Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh



Vào ngày mưa đầu tiên của tháng sáu ở thành phố Dư, cuối cùng Kha Ngu cũng đã gặp được cơ hội mà anh hằng mong đợi bấy lâu.

Cả ngày nay Nam Nhược không thể nào tập trung được.

Lần đầu tiên cô viết sai lên bảng trong lớp ngữ văn, lần đầu tiên cô gọi nhầm tên học sinh trong lớp, lại còn suýt nữa thì đi nhầm vào nhà vệ sinh nam…

3 giờ 30 phút tan học, Nam Nhược thở dài khi nghĩ đến bóng người xuất hiện ở ngoài cổng trường.

Anh là phụ huynh, cô là giáo viên, có thể trốn tránh đến đâu được chứ? Cứ bình thản mà đối diện thôi, mỉm cười và chào hỏi lịch sự giống như trước đây: “Chào ba Tư Viễn.”, Nam Nhược tự động viên lòng mình như thế.

Nhưng điều bất ngờ chính là, Kha Ngu đã đón Kha Tư Viễn liên tiếp một tuần nay bỗng không xuất hiện ở cổng trường nữa.

Không phải Kha Ngu cố tình không xuất hiện mà vì hôm nay bề bộn quá nhiều việc, cả ngày anh phải chạy đôn chạy đáo điều hành dây chuyền sản xuất của một nhà máy dược phẩm.

Vốn buổi tối còn phải tham dự một bữa tiệc nhưng anh nghĩ tới Nam Nhược, sau một ngày bận rộn anh rất muốn đến gặp cô, dù chỉ nhìn ở trong xe từ xa thôi cũng mãn nguyện lắm rồi.

Vì thế, lúc Nam Nhược tan lớp, anh vội vàng chạy tới cổng trường tiểu học Thực Nghiệm và đỗ xe ở một khoảng cách đó không xa, nơi này có thể nhìn thấy cô đi ra từ cổng trường.

Sau khi đưa học sinh ra về, các giáo viên vẫn phải làm việc đến tận 5 giờ 30 phút mới được tan làm.

Thời tiết tháng sáu ở thành phố Dư thay đổi nhanh chóng, mới hai tiếng trước trời còn nắng ráo mà giờ đã bị bao phủ bởi mây đen.


Nam Nhược bước ra khỏi cổng trường rồi ngẩng đầu nhìn thời tiết, biết không ổn nên cô vội đi bộ thật nhanh đến ga tàu điện ngầm để tránh bị ướt mưa.

Ngay lập tức có tiếng lộp độp, cơn mưa rào trút xuống tầm tã.

Nam Nhược cảm giác như bị dội một chậu nước lên đầu.

Chiếc xe SUV màu đen đang đỗ cách cổng trường học chưa tới một trăm mét, Kha Ngu ngồi trước ghế lái tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhanh chóng nhấn ga rồi đuổi theo Nam Nhược đang ướt đẫm nước mưa.

Kha Ngu chỉ vừa mới trường tiểu học Thực Nghiệm được một lát, nhìn thấy Nam Nhược bước ra cổng và ngay sau đó là cơn mưa rào như trút nước.

Chiếc váy sơ mi trắng mà Nam Nhược đang mặc nhanh chóng bị thấm ướt.

Bất ngờ bị cơn mưa to xối xả vào mặt làm toàn thân ướt đẫm khiến Nam Nhược choáng váng.

Bên cạnh cổng trường tiểu học Thực Nghiệm chỉ có một bức tường lan can, không có chỗ trú mưa.

Phía trước một trăm mét là ga tàu điện ngầm, phía sau một trăm mét là phòng bảo vệ của nhà trường.

Nam Nhược lấy túi xách của mình đội lên đầu, mặc dù không che chắn được bao nhiêu nhưng đành phải nghiến răng mà chạy về phía ga tàu điện ngầm.

Sau lưng cô vang lên mấy tiếng còi ô tô, Nam Nhược không để ý mà cứ tiếp tục chạy, sau đó lại vang lên hai tiếng còi nữa, giống như có người gọi cô lên xe dưới màn mưa.

Dọc theo màn mưa, Nam Nhược quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc và người đàn ông ngồi trong xe, Kha Ngu.

