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói hơi khàn của Diệp Khuynh Lăng vang lên trong bức màn.
“Đang nghĩ về sự khác biệt giữa con gái và phụ nữ.” ++
Diệp Khuynh Lăng cười trầm thấp, “Vậy nghĩ ra chưa?”
“Người khác thì em không biết. Nhưng nếu là bản thân em, có lẽ chính là sự khác biệt giữa đã gặp và chưa gặp tam thiếu.”
Diệp Khuynh Lăng kéo cô vào lòng, rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào người trong lòng, “Vậy em muốn gặp được ta, hay là không muốn?”.
“Con gái có điểm tốt của con gái, phụ nữ có ưu thế của phụ nữ.”
Con gái biến thành phụ nữ? Diệp Khuynh Lăng hiển nhiên không hiểu ám chỉ của cô, nghĩ đến tin tức Khương Việt điều tra được ở Lạc Thành, cô có thể giữ vững lý trí trong hoàn cảnh như thế, không bị phồn hoa làm cho mờ mắt, giữ gìn sự thanh bạch của bản thân, ngoài sự bảo vệ kiên định của La Tú Vân, cũng có cả sự kiên trì của bản thân cô.
Sự kiên trì kiên định đến vậy, lại dễ dàng cho hắn như thế.
“Ồ? Vậy nói thử xem.” ++
Lâm Văn Trúc dựa vào lòng hắn, “Đối với đàn ông bọn anh mà nói, chỗ hấp dẫn nhất của con gái với bọn anh chính là bọn anh đều muốn biến con gái thành phụ nữ, đây là chỗ hấp dẫn nhất của con gái”.
Diệp Khuynh Lăng miết mặt cô, “Ý này của em là coi đàn ông thành cầm thú hả”.
“Cầm thú là cách gọi chung của chim và thú, cũng chính là động vật, người cũng là động vật, nhưng là động vật cao cấp mà thôi.”
Nụ cười giễu của Diệp Khuynh Lăng che giấu trong bóng đêm, “Vậy em nói xem, ta bị em hấp dẫn có phải là vì muốn biến em thành phụ nữ không?”.
“Lời này tam thiếu hỏi không đúng.”
“Sao không đúng?” ++
“Tiền đề của câu hỏi này là tam thiếu thật sự bị em hấp dẫn.”
“Em nên có chút tự tin với bản thân mình.”
Hai người nói chuyện trên giường trong không khí mập mờ giữa đêm, đương nhiên không biết có người vì thế mà cả đêm khó ngủ. ++
Đặng Thanh Vân lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cô ta ngủ không ngon, A Lan cũng chỉ đành thức cùng.
Đặng Thanh Vân dứt khoát trở dậy, phủ thêm quần áo, đến phòng của Diệp Chí Hằng kiểm tra xem cậu ta có ngủ yên không, Diệp Chí Hằng nằm thẳng trên giường, hô hấp đều đặn, đang ngủ say. ++
Đặng Thanh Vân dém chăn cho con trai, rồi mới đứng dậy rời đi, cô ta đã quá quen với môi trường bình yên này, quen được Diệp Khuynh Lăng bảo vệ, cho rằng với những người phụ nữ khác hắn đều góp vui lấy lệ, lại quên mất từ trước đến nay phụ nữ am hiểu nắm lấy tất cả cơ hội, một khi có cơ hội thì sẽ lập tức ra tay, từ đó thỏa mãn ước nguyện.
Mấy năm trước Yên Vũ Nhu đã gõ cho cô ta một hồi chuông cảnh báo.
Cảm giác quen thuộc này truyền tới, khiến Đặng Thanh Vân ngoài có chút không thoải mái, vậy mà còn có chút kích động và kích thích, cuối cùng lại có một người phụ nữ nữa tới khiêu chiến địa vị của cô ta, cuộc sống yên ổn của cô ta gặp chút bọt nước, cô ta thậm chí còn hi vọng bọt nước này có thể bắn tung tóe, từ đó thay đổi cuộc sống vừa nhìn đã có thể trông đến tuổi già của cô ta, hoàn toàn thay đổi trạng thái hiện giờ của cô ta và Diệp Khuynh Lăng.
Lâm Văn Trúc sao, hi vọng cô sẽ không khiến tôi thất vọng.
Đặng Thanh Vân ra khỏi phòng của Diệp Chí Hằng, cẩn thận đóng cửa, rồi mới nhìn A Lan đang thấp thỏm không yên. Từ ánh mắt lóe lên không ngừng của A Lan đã chứng tỏ một vài thứ, nhưng Đặng Thanh Vân vẫn đích thân hỏi, “Khuynh Lăng ở lại Tà Vũ Hiên?”.
A Lan hít sâu một hơi, dường như trả lời câu hỏi này cần rất nhiều dũng khí, “Dạ”.
A Lan cúi thấp đầu, bởi vì câu hỏi này thực ra đã hỏi rất nhiều lần rồi, chỉ là cách hỏi thay đổi mà thôi, trước đó thì hỏi là – Tam thiếu vẫn chưa rời đi sao?
Đã là thời gian này rồi, ý ngầm, mọi người đều hiểu. ++
Đặng Thanh Vân cười khổ một tiếng, nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ, khóe miệng bất giác nhếch lên.
“Tiểu thư, tiểu thư mãi mãi là người đặc biệt nhất quan trọng nhất trong lòng tam thiếu, một Lâm tiểu thư căn bản sẽ không làm lung lay vị trí của tiểu thư được, tiểu thư đừng bận tâm chuyện này.” A Lan ngẩng đầu, dùng lời này an ủi Đặng Thanh Vân, cũng thuyết phục bản thân mình.
“A Lan, em biết điều ta cần nhất là gì không?” Đặng Thanh Vân thu mắt về, nhìn nha hoàn đã đi theo mình rất lâu này.
A Lan hơi ngẩn ra, hơi khó hiểu. ++
Ngón tay Đặng Thanh Vân xiết lại thành nắm đấm, điều cô ta muốn nhất không phải là trở thành người độc nhất vô nhị của tam thiếu, cũng không phải là cả đời đều được hắn bảo vệ, càng không muốn hư danh về tình yêu đích thực đó, điều cô ta thực sự muốn chỉ là tình yêu từ tận đáy lòng hắn, là hai người yêu nhau thật sự, ở bên nhau thật sự.
Vừa sáng sớm Diệp Khuynh Lăng đã rời khỏi Tà Vũ Hiên, tin tức này không giấu được ai, người trong phủ đương nhiên tính toán trong lòng, nhất định phải đối đãi khách khí mấy phần với vị ở trong Tà Vũ Hiên đó, cho dù cô ấy có thân phận thế nào, có thể ở lại trong phủ, còn khiến tam thiếu ở lại trong phòng cô ấy, đây chính là bản lĩnh rồi. Nam nữ bình thường ở cùng một phòng, mọi người đều là người trưởng thành, đương nhiên hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, họ đều thầm ngờ vực, vị Lâm tiểu thư này thật có bản lĩnh.
Diệp Khuynh Lăng đương nhiên không bận tâm về mấy lời đồn riêng tư này, hắn đi một mạch đến Thiên Hành Cư, phòng bếp đã chuẩn bị bữa sáng xong, hắn ngồi trước bàn ăn, Thạch Nham và Khương Việt cũng ở cạnh.
Diệp Khuynh Lăng một mình dùng bữa, Thạch Nham và Khương Việt đều yên lặng đứng một bên, Thạch Nham muốn nói gì đó, chỉ là thái độ của Diệp Khuynh Lăng đã bày ra rồi, đêm qua đã nghỉ ở chỗ của Lâm Văn Trúc, đã nói rõ tạm thời hắn sẽ không động vào Lâm Văn Trúc.
Thạch Nham nhìn Khương Việt một cái, Khương Việt ngó nghiêng khắp nơi, căn bản không để ý tới ánh mắt trao đổi của Thạch Nham. KhươngViệt nhỏ hơn Thạch Nham rất nhiều, tính cách tất nhiên là khác với Thạch Nham, tuy anh ta không chán ghét cái dáng vẻ mẹ già chuyện gì cũng quản của Thạch Nham, nhưng cũng không tán thành.
Diệp Khuynh Lăng ăn sáng xong, tự có người mau chóng thu dọn bàn ăn, hắn dùng nước súc miệng, rồi mới ngồi lại bàn lần nữa. ++
“Muốn nói gì?” Diệp Khuynh Lăng cũng chẳng nhìn Thạch Nham, nhưng lời này không ai hiểu lầm người hắn hỏi là ai.
“Lâm tiểu thư cô ta…”
Không đợi Thạch Nham nói xong, Diệp Khuynh Lăng đã ngắt lời anh ta, “Sự quan tâm của cậu với cô ấy có phần hơi cao đấy”.
Tay phải Khương Việt sờ sờ mũi, anh ta nghe vậy thì cười, “Lâm tiểu thư có dung nhan khuynh thành, đừng nói là Lão Thạch Đầu, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà quan tâm thêm mấy phần”.
Thạch Nham trừng mắt nhìn Khương Việt. ++
Diệp Khuynh Lăng liếc Khương Việt, “Vậy cậu quan tâm ra gì rồi?”.
“Tục ngữ nói, không vào hang cọp không bắt được cọp con, lời này cũng có thể nói ngược lại, nếu biết có người đến hang cọp, vì sao phải đưa cọp con cho cô ta.”
Diệp Khuynh Lăng nghe vậy thì hơi có hứng, ý bảo Khương Việt nói tiếp.
Khương Việt ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Cho dù Lâm tiểu thư có mục đích gì, người sau lưng cô ta là ai, chúng ta đều biết rõ trong lòng, nếu đối phương muốn để Lâm tiểu thư lấy được tin tức gì đó từ chỗ chúng ta, sao chúng ta không tương kế tựu kế, cứ tặng tin tức cho đối phương, tin tức thật thật giả giả truyền ra, không lo không khiến đối phương phiền não”.
Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới cười rộ, “Không tồi, chuyện này cứ giao cho cậu xử lý”.
Khương Việt hơi ngẩn ra. ++
Diệp Khuynh Lăng nói tiếp, “Đợi đi, nếu đối phương có thể đưa một con bồ câu tới, vậy thì sẽ có con thứ hai, đến lúc đó nên làm thế nào, còn cần tôi dạy cậu sao?”.
“Tôi hiểu rồi.” Khương Việt cười khì, kế sách đưa đến tận cửa thế này, anh ta rất có hứng thú, trộm gà không được còn mất nắm gạo, cứ để bọn chúng nếm thử mùi vị này xem sao.
Diệp Khuynh Lăng nhìn Thạch Nham đầy sâu xa, “Xuống đi!”.
Lúc này Thạch Nham mới cùng Khương Việt đi ra ngoài, sắc mặt Thạch Nham không tốt lắm, tam thiếu không nói gì cả, Thạch Nham đương nhiên hiểu được, tam thiếu đang chỉ trích anh ta tầm mắt quá hẹp, chỉ có thể nhìn thấy chút chuyện phụ nữ, tầm nhìn một khi bị gò bó thì khó tránh mất nhiều hơn được, vì nhỏ mất lớn.
Khương Việt vỗ vỗ vai Thạch Nham, “Cả ngày anh cứ lo lắng vớ vẩn gì vậy, tam thiếu là người thế nào cơ chứ, sao có thể giẫm lên vết xe đổ được”.
Thạch Nham mím chặt môi không nói gì. ++
Khương Việt thở dài, “Tôi nói này rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế? Lâm tiểu thư rất khả nghi, nhưng tam thiếu lại không muốn động vào cô ta, đương nhiên có lý do của tam thiếu, anh cứ lo lắng vớ vẩn có tác dụng không?”.
“Còn không phải là tam thiếu khư khư cố chấp với người phụ nữ đó à…”
Ngay cả tên cũng không chịu nhắc đến, có thể tưởng tượng ra họ bất mãn với người phụ nữ đó đến thế nào, không chỉ là bất mãn, còn có cả phẫn nộ và chán ghét.
Khương Việt đương nhiên biết anh ta đang nói đến ai, “Lẽ nào anh cảm thấy Lâm tiểu thư sẽ giống với người phụ nữ đó?”.
Thạch Nham không trả lời, mà hỏi ngược lại, “Cậu tin vào trực giác không?”.
Khương Việt mỉm cười, “Đó không phải trò phụ nữ mới có sao?”.
Thạch Nham hừ một tiếng, lười nói tiếp với Khương Việt, dù sao thì hai người họ không ai có thể hiểu và thuyết phục được đối phương.
Lâm Văn Trúc vừa dậy, Lan Thúy đã đi vào.
“Lâm tiểu thư, Đặng tiểu thư đến rồi.” ++
Động tác trang điểm của Lâm Văn Trúc hơi khựng lại, cô nghiêng người nhìn Lan Thúy, Lan Thúy vẫn mang thái độ không nóng không lạnh đó, chỉ đơn thuần là đến báo cho cô chuyện này mà thôi.
“Tôi biết rồi.” Lâm Văn Trúc quay người qua, tiếp tục trang điểm, cô nhìn mình ở trong gương, tay kéo phần áo ở trước ngực xuống phía dưới, vết đỏ xuất hiện chói mắt trên làn da trắng nõn.
Cô cười nhẹ với mình trong gương, đi ra sau tấm bình phong, đổi sang chiếc váy liền cổ trễ hơi cúi người là lộ ra phần ngực.
Đợi Lâm Văn Trúc đi ra gặp người ta, Đặng Thanh Vân đã đợi được một lúc lâu rồi.
Đặng Thanh Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy dấu vết trước ngực Lâm Văn Trúc, mắt đột nhiên trợn to, mặc dù đã phỏng đoán, nhưng khi phỏng đoán trở thành sự thực, lòng vẫn như dao cắt, khó khăn lắm cô ta mới khiến mình bình tĩnh lại được, tự trấn an mình – chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.
Phủ Thanh Sơn chỉ có một nữ chủ nhân, tên của người đó là Đặng Thanh Vân.
“Ngại quá, không biết Đặng tiểu thư sẽ đến, dậy hơi muộn, để cô đợi lâu rồi.” Lâm Văn Trúc ngồi vào đối diện Đặng Thanh Vân. ++
“Cũng không đợi lâu mấy. Hôm nay thật ra là tôi dậy sớm, rảnh rỗi nên nấu không ít đồ ăn sáng, cô cũng biết đấy, người trong phủ không nhiều, nấu nhiều không ai ăn thì lãng phí, cho nên tôi bèn mang tới cho cô một chút, hi vọng Lâm tiểu thư đừng chê.”
“Có thể ăn bữa sáng do chính tay Đặng tiểu thư nấu, hẳn là vinh hạnh của tôi mới phải.”
“Lời này của Lâm tiểu thư quá khách khí rồi.”
Lâm Văn Trúc cười cười, “Là cô quá khách khí mới phải”.
Đặng Thanh Vân đứng dậy, “Lâm tiểu thư cứ từ từ dùng là được, tôi về với Hằng Nhi đây, không làm phiền cô nữa”.
“Đặng tiểu thư đi thong thả.”
Đặng Thanh Vân cười cười, đưa A Lan cùng rời đi. ++
Lâm Văn Trúc nghiêng đầu nhìn Đặng Thanh Vân, Đặng Thanh Vân qua đây chuyến này là muốn làm gì, muốn qua xem Diệp Khuynh Lăng hay là để chứng thực điều gì? Hẳn là vế sau rồi, Đặng Thanh Vân ở trong phủ lâu như thế, sẽ không đến mức không biết tin tức Diệp Khuynh Lăng đã rời đi.
Lâm Văn Trúc nhếch nhếch khóe môi, lớp trang điểm của Đặng Thanh Vân hôm nay hơi đậm, đang che giấu điều gì?
Diệp Khuynh Lăng ở đây một đêm mà thôi, Đặng Thanh Vân đã cả đêm khó ngủ, vậy thì trước đây sẽ thế nào?
Lan Thúy nhìn cô, “Bữa sáng này cần bưng xuống không ạ?”.
Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn Lan Thúy, đương nhiên hiểu ý của câu này, ý của Lan Thúy là cô không muốn ăn bữa sáng mà Đặng Thanh Vân nấu, cho nên sẽ sắp xếp bữa sáng khác.
“Để đó đi, dù sao đây cũng là tâm ý của Đặng tiểu thư, sao tôi có thể phụ được.”
Lan Thúy hơi sững ra, không lên tiếng nữa. ++
Trong phủ Thanh Sơn dần bắt đầu có mấy lời đồn nhảm, mọi người nói vị Lâm tiểu thư mới vào ở không đơn giản, không chỉ câu được tam thiếu, mà ngay cả Đặng Thanh Vân cũng phải đi đưa bữa sáng cho Lâm tiểu thư này, dường như vị Lâm tiểu thư này rất ghê gớm, ngay cả Đặng Thanh Vân cũng phải đến lấy lòng cô, vì thế, càng ngày càng có nhiều người cảm thấy tò mò về vị Lâm tiểu thư này, chung quy thì Đặng Thanh Vân cũng không thể không trốn tránh nhân vật sắc sảo này.
Tin đồn càng truyền càng lan rộng, ngay cả Diệp Khuynh Lăng thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy.
Diệp Khuynh Lăng khẽ chau mày, nâng bước về phía Lan Đình Hiên, Diệp Chí Hằng đến chỗ thầy giáo còn chưa về, trong Lan Đình Hiên chỉ có Đặng Thanh Vân.
Đặng Thanh Vân ngồi trong sân, bàn đá trước mặt bày một bàn cờ, cô ta đang vừa uống trà vừa nghịch quân cờ, tự đánh cờ với bản thân, điều khiển quân trắng quân đen tàn sát nhau, từ góc độ nào đó mà nói, cũng là một chuyện rất sảng khoái, mỗi nước đi đều suy nghĩ cặn kẽ, dù sao cũng là hai nửa của mình đối chiến, mà mình lại là người hiểu mình nhất, vì thế bàn cờ này quả thực cũng thú vị. ++
Đặng Thanh Vân nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thấy là Diệp Khuynh Lăng, hơi ngẩn ra, muốn lên đón, cuối cùng lại dừng bước chân.
Khi Đặng Thanh Vân do dự, Diệp Khuynh Lăng đã đi qua.
Diệp Khuynh Lăng không nhìn cô ta, mà là nhìn bàn cờ trên bàn đá, thuận tay cầm một quân đen hạ một nước cờ, Đặng Thanh Vân ngầm hiểu cầm quân trắng đi tiếp, qua mấy hiệp, ván cờ liền kết thúc.
Đặng Thanh Vân còn chưa phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào quân cờ trên bàn cờ, “Kì nghệ của anh lại có tiến bộ rồi”.
“Có những lúc thiếu đi chút tính toán thì có lẽ sẽ đi sang một con đường khác.” Hắn vươn tay nhặt hai quân trắng, đặt vào vị trí khác.
Đặng Thanh Vân nhìn thì hiểu ra, cười, “Xem ra một mình em chơi cờ quá lâu nên chùn chân bó gối rồi, khó trách lâu như thế cũng không có tiến bộ”.
“Nếu em có hứng thú với việc chơi cờ, vậy thì mời một thầy dạy tới trao đổi với em, hẳn là em sẽ có thu hoạch.” ++
Đặng Thanh Vân không tiếp lời, câu trả lời cô ta thực sự muốn không phải câu này, lẽ nào hắn nghe không hiểu sao, cô ta muốn hắn đến chơi cờ cùng cô ta, chỉ có thế, cô ta mới có tiến bộ.
“Thôi bỏ đi, em chỉ một mình bày trò cho vui thôi, thật sự học tập thì sẽ mất đi hứng thú.”
“Ừ.” Diệp Khuynh Lăng trực tiếp ngồi xuống trước bàn đá.
Đặng Thanh Vân lập tức lấy trà mới ra, ngâm cho hắn một ấm, các bước pha trà rót trà ngâm trà đều đã được học, không chỉ yêu cầu ngâm ra mùi thơm dịu của trà, còn yêu cầu tư thế phải đẹp, sau một loạt các bước, một chén trà mới hoàn thành, đặt đến trước mặt Diệp Khuynh Lăng.
Đặng Thanh Vân ngồi xuống đối diện hắn, “Đúng rồi, có một chuyện vẫn luôn quấy nhiễu em, khiến em lăn tăn mãi, anh giúp em đưa ra quyết định nhé!”.
Diệp Khuynh Lăng đang uống trà liếc cô ta một cái, khẽ gật đầu.
“Dạo gần đây đám người dưới truyền nhau mấy lời linh tinh, mặc dù có mấy lời nghe chán ngắt, nhưng dù sao cũng bắt nguồn từ em, anh nói xem em có cần xin lỗi Lâm tiểu thư không?” Đặng Thanh Vân nhìn có vẻ rất thấp thỏm, quả thực vì chuyện này mà lấn cấn mãi.
“Chuyện gì?” ++
Đặng Thanh Vân đặt chén trà xuống, thở dài, “Vốn chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Em nấu thêm một phần đồ ăn sáng, nghĩ không ai ăn thì sẽ lãng phí, bèn bưng đến cho Lâm tiểu thư, đâu biết người đám người dưới sẽ mượn đó mà phát triển, nói cái gì mà Lâm tiểu thư tính cách bá đạo bắt em nấu đồ ăn sáng cho cô ấy ăn… Em cũng không biết giải thích thế nào nữa, nhưng nếu không làm gì, sợ là chỗ Lâm tiểu thư sẽ sinh ra hiểu lầm”.
“Em đã nói là chuyện nhỏ, hà tất phải lăn tăn vì nó?”
“Nhưng mà chỗ Lâm tiểu thư…”
Diệp Khuynh Lăng nhếch nhếch môi, “Chỗ bên đó thì sao?”.
Đặng Thanh Vân lắc đầu, “Là em nghĩ lệch rồi, người thấu tình đạt lý lại thông minh lanh lợi như Lâm tiểu thư, nhất định sẽ hiểu đây đều là mấy lời vớ vẩn của đám người dưới, sẽ không tưởng thật đâu”.
Diệp Khuynh Lăng không băn khoăn về vấn đề này nữa, ngược lại hỏi vài chuyện thường ngày của Đặng Thanh Vân, cùng với một vài chuyện thú vị mà Diệp Chí Hằng làm, đợi Diệp Chí Hằng trở về, hai cha con cùng nói chuyện một lát, Diệp Khuynh Lăng mới rời đi.
Trong Tà Vũ Hiên, Lâm Văn Trúc không ngờ rằng Diệp Khuynh Lăng sẽ đến vào lúc này.
Diệp Khuynh Lăng nhìn vẻ mặt cô, lập tức cười sâu xa, lẽ nào trong mắt cô chỉ có lúc mình có nhu cầu ở phương diện đó mới đến cùng cô ăn cơm tối sao, thật sự nhớ lại, hình như đúng là thế thật, cho nên cô hiểu lầm rõ ràng là chuyện có thể hiểu được.
Lâm Văn Trúc chớp chớp mắt, nhắc nhở hắn, “Hôm nay em phải đến Phượng Vũ Thiên”.
Cô tưởng hắn thế này là muốn chiếm đoạt tối hôm nay của cô? ++
Diệp Khuynh Lăng trực tiếp đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, “Ừ”.
Cô nhìn hắn một cái, cho dù hắn biết hay không, cô đã thông báo rồi, nếu hắn không nhắc đến việc tối nay không cho cô đến Phượng Vũ Thiên, cô cũng không cần giải thích màn biểu diễn hôm nay quan trọng đến thế nào. Bảng tặng thưởng tháng này của Phượng Vũ Thiên, cô rất vinh hạnh đạt được vị trí thứ nhất, hơn nữa số phiếu còn nhiều hơn nhiều so với số phiếu tháng trước, điều này khiến bản thân cô cũng hơi xấu hổ, tháng trước cô tận tụy, nhưng tháng này đã xin nghỉ không biết bao nhiêu lần, trình độ của lần sau còn xa mới bằng lần trước, không biết vì sao mấy người gọi là người ái mộ cô lại bắt đầu tặng thưởng cho cô như điên.
Kim tỷ nói thế này gọi là dĩ hi vi quý, bây giờ mấy khách cũ đó sợ cô sẽ không lên sân khấu biểu diễn nữa, dùng cách này giữ cô lại đấy! ++
Người xếp đầu bảng tặng thưởng, cuối tháng sẽ có một ngày biểu diễn riêng, cũng chính là hôm nay. Thực ra mặc dù nói là diễn riêng, nhưng cũng chỉ là hát nhiều thêm mấy ca khúc mà thôi, không thể thật sự cả buổi diễn chỉ có một mình cô, cho nên còn phải có những người khác xâu chuỗi liên kết buổi biểu diễn, để cô có thời gian nghỉ ngơi, thay trang phục và chuẩn bị.
Diệp Khuynh Lăng ngồi xuống không bao lâu, Lan Thúy đã dẫn người mang lên mấy món nữa.
Lâm Văn Trúc nhìn mấy món được thêm vào, bĩu môi, có thêm hắn đãi ngộ khác hẳn, biểu hiện rõ ràng như thế luôn.
Diệp Khuynh Lăng nhìn nét mặt cô, vươn tay nhéo nhéo mặt cô, “Muốn ăn gì thì dặn người dưới là được, muốn thêm bao nhiêu món cũng được”.
“Thật sự như thế người ta sẽ nói em cậy được yêu chiều mà kiêu ngạo rồi khoe khoang lãng phí, thế thì không hay.”
“Em còn để ý mấy chuyện này?” ++
Cô nhìn hắn, cười xinh đẹp, “Không để ý, em chỉ cần để ý anh có cho em cậy được yêu chiều mà kiêu ngạo hay không là được”.
“Vậy em nói xem ta có cho không?”
“Anh có cho hay không em không biết, nhưng em biết đám người dưới trong phủ đều tưởng là anh có cho.” Cô bĩu môi, cười không có ý tốt, “Một bữa sáng đổi lấy nhiều tin đồn nhảm như thế, anh nói xem em ăn bữa sáng đó có thiệt không?”.
“Ăn một bữa sáng xong, nói chuyện cũng trở nên lưu loát rồi, ta thấy em không thiệt.”
Lâm Văn Trúc thở dài, “Cũng đúng, dù sao đó cũng là bữa sáng Đặng tiểu thư đích thân nấu mà”.
Diệp Khuynh Lăng nâng cằm cô lên, cười cực kì mập mờ, “Thế này là đang ăn giấm chua à?”.
Cô gạt tay hắn ra, “Không phải ăn giấm chua, mà là vừa ăn cơm rồi”.
“Xem ra em cũng không chịu ảnh hưởng bởi mấy tin đồn nhảm đó.”
Cô hừ một tiếng, “Tin đồn nhảm người khác cố ý truyền ra, em chịu ảnh hưởng thì sẽ như ý của đối phương, người thông minh nên biết làm thế nào, trong lòng em tam thiếu chính là người thông minh thực sự”. ++
Nói đến đây, lúc này Diệp Khuynh Lăng mới hiểu ý tại ngôn ngoại của cô, “Em đang lo lắng gì?”.
“Không phải lo lắng, chỉ là muốn nói cho tam thiếu biết. Bên Lan Đình Hiên, trừ phi tất yếu, em tuyệt đối sẽ không đến đó trước, dù sao ai ai cũng biết ở đó có điểm giới hạn của tam thiếu, em việc gì phải tự rước lấy phiền chứ? Cho nên em tuyệt đối không thể đi ức hiếp Đặng tiểu thư…”
Hai tay Diệp Khuynh Lăng gác ra sau ghế, hắn lười biếng nhìn cô.
Lâm Văn Trúc cũng cảm thấy nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa, vì sao những tin đồn linh tinh này đột nhiên có, thật sự muốn tra thì không phải việc khó với hắn, nhưng hắn không tra, ý này là gì, mọi người đều hiểu.
“Tam thiếu có đưa em đi không?” Cô thông minh lựa chọn đổi chủ đề.
“Coi ta thành tài xế rồi?” ++
Lâm Văn Trúc lắc đầu, “Đây chỉ là một câu hỏi thông thường thôi”.
“Tối nay ta có chuyện.”
“Em hiểu rồi.”
Mặc dù Diệp Khuynh Lăng không tự đưa Lâm Văn Trúc đến Phượng Vũ Thiên, nhưng lại tự mình đưa cô lên xe, dặn cô về sớm, không được tiếp xúc với đàn ông khác.
Lâm Văn Trúc đã sắp lên xe, lại vô tình nhìn thấy bóng dáng Đặng Thanh Vân, vì thế cô không vội lên xe, ngược lại hào phóng chủ động hôn Diệp Khuynh Lăng, hắn hơi né tránh, vì thế cô hôn đến khóe môi hắn. ++
Cô nhoẻn cười như đạt được mục đích, che giấu sự xấu hổ vì bị hắn né tránh, sau đó lên xe.
Diệp Khuynh Lăng khẽ nhíu mày, không nói gì, xoay người đi về phía Thiên Hành Cư.
Tối nay là buổi biểu diễn riêng của Lâm Văn Trúc, Kim tỷ không hổ là người làm ăn, từ sớm đã tuyên truyền, cực kì mánh khóe, màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc xem một lần là ít một lần, quần chúng vừa nghĩ thì đã nhận ra không phải là đạo lý này hay sao, nói không chừng ngày nào đó Lâm Văn Trúc chán ngán sân khấu này hoặc là tam thiếu không muốn người phụ nữ của hắn lên sân khấu biểu diễn nữa, Lâm Văn Trúc sẽ không xuất hiện ở Phượng Vũ Thiên này nữa, cho nên có thể đến xem buổi biểu diễn riêng, quả thực là được hời rồi.
Kết quả là, buổi biểu diễn hôm nay thu vé riêng, hơn nữa vé này giá ngày càng cao, gấp mấy lần bình thường, dù vậy, kiếm được vé vẫn khó.
Người đến xem Lâm Văn Trúc biểu diễn, một nửa là người ái mộ trung thành của cô, một số nhỏ khác là người hùa theo, một số nhỏ khác nữa là người cảm thấy tò mò về cô và truy đuổi theo mối quan hệ của cô và tam thiếu. ++
Sau khi Lâm Văn Trúc tới Phượng Vũ Thiên, cô liền cùng một nhóm người luyện tập không ngừng, thời gian của cô không nhiều, may là cô cũng không cần nhảy múa, bởi thế không có gì khó khăn, còn về ca khúc cô biểu diễn, cô đã luyện tập riêng nhiều lần rồi, đương nhiên không có vấn đề gì.
Sau khi luyện tập đơn giản, cô bèn đi vào phòng thay đồ riêng, sau khi thay đồ xong, cô vừa đi ra thì nhìn thấy Lâm Vụ đã ở đó.
Lâm Văn Trúc lập tức phản ứng lại, căn phòng thay đồ nho nhỏ này là cửa sau Kim tỷ mở cho cô, Lâm Vụ đương nhiên không thể đột nhiên tiến vào, nếu không chắc chắc sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác.
“Cô có thể đạt được danh hiệu đầu thì phải nợ Lý thiếu nhiều lắm đấy! Cũng không biết làm thế nào mà khiến Lý thiếu mê mệt như vậy.” Lâm Vụ bĩu môi, dường như xem thường, càng nhiều hơn là ghen tị, cô ta đi đến trước mặt Lâm Văn Trúc, “Đừng cự tuyệt Lý thiếu, đại thiếu muốn gặp cô”. ++
Lâm Vụ nói xong thì mau chóng lùi lại, oán hận nhìn Lâm Văn Trúc, xoay người rời đi.
Có người nhìn thấy cảnh này, đều cười sau lưng nói Lâm Vụ quả là không nhìn rõ mình mấy cân mấy lạng, bây giờ Lâm Văn Trúc là người chói lọi nhất Phượng Vũ Thiên, mặc dù mọi người đều ghen tị, nhưng cũng không đến lượt Lâm Vụ ghen tị chứ? Không nhìn thấy ngay cả Cố Hương Liên cũng nhượng bộ lui binh tuyệt đối không tìm Lâm Văn Trúc chuốc phiền sao?
Mọi người đều là người thông minh, đương nhiên sẽ không đối đầu với Lâm Văn Trúc vào lúc này, nếu Lâm Văn Trúc đã có thể lấy được sự yêu chiều của tam thiếu, điều đó chứng tỏ người này không đơn giản, không nhìn thấy tam thiếu đối xử đặc biệt với cô ấy, ngay cả Lý thiếu cũng si mê cô ấy mãi à? ++
Cho dù muốn xem chuyện náo nhiệt của Lâm Văn Trúc, cũng phải đợi tam thiếu mất hứng thú với cô ấy đã rồi nói.
Lâm Văn Trúc không để ý đến lời của Lâm Vụ, đi đến phòng hóa trang ở một bên khác, vốn cô có thể hóa trang ở phòng thay đồ riêng của mình, nhưng như thế sẽ thật sự dẫn đến sự bất mãn của đám người Chu Nhan, đến lúc đó e là Kim tỷ cũng không thể nào trấn an được.
Lâm Văn Trúc vừa ngồi xuống, Liễu Như Ngọc đã bĩu môi với cô, “Đừng để ý mấy chuyện này, có vài chuyện đúng là quá vô vị mà, ghen tị cũng treo ngay trên mặt luôn”.
Lâm Văn Trúc cười cười, gật đầu.
Chu Nhan nhìn về phía bên này, lớn tiếng cười ha hả, Liễu Như Ngọc này chẳng qua cũng chỉ là cỏ đầu tường, trước đây thì lấy lòng Cố Hương Liên, bây giờ lại nịnh nọt Lâm Văn Trúc, cái thứ gì vậy, cô ta thật sự muốn nhìn xem, có phải Liễu Như Ngọc lấy được lợi ích gì đó từ chỗ họ hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...