Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh



Trên những ô vuông dùng để viết chữ của cuốn vở dành cho học sinh tiểu học, chữ “khán*” được viết mười lần, chữ “chiêu*” mười lần, chữ “này” mười lần, chữ “kia” mười lần một cách nguệch ngoạc…

*Khán: 看.

*Chiêu: 着.

Hai chữ này có cách viết na ná nhau nên Kha Tư Viễn nhầm.

Nhưng khi Nam Nhược chỉ vào chữ “khán” trong bài khóa rồi yêu cầu Kha Tư Viễn đọc lên thì cậu bé lại chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó khẽ đọc lên chữ “chiêu”…

Nam Nhược giận quá hóa cười.

Cô ước gì mình có thể mở cái đầu của Kha Tư Viễn ra để nhìn xem, rốt cuộc cấu trúc bên trong có thiếu một vài sợi dây thần kinh so với người bình thường hay không.

Nếu không phải do cậu bé thể hiện lưu loát thì Nam Nhược còn thật sự cho rằng Kha Tư Viễn bị thiểu năng trí tuệ, cần phải vào ngôi trường đặc biệt chứ không phải là trường tiểu học Thực Nghiệm.

Kha Tư Viễn cũng rất vô tội.

Cậu bé cảm thấy những chữ cái này chỉ là những đường nét trong tranh mà thôi, khi gộp lại với nhau thì chẳng có ý nghĩa gì cả, tại sao cậu bé lúc thì đọc cái này, lúc thì đọc cái kia cơ chứ? Hơn nữa, sau khi nhìn chúng quá lâu, Kha Tư Viễn còn cảm thấy những chữ viết này đang biến hình, chúng nhe nanh múa vuốt như thể đang cười nhạo cậu bé, lại còn muốn móc mắt của Kha Tư Viễn ra nữa.

Cậu bé càng đọc càng thấy đau đầu, càng đọc càng không thể nhớ nổi.

“Cô Nam à, cô bình tĩnh đi.

Các bé trai lớp một hiểu chậm lắm.”

Châu Gia Du - người ở chung văn phòng làm việc với Nam Nhược – bèn an ủi cô.

Cô ấy lớn hơn Nam Nhược sáu tuổi, sau khi phụ trách một lớp tốt nghiệp ổn thỏa thì lại bắt đầu dạy từ lớp một.

“Haiz, cô Châu à...” Nam Nhược chỉ nhìn vào Kha Tư Viễn mà không nói gì cả.


Cô muốn bảo vệ lòng tự trọng của cậu bé này, cho dù Kha Tư Viễn có quá đỗi kém cỏi đi chăng nữa.

Nam Nhược nhìn vào đồng hồ thì thấy đã là năm giờ rưỡi rồi.

Tuy hiệu quả dạy kèm của ngày hôm nay rất nhỏ nhưng cô cũng chỉ có thể kết thúc ở đây thôi.

“Tư Viễn à, em thu dọn cặp sách rồi chuẩn bị về nhà đi nhé.

Lát nữa ai sẽ đón em vậy?”

“Em không biết nữa, bình thường em đều đến lớp giữ trẻ ạ.”

Nhưng vào lúc bốn giờ rưỡi, khi lớp trông trẻ đến đón học sinh, Kha Tư Viễn không hề rời khỏi trường mà lại đến văn phòng tìm Nam Nhược, cũng chẳng biết ba mẹ của cậu bé có đến đón con hay không.

“Vậy sao? Thế thì em hãy đợi cô ở cửa văn phòng làm việc một chốc nhé.

Lát nữa cô sẽ dẫn em đến cổng trường để đợi phụ huynh.”

Kha Tư Viễn thu dọn cặp sách gọn gàng rồi bước ra khỏi văn phòng.

Châu Gia Du nhìn về phía đứa bé ở trước cửa rồi khẽ nói với Nam Nhược: “Cô đừng quan tâm nữa.

Vừa nhìn dáng vẻ của thằng bé là đã biết ngay phụ huynh đã bỏ mặc rồi.

Nếu ba mẹ đã không thèm để tâm mà chúng ta còn tiếp tục quản nó thì cũng vô dụng thôi.”

“Đúng rồi.

Ba mẹ của thằng bé thật là kỳ lạ, lúc nào cũng không lạc được, cũng chưa bao giờ thấy phụ huynh của Kha Tư Viễn nói chuyện trong nhóm lớp.

Tôi có cảm giác bọn họ chính là kiểu phụ huynh cặn bã, chỉ lo kiếm tiền chứ không hề quan tâm đến con cái.”


“Cốc cốc cốc.” Văn phòng có tiếng gõ cửa.

Nam Nhược trông thấy một người đàn ông mặc âu phục đang đứng trước cửa.

Thân hình của anh cao lớn, khi đứng ở nơi đó trông như đang lấp kín toàn bộ cánh cửa.

“Vị phụ huynh này...”

“Xin chào cô Nam, tôi là ba của Kha Tư Viễn.”

“À, ồ, xin chào.” Nam Nhược có phần kích động, cô thầm nghĩ rằng cuối cùng mình cũng bắt được người thật rồi.

Cô nhất định phải tiện thể tâm sự với người ba vô trách nhiệm này về tình hình đọc viết yếu kém của Kha Tư Viễn.

Nam Nhược bèn đứng dậy để đi về phía cửa.

“Ba của Tư Viễn, tôi có thể làm lỡ vài phút của anh để nói về tình hình học tập của thằng bé được không?”

“Tư Viễn, con đợi ba ở sân thể dục đi.

Đừng đi quá xa nhé.” Người đàn ông vỗ nhẹ lên đầu con trai mình, đồng thời nhìn cậu bé bước xuống cầu thang.

Đến khi bóng dáng của Kha Tư Viễn biến mất ở cầu thang, anh lại nhìn về phía sân thể dục.

Khoảng một phút sau, anh mới trông thấy Kha Tư Viễn xuất hiện trên sân thể dục.

“Cô Nam, mời cô nói.” Anh cất tiếng với Nam Nhược nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về phía Kha Tư Viễn trên sân thể dục.

“Là thế này, ba của Tư Viễn à, bình thường thằng bé có thói quen đọc sách ở nhà không? Khi Tư Viễn đọc sách ở nhà, liệu cả nhà có nhận ra rằng thằng bé có một chút vấn đề trong việc đọc không? Chẳng hạn như là bỏ từ, sót chữ...” Nam Nhược nói năng một cách khéo léo.


Cô không chỉ ra rằng Kha Tư Viễn đọc, viết rất tệ mà đã dùng cụm “một chút vấn đề” để mô tả tình trạng đọc, viết vốn đã hết sức nghiêm trọng của Kha Tư Viễn.

Nam Nhược vừa nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông vừa nói chuyện với anh.

Mặc dù cô vẫn chưa nhìn rõ ngũ quan trên khuôn mặt anh nhưng đó là một khuôn mặt có các đường nét tuấn tú, vừa góc cạnh vừa sắc nét.

Hàm râu lún phún kéo dài từ tóc mai đến dưới quai hàm.

Nhưng hình như người đàn ông này không hề nghe thấy, anh bình tĩnh chờ Nam Nhược nói xong, sau đó mới chậm rãi xoay người để nhìn vào Nam Nhược.

“Cô Nam, Kha Tư Viễn ở trường có hư không?”

“Hả? Không có!” Nam Nhược không ngờ người đàn ông này lại hỏi như vậy.

Cuối cùng bây giờ anh cũng chịu đối mặt với Nam Nhược, đồng thời nói chuyện một cách lịch sự với cô.

Nam Nhược nhìn vào đôi mắt anh, nó rất đen và ngời sáng, y hệt Kha Tư Viễn.

“Cô Nam, Kha Tư Viễn ở trường có chọc giận cô không?”

“Hả? Cũng không có chuyện này đâu.” Lại là một câu hỏi khó hiểu.

Kha Tư Viễn rất ngoan ngoãn, thay vì nói cô giận cậu bé thì hãy nói rằng Nam Nhược đang cố chấp với chính mình thì hơn.

“Vậy thì tốt rồi.

Bình thường Kha Tư Viễn ở trường đã làm phiền cô rồi.

Xin cảm ơn cô.

Nhưng cô Nam không cần lo lắng về chuyện ở nhà của thằng bé đâu.”

“Nhưng mà...” Nam Nhược bị anh nói đến mức ngây người.

Cái gì gọi là chuyện ở nhà chứ? Con trai của anh chẳng nhận biết được mấy chữ quan trọng cả, lại còn đọc sai toàn bộ nữa chứ.

Đây mà gọi là chuyện trong nhà ư? Đúng là một người làm ba cặn bã và vô trách nhiệm! Nam Nhược chửi thầm trong lòng.


Ba của Kha Tư Viễn cũng không đợi Nam Nhược trả lời mà đã xoay người đi về hướng cầu thang.

“Đợi đã, ba của Tư Viễn à, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi.” Nam Nhược không chịu từ bỏ cơ hội lần này, bởi khó khăn lắm cô mới gặp được phụ huynh của Kha Tư Viễn: “Vấn đề đọc và viết của học sinh Kha Tư Viễn không có sự phân biệt giữa trường học và trong nhà đâu.

Nếu ở nhà thằng bé có thói quen đọc sách phù hợp, cùng với sự hướng dẫn của gia đình thì khả năng đọc viết ở trường của Tư Viễn cũng sẽ tiến bộ rất nhiều.

Phụ huynh cần phải hợp tác với công việc của giáo viên chúng tôi, chứ không phải là ném toàn quyền cho...” Nam Nhược càng nói càng kích động.

“Cô Nam.” Người đàn ông ngắt lời Nam Nhược: “Tôi biết cô có ý tốt khi đã tận dụng thời gian sau giờ học để dạy kèm cho con trai tôi.

Nhưng cô có thể vui lòng đừng làm hỏng chuyện vì lòng tốt đó được không? Giáo viên trông trẻ không thể đón Kha Tư Viễn nên đã gọi điện thoại cho tôi mấy lần.

May mà tôi đang họp chứ không phải đi công tác.

Nếu tôi đi công tác thì ai sẽ đến đón thằng bé đây?

“Tôi...” Nam Nhược thật sự không nghĩ tới vấn đề đưa đón: “Xin lỗi...!Là do tôi không suy nghĩ thấu đáo.”

“Còn nữa, có phải trong lòng cô, tôi chính là loại ba mẹ rác rưởi, chỉ lo kiếm tiền chứ không chịu quan tâm đến con cái không?” Người đàn ông nhìn thẳng vào Nam Nhược, mặc dù giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt kia lại vô cùng sắc bén, tựa như anh có thể nhìn thấu rồi lại chọc thủng Nam Nhược.

“Tôi...” Nam Nhược nghẹn lời, chẳng lẽ anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của cô và Châu Gia Du rồi sao?

“Cô Nam, tôi thấy cô còn rất trẻ, sao cô lại thích bao đồng như mấy bà dì thế?” Người đàn ông liếc nhìn Nam Nhược rồi xoay người bước xuống lầu: “Dù cô có quan tâm học sinh thì cũng nên chú ý chừng mực, đừng vượt quá giới hạn.”

Cộp cộp cộp.

Đôi giày da của người đàn ông giẫm lên cầu thang, sau đó dần dần biến mất.

Nam Nhược hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một người ba cặn bã, bỏ mặc con cái mà lại chỉ trích rằng cô thích lo chuyện bao đồng, lại còn vượt quá giới hạn nữa sao? Nam Nhược tức giận tới mức vỗ ngực: “Đồ điên!”, “Thảo nào con trai anh lại kém cỏi đến thế.”, “Đáng đời!”, “Đồ mặt người dạ thú.”, “Đồ cặn bã!”.

Nam Nhược hướng về phía cầu thang rồi chửi mắng mấy câu.

Tất nhiên là cô biết rằng người đàn ông đó đã đi xa nên không thể nghe thấy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui