Sau khi dạy online ca buổi sáng xong, Nam Nhược ăn cơm trưa rồi nằm xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, lướt điện thoại, cơn buồn ngủ ập tới, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Lại là vách đá đó.
Nam Nhược nhìn mặt biển xanh thăm thẳm bên dưới, cô không thấy nó đáng sợ, trái lại, ánh nắng hắt từ dưới lên còn lấp lóe màu vàng kim.
Gió biển trên đỉnh núi thổi mái tóc dài của cô bay bay, múa may loạn xạ trong làn gió.
Nam Nhược cúi đầu nhìn mặt biển, những gợn sóng lăn tăn nhấp nhô xanh biếc, sóng nước lấp loáng phản chiếu ánh nắng mặt trời vàng chói, thật là ấm áp và đẹp đẽ, cô cứ thể mải mê ngắm nhìn.
Một chân Nam Nhược lơ lửng giữa trời, ngay khi cô đang định nhảy thẳng xuống thì sau lưng chợt có một người nói với cô “đừng tiến về phía trước”.
Thế nhưng, phía mặt biển cũng có người đang gọi cô “Nam Nhược, hãy đi theo tôi”, giọng nói ấy xuôi theo làn gió biển ùa vào trong tai Nam Nhược tựa như tiếng còi tàu trên biển hay như giọng nói của thần Poseidon cầm cây đinh ba vọng từ dưới đáy biển lên cuốn theo tiếng sóng biển rì rào.
“Nam Nhược, Nam Nhược...” Giọng nói trên mặt biển dường như rất thân quen, trầm khẽ và bình thản, tựa như một câu chuyện cổ xưa hoặc như một lời kêu gọi xa xăm.
Theo bản năng, Nam Nhược đi theo tiếng gọi này, tiến về phía biển.
“Ùm”, cô rơi xuống biển.
Nam Nhược nhắm chặt hai mắt, cô cứ nghĩ vùng nước biển xung quanh hẳn là tối tăm lắm nhưng cô lại cảm thấy mình được nước biển ấm áp bao bọc và ánh nắng chiếu xuyên qua mặt biển, rọi tới người cô, thật ấm áp.
Cô rụt rè mở mắt ra nhìn, trước mắt là những đốm sáng vàng lấp lóe, nước biển chảy róc rách qua người cô như bàn tay của người tình dịu dàng ve vuốt.
Nam Nhược nắm lấy dòng nước này, cô cảm nhận được dòng nước trong tay mình dường như có sự sống, bọc lấy bàn tay cô rồi ngược lên tới cánh tay, sau đó là toàn thân, cuối cùng hóa thành một vòng ôm ấm áp và kiên cố ôm lấy cô từ sau lưng.
Vòng ôm này dường như rất quen thuộc với cô.
Mỗi lần cô rơi xuống biển sâu, chính đôi tay này, vòng ôm này đã cứu cô lên.
Lần này, Nam Nhược muốn nhìn rõ chủ nhân của đôi tay ấy, cô cố gắng quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng, vẫn là bóng người mặc áo trắng đó.
Nam Nhược mở miệng muốn nói chuyện nhưng cô quên mất đây là dưới biển, lời vừa ra khỏi miệng lập tức hóa thành bong bóng, thế nhưng, chủ nhân của vòng ôm ấy lại nghe hiểu, anh đứng sau lưng Nam Nhược, trả lời cô rằng “xin chào, tôi là Kha Ngu”…
Bùm một tiếng, Nam Nhược ngồi bật dậy trên sô pha.
Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy biển giữa ban ngày, cũng là lần đầu tiên mơ thấy một vùng biển không làm cô sợ hãi.
Thế nhưng, tại sao trong giấc mơ này lại xuất hiện Kha Ngu...!Tại sao chủ nhân của đôi tay ấy, của vòng ôm ấy lại là Kha Ngu...
Hôm nay, Nam Nhược ăn tối xong mới đi dạy phụ đạo cho Kha Tư Viễn vì Khương Kỳ hẹn gặp cô.
Hình như từ lúc dạy online ở nhà, đã một thời gian rồi Nam Nhược không liên lạc với Khương Kỳ.
Lần này, anh ta gửi thẳng cho cô địa chỉ một nhà hàng cho phép khách dùng bữa tại chỗ, hẹn Nam Nhược ăn cơm tối.
Nam Nhược cảm thấy nếu mình không đi thì thật không nể mặt đối phương.
Nhà hàng này cách nhà Kha Ngu không xa lắm.
Nam Nhược nhẩm tính, chắc đi khoảng mười lăm phút là tới.
Khương Kỳ ngồi đối diện Nam Nhược.
“Lâu lắm rồi chúng ta không liên lạc với nhau, dạo này cô đang bận gì vậy?”
“Tôi dạy online ở nhà, ngày nào cũng ngồi trước máy tính.”
“Cả ngày à?”
Nam Nhược không thích những câu thăm hỏi ân cần vượt quá giới hạn như thế này, cứ như thể cô làm gì cũng cần phải báo cáo với anh ta vậy.
“Đúng vậy, tôi dạy cả ngày.
Anh có chuyện gì không?”
“Hôm nọ tôi trông thấy cô đi cùng một người đàn ông và một bé trai.”
Nam Nhược biết Khương Kỳ đang nói tới lần cô đi ăn cơm với Kha Ngu và Kha Tư Viễn.
“Đó là học sinh của tôi và ba của thằng bé.
Anh nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, tình cờ gặp cô nên thuận miệng hỏi thôi.” Hóa ra không phải là cô định làm mẹ kế cho con người ta, Khương Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng tôi cảm thấy lời này của anh rất có ẩn ý đấy.”
“Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta là đối tượng xem mắt đang trong giai đoạn tìm hiểu thì nên hiểu nhiều hơn về đối phương mà thôi.” Khương Kỳ gắp thức ăn cho Nam Nhược.
Tuy nhiên, Nam Nhược không hề động đũa.
Cô thấy rất khó chịu.
Cô không thích Khương Kỳ, không hề có suy nghĩ hay rung động tình cảm nam nữ gì với anh ta.
Nếu như là bạn bè thì ăn một bữa cơm, nói chuyện phiếm với nhau cũng còn được.
Thế nhưng, Khương Kỳ nói với cô như vậy, cô cảm thấy họ thậm chí không thể làm bạn bè nổi nữa.
Dù đều là bạn bè nhưng Nam Nhược cảm thấy nói chuyện phiếm với Kha Ngu thoải mái hơn nhiều.
Kha Ngu chưa từng nói những lời khiến cô cảm thấy lúng túng hay không thoải mái, nếu như anh vô tình hỏi tới chuyện cá nhân của Nam Nhược, kiểu gì anh cũng sẽ thêm mấy chữ “liệu có thể” hay “có thể không” vào câu, cực kỳ tôn trọng cô.
Kha Ngu cũng rất giỏi tìm chủ đề, chưa từng để bầu không khí giữa hai người rơi vào cảnh tẻ nhạt…
Khoan đã, rõ ràng là cô đang ngồi ăn cơm, nói chuyện phiếm với Khương Kỳ, tại sao cô lại nghĩ tới Kha Ngu chứ?
Khi Nam Nhược phát hiện ra cô và Kha Ngu đã trở thành bạn bè, cô bắt đầu nảy sinh tâm lý mình đã làm sai chuyện gì đó.
Cô biết nhiều giáo viên có quan hệ tốt đẹp với phụ huynh học sinh, chẳng hạn như Châu Gia Du vẫn thường tiếp xúc, cuối cùng trở thành bạn bè với phụ huynh của học sinh.
Thế nhưng, dường như giữa cô và Kha Ngu lại không phải chỉ là bạn bè… Chẳng hạn như hiện tại, cô đang ngồi ăn cơm với đối tượng xem mắt nhưng cô lại nghĩ tới Kha Ngu.
Không được, như vậy là không đúng.
Nam Nhược ra sức khuyên bảo chính mình.
Cô và Kha Ngu chỉ là giáo viên và phụ huynh, cùng lắm thì là bạn bè, nếu như còn có thêm gì đó nữa là đã đi quá giới hạn… Cô không thể tiếp tục lấn sâu thêm được!
Đối với Nam Nhược mà nói, bữa cơm này đã kết thúc trong bầu không khí không lấy gì làm vui vẻ, cô chẳng ăn được mấy miếng, cơn tức đã lấp đầy bụng cô mất rồi.
Thế nhưng, cô cũng không thể mắng thẳng mặt Khương Kỳ không chút nể nang nên kiếm cớ lát nữa còn phải dạy phụ đạo cho học sinh để về trước.
Trong lòng Nam Nhược chất chứa cảm xúc bực bội nên đi phăm phăm như gió, chỉ hận không thể biến mỗi bước đi thành một bước giẫm lên người Khương Kỳ, cứ đi mỗi bước lại mắng một câu “khốn nạn”, “mắt chó coi thường người khác”, “không có nhân phẩm”, càng nghĩ cô lại càng giận, cô lấy điện thoại ra xóa luôn WeChat của Khương Kỳ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...