Gần đây Nam Nhược vô cùng phiền muộn.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là cậu bé tên Kha Tư Viễn kia.
Do có vấn đề về việc đọc nên Kha Tư Viễn cũng rất kém môn toán.
Cậu bé thường viết những câu trả lời hết sức kỳ lạ vì không thể đọc hiểu đề bài.
Đã nhiều lần, Nam Nhược bị giáo viên dạy toán kéo lại để phàn nàn: “Rốt cuộc là cái thằng bé trong lớp cô bị làm sao thế? Đầu óc thật sự có vấn đề đấy, cần phải mau chóng đi chữa trị ngay thôi.”
“À, không phải đâu.
Đầu óc của thằng bé không có vấn đề gì cả.”
“Nếu đầu óc nó không có vấn đề thì tức là nó đang cố ý hả? Nếu mà thằng bé cố ý thì lại càng nghiêm trọng hơn đấy.
Cô hãy lập tức liên lạc với ba mẹ của nó đi.”
“Tôi đã từng liên lạc rồi nhưng mà không liên lạc được.” Nghĩ đến ba của Kha Tư Viễn - người đàn ông cố làm ra vẻ kia - Nam Nhược lại cực kỳ tức giận, mà nguyên nhân không chỉ có một.
“Không thể liên lạc được là sao? Cô Nam à, cô cũng đã làm giáo viên được hai ba năm rồi phải không...” Thầy Lưu dạy toán là một giáo viên kỳ cựu, ỷ vào sự thâm niên của mình mà cằn nhằn để quở trách Nam Nhược.
Bởi vì Kha Tư Viễn, cô tự biết mình đuối lý nên chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.
Nam Nhược cảm thấy vừa ấm ức vừa tức tối.
Điều khiến cô ấm ức chính là: Dù cô có dạy dỗ như thế nào thì Kha Tư Viễn vẫn không có kết quả gì cả.
Còn điều khiến Nam Nhược tức tối chính là người ba cặn bã kia của Kha Tư Viễn.
Cô đã không thể liên lạc với anh kể từ lần cuối hai người họ gặp nhau.
Nam Nhược quay lại lớp học rồi nhìn vào cậu bé trắng trẻo đang ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, ý nghĩ muốn gọi cậu bé ra ngoài để trách móc một lát cũng nhất thời dao động.
Nam Nhược siết chặt bàn tay khiến đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay.
Cơn đau ngắn ngủi có thể khiến cô tỉnh táo và không bị cảm xúc chi phối nữa.
Nam Nhược bèn gọi Kha Tư Viễn ra ngoài rồi bình tĩnh hỏi han.
“Tư Viễn à, ba của em đâu rồi?”
“Gần đây ba em bận lắm, lúc nào cũng về nhà muộn hết ạ.”
“Vậy còn mẹ em thì sao?” Nam Nhược bỗng chợt nhận ra: Hình như từ trước đến nay, cậu bé này chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình.
“Mẹ em đang ở Mỹ ạ.” Rõ ràng giọng nói của Kha Tư Viễn đã nhỏ hơn rất nhiều.
“Vậy sao.” Những lời nói đã ra đến miệng lại bị cô nuốt ngược trở vào.
Cho dù không biết nguyên nhân nhưng chỉ cần dựa vào giọng điệu của Kha Tư Viễn thì Nam Nhược cũng có thể cảm nhận được nỗi đau buồn thật sâu sắc khi cậu bé nhắc đến mẹ mình.
Hóa ra đây là con trai của một gia đình đơn thân.
Vừa nghĩ như vậy, Nam Nhược đã cảm thấy người đàn ông kia cũng không được xem là một người ba cặn bã, bởi dù sao anh cũng không hề bỏ rơi hay bỏ mặc Kha Tư Viễn, cũng chẳng phải là anh không dòm ngó tới con.
Có lẽ là do công việc của anh quá mức bận rộn mà thôi.
Nam Nhược mở nhóm chat phụ huynh trên QQ, sau đó phát hiện phụ huynh của Kha Tư Viễn chỉ có ba chứ không có mẹ.
Điều này không giống với những đứa trẻ khác trong lớp, hoặc là ba mẹ đều ở trong nhóm, hoặc là chỉ có mẹ ở đó mà thôi.
Phụ huynh của Kha Tư Viễn chỉ có một người, được ghi chú là “ba của Kha Tư Viễn.” Nam Nhược bèn bấm vào ảnh đại diện rồi gửi tin nhắn đi.
“Xin chào ba của Tư Viễn.
Tôi là cô Nam.
Tôi muốn trao đổi với anh về tình hình học tập gần đây của Tư Viễn một chút.”
Chữ nghĩa đã được chỉnh sửa xong xuôi nhưng lại không được gửi đi.
Nam Nhược do dự trong chốc lát, sau đó vẫn xóa văn bản đã được chỉnh sửa.
Dù cô có gửi tin nhắn cho anh thì anh cũng sẽ không để ý, cũng sẽ chẳng hồi âm đâu.
Con trai thì không trị được, còn ba cậu bé thì không tìm thấy.
Nam Nhược càng buồn phiền hơn.
Có quá nhiều vấn đề được đặt ra nhưng lại chưa được giải quyết, chúng đang đan xen trên vùng trời của cô.
Đây chính là bản chất của cuộc sống sao?
Trước đây, Nam Nhược sẽ đối mặt trực tiếp với các vấn đề rồi giải quyết từng cái một.
Khi còn đi học, Nam Nhược cảm thấy vấn đề chính là làm thế nào để đạt được thành tích tốt hơn.
Cô đã giải quyết được rồi, sau đó đỗ vào trường đại học Sư phạm Bắc Kinh với điểm số cao.
Sau khi tốt nghiệp, Nam Nhược cảm thấy vấn đề chính là làm sao tìm được một công việc tốt.
Cô đã xử lý xong rồi.
Dựa vào thành tích tốt nghiệp hạng nhất ở trường đại học Sư phạm cùng với năng lực cá nhân xuất sắc, Nam Nhược đã trở thành giáo viên của trường tiểu học Thực Nghiệm.
Sau khi đã đi làm, Nam Nhược lại cảm thấy vấn đề chính là...!Có quá nhiều vấn đề...
Vấn đề nghiêm trọng nhất là Kha Tư Viễn.
Nếu cậu bé cứ tiếp tục học kém như vậy thì Nam Nhược sợ là mình sẽ trở thành cái gai trong mắt thầy cô ở tất cả các bộ môn kiến thức, đồng thời biến thành một đối tượng bị trào phúng.
Thứ hai, năng lực cá nhân của cô cũng sẽ bị nghi ngờ.
Điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô trong sự nghiệp giáo viên.
Trong một môi trường lấy thành tích làm phương hướng phát triển thì một người mang lại thành tựu mới là giáo viên giỏi.
Cho dù Nam Nhược không dám tùy tiện đồng ý với điều này thì cô cũng có thể làm gì nữa đâu?
Từ cái ngày bắt đầu bước chân vào một trường học trong cơ chế, Nam Nhược đã biết rằng: Tất cả những câu nói nổi tiếng trong sách do các bậc thầy giáo dục viết ra đều đã mất đi ý nghĩa rồi.
Toàn bộ mọi người đều là công cụ: Giáo viên là công nhân trên dây chuyền sản xuất, còn học sinh là sản phẩm đang được chế tạo trên dây chuyền sản xuất...
Ngoài các vấn đề trong công việc ở trường học thì vấn đề tình cảm cá nhân của Nam Nhược cũng khiến cô bận tâm.
Nam Nhược đã hai mươi lăm tuổi nhưng chưa từng có một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc nào cả, đây là một chuyện quá bẽ mặt đúng không nhỉ?
Nam Nhược không biết nữa.
Cô chỉ biết là trước khi vào đại học, cô đã được dạy bảo rằng phải chăm chỉ học tập để đỗ vào trường đại học tốt nhất, đặc biệt là không được phép yêu sớm.
Sau khi vào đại học, Nam Nhược lại được khuyên răn là phải luôn cảnh giác cao độ, không nên yêu đương một cách dễ dãi, kẻo bị đàn ông lừa dối.
Đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi bắt đầu đi làm, Nam Nhược lại bị càm ràm rằng: Đừng chỉ nghĩ đến công việc suốt cả ngày nữa, cô phải tranh thủ thời gian để yêu đương đi, nếu không yêu thì làm sao kết hôn được? Nếu cứ tiếp tục không kết hôn thì cô sẽ già đi, mà hễ đã già thì không thể nào lấy chồng được nữa…
Phụ nữ có nhất thiết phải kết hôn khi đến một độ tuổi nhất định nào đó hay không?
Nam Nhược không biết.
Cô chỉ biết là tuần nào mẹ cô cũng thỉnh thoảng đưa ra “hàng loạt những lời thúc giục chí mạng”.
Đôi lúc, bà sẽ nói rằng con cái của đồng nghiệp mình sắp kết hôn rồi.
Có khi, bà sẽ nói rằng mình phải tham dự một đám cưới.
Cũng có lúc, mẹ cô lại kể rằng bà trông thấy người bạn thời tiểu học của Nam Nhược đã sinh con rồi.
Mà đôi khi, bà sẽ dứt khoát gửi số điện thoại cho cô, sau đó yêu cầu Nam Nhược kết bạn WeChat để trò chuyện với đối phương.
…
Nhưng Nam Nhược chưa bao giờ trải nghiệm thứ gọi là tình yêu gì gì đó.
Lúc ở độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương, cô đã dành toàn bộ thời gian để vùi đầu trong thư viện.
Chẳng phải là trong trường đại học không có chàng trai nào từng bày tỏ tình cảm với cô.
Tuy thế, Nam Nhược tin vào lời nói của ba mẹ mình nên đã không hề yêu ai, thay vào đó, cô càng học tập chăm chỉ hơn nữa.
Cuối cùng thì sao? Dường như một người vừa mới tốt nghiệp đại học như Nam Nhược đã không còn là cô của lúc trước nữa.
Mặc dù cô chưa từng yêu đương nhưng hình như ba mẹ cô lại tin rằng: Con gái mình có thể lập tức tìm được một người đàn ông phù hợp, sau đó tiến tới hôn nhân.
Giống như trò lật bài vậy, chỉ cần lật hai quân bài giống hệt nhau để ghép nối rồi triệt tiêu nó, chỉ dễ như vậy thôi…
Thi thoảng Nam Nhược lại cảm thấy thật buồn cười khi ngẫm về cuộc đời hai mươi lăm tuổi của mình.
Dường như cô chưa bao giờ đưa ra quyết định cho bản thân.
Cuộc đời cô tựa như một quỹ đạo đã được cố định.
Nam Nhược xuất phát theo phương hướng mà ba mẹ mình đã đặt ra, sau đó dừng lại ở những thời điểm cố định cùng với điểm dừng nhất định, làm những việc cố định rồi lại trở lên xe.
Xe chạy về đâu sao?
Điều này thì cô biết.
Đó là cái chết.
Nếu như đời người bất công thì mọi người chỉ có thể bình đẳng với nhau khi đối mặt với cái chết.
Luvevaland chấm co.
Tất cả mọi người đều đang ngồi trên những chuyến tàu đến từ những phương hướng khác biệt, đồng loạt chạy về trạm cuối cùng – đó là cái chết.
Nếu điểm cuối đã là cái chết, vậy thì tại sao không thể thay đổi lộ trình xe chạy? Tại sao không thể gia tăng số điểm dừng chân? Và tại sao không thể làm cho phong cảnh ven đường trở nên đẹp đẽ hơn một chút chứ...
Nam Nhược không thể làm được.
Cô không có năng lực và càng không có điều kiện.
Ngay từ lúc bắt đầu, hết thảy mọi thứ đều đã được định sẵn rồi.
Đó là khi cô được sinh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...