Nước mưa từ trên mặt Nam Nhược chảy xuống, cô đứng sững người nơi đó như bị cơn mưa làm cho choáng váng.

Tại sao cô lại nhìn thấy Kha Ngu? Có phải là ảo giác do sự mất tập trung không?

“Mau lên xe đi.” Giọng nói của Kha Ngu xen lẫn với tiếng mưa rơi.

Nam Nhược không nhúc nhích.

“Lên xe đi.”

Nam Nhược vẫn không nhúc nhích.

Kha Ngu đành mở cửa xe chạy vào màn mưa, kéo Nam Nhược đi rồi nhét cô vào ghế lái phụ.

Nước mưa và tiếng mưa rơi bị cản lại bên ngoài xe.


Nam Nhược cảm thấy như vừa được vớt khỏi mặt nước, nước nhỏ giọt làm ướt nhẹp xe của Kha Ngu.

“Ngại quá, làm xe của anh ướt hết mất rồi.

Anh cứ để tôi xuống ở ga tàu điện ngầm phía trước là được, cảm ơn anh.” Nam Nhược nhỏ giọng nói.

“Cô chắc chứ?”

“Ừm, chắc.”

Kha Ngu nghe thấy câu này thì bật cười, sau đó mới cởi áo vest ra: “Thật sự chắc chắn à?”

Não Nam Nhược lập tức chết đứng khi nhìn thấy Kha Ngu cởi áo, cô không thể suy nghĩ được thêm bất cứ điều gì, chỉ có tiếng trái tim đang đập loạn nhịp.

Nam Nhược mở to hai mắt, sợi dây an toàn bị siết chặt trong tay, trong đôi mắt kia như đang nói ‘Anh đang định làm gì tôi thế?’.

Ngược lại, Kha Ngu nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của Nam Nhược thì lại càng cười vui vẻ hơn, anh rướn người qua hộp tựa tay giữa ghế lái và ghế phụ rồi từ từ tới gần Nam Nhược.

Nam Nhược ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, ngoài mùi hương đặc biệt của anh, cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng.

Cơ thể Nam Nhược cứng ngắc lại thành một đường thẳng, hai tay nắm lấy dây an toàn cũng trắng bệch cả.

Mọi động thái của cô đều lọt vào tầm mắt của Kha Ngu, song anh vẫn tiếp tục mỉm cười tiến đến gần cô như cũ.

Kha Ngu cởi áo khoác ra và đắp lên người Nam Nhược.

Đắp lên, đứng dậy, chỉ mất một giây.


Nhưng Nam Nhược lại cảm thấy như trôi qua cả một thế kỷ.

“Cô nghĩ cô có thể đi tàu điện ngầm với bộ dạng này được không?”

Nam Nhược nhấc chiếc khoác vest của Kha Ngu lên, cúi đầu nhìn váy sơ mi trắng trên người bị ướt sũng, chiếc áo ngực màu da bên dưới dần lộ hiện rõ ràng…

“...” Nam Nhược quê muốn đào hố chôn mình ngay tại chỗ…

“Cảm ơn anh, ba Tư Viễn.” Nam Nhược nhấc chiếc áo vest của Kha Ngu lên rồi quấn chặt quanh người.

“Xem ra là cô Nam đã quên.” Đôi mắt Kha Ngu dõi về phía trước để lái xe, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước.

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Chữ quên này rơi vào tai Nam Nhược tạo thành sự ám chỉ rất rõ ràng, anh muốn nói với cô chuyện xảy ra đêm đó sao? Cô không biết Kha Ngu giả vờ say hay là anh có khả năng uống rượu tốt, dù đã say hẳn nhưng vẫn không quên mấy chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng đêm đó vừa là tai nạn mà cũng vừa là bí mật đối với Nam Nhược.

Mặc dù bây giờ cô không thể chịu đựng được những thay đổi do biến cố đó mang lại, cô cảm thấy vô cùng căm ghét, tự phỉ nhổ bản thân mình.

“Cô Nam đã quên chúng ta là bạn bè sao.” Trong lúc tâm trí Nam Nhược đang hỗn loạn, Kha Ngu bỗng cất lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui