Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh



Cơn gió đêm tháng năm thổi qua mặt Kha Ngu, anh đã hoàn toàn tỉnh táo.

Anh không biết có phải mình quá mệt mỏi rồi hay không, cho nên khoảnh khắc nhìn thấy Nam Nhược mới sinh ra ảo giác.

Con người không thể rời khỏi ảo giác, cho nên mới phát minh ra nhiều thứ gây ảo giác, bao gồm nhưng không giới hạn ở ma túy, phim ảnh...

Có lẽ còn có cả tình yêu.

Khuôn viên của số 1 thành phố Dư rất rộng, từ nhà Kha Ngu đi đến cổng gần nhất cũng phải mất bảy tám phút.

"Cô Nam, hôm nay lại làm phiền cô rồi."

Sau khi tỉnh táo lại, Kha Ngu phát hiện hôm nay mình lại gây rắc rối cho Nam Nhược, anh không biết tuần này mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho giáo viên của con trai mình nữa.

Kha Ngu tự nhận mình là một doanh nhân, thứ anh am hiểu nhất là lợi ích hóa các mối quan hệ, sợ nhất là nợ ân tình.

Bây giờ anh không biết lấy gì ra để báo đáp ân tình của Nam Nhược.

Anh đã có quá nhiều vấn đề chưa biết và không thể giải quyết được.

Hiện tại chẳng qua chỉ là có thêm một vấn đề mà thôi, nợ nhiều thì không lo, trong lòng Kha Ngu cười khổ.

"Gần đây tôi vẫn luôn gây rắc rối cho cô, thực sự xin lỗi."

"Thật sự không sao đâu." Nam Nhược mỉm cười nói: "Gần đây tôi cũng luôn nói là không sao mà."

Kha Ngu cười, không ngờ rằng cô giáo trẻ này cũng có một mặt hay đùa.


"Nói ra thật xấu hổ, tôi cũng không biết phải báo đáp ân tình của cô Nam như thế nào nữa."

"Ân tình? Đâu có khoa trương đến vậy?"

"Đối với tôi mà nói đó chính là ân tình." Kha Ngu thở dài: "Cô Nam, tôi biết lúc trước cô nghĩ tôi chỉ lo kiếm tiền không quan tâm đến con cái."

"Ba Tư Viễn, anh không phải người như vậy." Nam Nhược cắt ngang, những gì mắt thấy tai nghe trong khoảng thời gian dạy kèm Kha Tư Viễn học ở nhà những ngày qua đã khiến cô vứt sạch những định kiến​​​ban đầu.

Không, có lẽ là từ trước đó nữa, khi cô nhìn thấy anh mang theo vẻ kháng cự xuất hiện ở trung tâm nghệ thuật, thành kiến ​​trong lần gặp đầu tiên của cô đã tan thành mây khói.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt anh lúc này tràn đầy khổ sở và cả chân thành.

Điều này khiến Nam Nhược cảm thấy hơi đồng cảm và thương hại.

"Thật ra những gì cô nghĩ không sai.

Đối với tôi, ý nghĩa công việc là kiếm tiền, kiếm tiền cho công ty và cho chính bản thân mình.

Mặc dù tôi học ngành Kỹ thuật Dược phẩm nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình hoàn toàn là một con buôn." Kha Ngu cười khổ: "Cô Nam, cô có biết con buôn sợ nhất điều gì không?"

"Cái gì?"

"Đó là ân tình không trả nổi." Kha Ngu ngừng một lát: "Trong thế giới của người trưởng thành, giúp đỡ là tình cảm, không giúp là bổn phận, cũng giống như tôi, trước giờ không được lợi lộc gì thì không dậy sớm nhưng cô Nam đã dạy cho tôi một bài học quý giá, cô cho tôi thấy cái gọi là tình cảm khi giúp đỡ người khác."

Nam Nhược nghe hiểu.

Tất cả chúng ta từ nhỏ đều được dạy là phải trở thành một người tốt lương thiện, lấy giúp người làm niềm vui.

Nhưng khi trưởng thành lại phát hiện ra trên thế giới này nào có nhiều người tốt như vậy? Chỉ thấy ở hiền bị bắt nạt là nhiều.

Ba mẹ dạy chúng ta làm người tốt nhưng chưa bao giờ dạy chúng ta phân biệt người xấu.

Nhưng Nam Nhược biết Kha Ngu không phải người xấu, anh chỉ là một người ba bị đủ loại vấn đề trong cuộc sống dồn ép đến sụp đổ mà thôi.

"Vậy đợi đến khi nào tôi cần sự giúp đỡ, mong anh Kha sẽ dốc lòng trợ giúp." Cô nghiêng đầu cười nói.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tung mái tóc của Nam Nhược, ánh trăng và ánh đèn đường đan xen chiếu sáng gương mặt cô, nụ cười của cô giống như vầng trăng non cong cong trên bầu trời tựa lúc này.

Kha Ngu phải cúi đầu mới có thể nhìn rõ mặt cô, hóa ra cô thấp hơn mình nhiều như vậy.

Anh nhìn mặt cô, một lần nữa giọng nói này với giọng nữ trong bồn tắm trùng lên nhau, ngay cả Nam Nhược ở trước mặt, anh cũng cảm thấy giống như một con thủy yêu đang ngâm nga dưới ánh trăng.

"Nhất định tôi sẽ dốc hết sức." Kha Ngu cũng nhìn cô, cười nói: "Chỉ sợ năng lực của tôi có hạn, những việc tôi có thể giúp được cô Nam kém xa những gì cô Nam đã làm cho tôi."

"Đâu ra? Tôi vẫn luôn cho rằng anh Kha là người rất tự tin, sao bây giờ lại khiêm tốn như vậy!"

"Trong mắt cô Nam tôi tự tin lắm sao?"

"Đương nhiên rồi.

Lần đầu gặp anh, ở trên cầu thang anh đã nói với tôi là có quan tâm học sinh cũng phải chú ý chừng mực, không được vượt quá giới hạn, trời ạ, đúng là tự tin quá mức.


Còn cả lần ở trong tiệm cà phê, anh nói không phải vấn đề nào biết rồi cũng có thể giải quyết được, rõ ràng là tôi đứng anh ngồi nhưng tôi lại cảm thấy mình quá yếu thế khi đứng trước mặt anh.

Đúng rồi, quan trọng nhất là lần ở trung tâm nghệ thuật, tôi nhìn thấy anh đứng trước xe, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, không phải tự tin thì là gì?" Nam Nhược nói một tràng, bất giác kể lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi bọn họ gặp nhau.

Hóa ra cô cũng còn nhớ, trong đầu Kha Ngu nghĩ.

Thì ra mình nhớ rõ như vậy, trong đầu Nam Nhược thầm nghĩ.

"Không phải, tôi..." Lúng túng...!Nam Nhược hận không thể cắn đứt lưỡi mình, sao lại nhiều lời như vậy chứ: "Ý tôi không phải như vậy, chỉ là..."

"Tôi hiểu mà, cô Nam không cần giải thích." Kha Ngu cười vui vẻ, dường như đã lâu lắm rồi anh không cười vui vẻ như vậy.

Anh nhìn người phụ nữ trước mặt đang lúng túng, xấu hổ, cố gắng chữa lời, cảm thấy cô vừa hài hước vừa đáng yêu.

"Tôi biết cô Nam đang khen tôi."

"Đúng vậy, tôi đang khen..." Không đúng, lời này vừa nói ra, Nam Nhược lập tức cảm thấy mình bị hố, rõ ràng là người đàn ông này đang nói ngược lại.

Tiếng cười của Kha Ngu vang lên trong khuôn viên tòa nhà số một 1 thành phố Dư.

"Cô Nam, đã lâu rồi tôi không được cười như vậy, cảm ơn cô, cô lại giúp tôi một việc nữa rồi."

"Anh...!Tôi..." Nam Nhược muốn nói rõ ràng là anh gài tôi nhưng lời nói lại kẹt lại bên miệng.

Giờ phút này, bọn họ giống như những người bạn tốt không có gì giấu giếm nhau.

Bạn bè? Nam Nhược nghĩ, có lẽ cô và Kha Ngu có thể làm bạn bè.

"Tôi nghĩ ra rồi! Nếu là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau có phải không thể coi là ân tình không?"

"Ý của cô Nam là..."

"Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè."

"Xin chào, tôi là Kha Ngu." Kha Ngu đưa tay ra.


"Xin chào, tôi là Nam Nhược." Nam Nhược nắm tay anh.

Bàn tay của Kha Ngu rất lớn, lòng bàn tay khô ráo cũng rất ấm; bàn tay của Nam Nhược rất nhỏ, rất mềm mại cũng rất nhẹ nhàng.

Bọn họ nhìn nhau cười như những người bạn vừa quen biết.

"Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau"

"Một lời đã định." Kha Ngu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi: "Cô Nam Nhược, bây giờ cô có thể để tôi giúp cô được không?"

"Hả?"

"Hôm nay tôi uống rượu không thể lái xe đưa cô về, để tôi gọi xe đưa cô về nhà nhé." Nói xong, Kha Ngu gọi một chiếc xe.

"Được." Nam Nhược mỉm cười đồng ý, cũng không từ chối.

Cô rất hiếm khi đáp lại lòng tốt của người khác giới, có lẽ Kha Ngu là người đầu tiên.

Có điều cô cũng chưa từng kết bạn với bất kỳ phụ huynh học sinh nào, Kha Ngu cũng là người đầu tiên.

Bọn họ đi đến cổng khu dân cư, một lúc sau, một chiếc Audi A6 màu đen đi tới, Kha Ngu mở cửa sau, Nam Nhược lên xe.

"Tạm biệt cô Nam Nhược."

"Tạm biệt anh Kha Ngu."

Kha Ngu nhìn chiếc Audi màu đen biến mất trên đường, quay người lại, nụ cười nở trên môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui