Kể từ lần đầu tiên đến nhà Kha Ngu dạy kèm cho Kha Tư Viễn, Nam Nhược mới chỉ gặp Kha Ngu một lần, sau đó mấy ngày liên tục không thấy mặt anh.
Ngày hôm đó, Nam Nhược hướng dẫn Kha Tư Viễn ôn lại kiến thức của các môn học trong ngày, kèm cậu bé hoàn thành bài tập về nhà được giao trong nhóm rồi mới đi.
Nói là một tiếng nhưng với tình hình học tập của Kha Tư Viễn, lúc Nam Nhược rời khỏi nhà bọn họ thì trời đã tối rồi.
Kha Ngu rất ngại, nhất quyết đòi lái xe đưa Nam Nhược về nhà.
Nam Nhược hơi kháng cự nhưng không thể cưỡng lại sự chân thành của Kha Ngu, cuối cùng vẫn leo lên chiếc xe lớn màu đen của anh.
Nam Nhược không biết nhiều về ô tô nên cô gọi tất cả các loại xe con là xe con, còn mấy loại xe như SUV, xe bảo mẫu, xe thương vụ đều gọi là xe lớn.
Chiếc xe Kha Ngu đang lái chính là xe lớn trong miệng cô, cô cũng không hiểu biển số xe, chỉ biết là chiếc xe này khá rộng rãi.
Kha Ngu lái xe phía trước, Nam Nhược ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều không nói gì, chỉ có những bản nhạc phát ra từ radio trên ô tô.
Lúc sắp đến nơi, Kha Ngu nói: "Cô giáo Nam, tôi biết có nói cảm ơn bao nhiêu đi nữa cũng không có ý nghĩa gì nhưng cô thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
"Ba Tư Viễn đừng khách sáo, dù sao khoảng thời gian dạy học trực tuyến này tôi có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hơn nữa tôi cũng đang muốn nhân khoảng thời gian này lập lại kế hoạch học tập cho Tư Viễn, lúc còn đi học tôi đã từng thực tập ở một phòng làm việc chuyên nghiên cứu về vấn đề đọc viết cho trẻ một thời gian, vì vậy tôi cũng có hiểu biết nhất định về hội chứng khó đọc viết."
Nói đến việc học tập của Kha Tư Viễn, Nam Nhược bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Kha Ngu đánh tay lái, trong lòng hơi vui mừng.
Anh cũng không chắc Nam Nhược sẽ giúp mình nhưng giọng nữ nhẹ nhàng lại cuốn hút ở trong phòng tắm đó dường như đang dẫn dắt anh, nói với anh rằng hãy đi tìm Nam Nhược, Nam Nhược có thể giúp anh.
"Cô giáo Nam, khoảng thời gian này tôi hơi bận, chờ qua giai đoạn bận rộn này tôi sẽ cảm ơn cô sau." Kha Ngu tiễn Nam Nhược đến cổng khu chung cư, chân thành nói: "Tôi biết không nên tặng cô mấy thứ như tiền tài nhưng cũng xin cô đừng từ chối tấm lòng của tôi, nếu không trong lòng tôi thực sự rất áy náy." Đôi mắt đen láy sáng ngời của anh ánh lên vẻ kiên quyết không thể kháng cự.
"Vậy chờ đến khi anh qua giai đoạn bận rộn rồi nói sau, tạm biệt ba Tư Viễn." Nam Nhược cười vẫy tay: "Không, phải là anh Kha mới đúng, tạm biệt."
"Cảm ơn cô Nam, tạm biệt."
Nam Nhược nhìn thấy Kha Ngu cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, khác với nụ cười trong bức ảnh trên bàn học của Kha Tư Viễn, cô cảm thấy giờ phút này nụ cười của Kha Ngu phát ra từ nội tâm.
Mấy ngày sau đó, chiều nào đúng bốn giờ Nam Nhược đều đến nhà Kha Ngu để kèm Kha Tư Viễn học.
Thỉnh thoảng cô sẽ ở lại ăn tối với Kha Tư Viễn.
Lúc đầu cô có hơi ngượng ngùng nhưng Kha Ngu cũng không về nhà ăn tối, chỉ có cô, Kha Tư Viễn và dì Trương giúp việc.
Lần nào Kha Tư Viễn cũng kéo tay Nam Nhược đòi cô ở lại ăn cơm với cậu bé, Nam Nhược do dự, dù sao cô cũng đói nên dứt khoát ở lại.
Lúc Nam Nhược rời đi, Kha Ngu vẫn chưa về.
Quả nhiên anh rất bận rộn, trong đầu Nam Nhược thầm nghĩ.
Một người bận rộn như vậy còn phải kèm con mình học, còn phải kiểm tra bài tập về nhà trong khoảng thời gian học trực tuyến này nữa, Nam Nhược cảm thấy nếu là mình chỉ sợ đã kiệt sức gục xuống từ lâu rồi.
Dần dần, Nam Nhược quen thuộc với ngôi nhà này.
Cô phát hiện ra ngoài bức ảnh trên bàn học của Kha Tư Viễn, trong ngôi nhà này không có bất cứ đồ đạc gì liên quan đến mẹ của Kha Tư Viễn.
Nam Nhược không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Kha Ngu.
Đương nhiên cô cũng chỉ nghĩ trong đầu như vậy mà thôi, đây không phải là vấn đề mà một giáo viên như cô có thể quan tâm.
Ăn cơm xong, thỉnh thoảng Nam Nhược sẽ ở lại chơi với Kha Tư Viễn một lát, kể chuyện cho cậu bé nghe hoặc xem phim hoạt hình cùng cậu bé.
Cô phát hiện trong nhà này không có tivi, chỉ có một cái máy chiếu, Kha Ngu đã tải trước những bộ phim và phim hoạt hình phù hợp với Kha Tư Viễn.
Cô cũng thấy trong phòng Kha Tư Viễn có rất nhiều dụng cụ vẽ tranh và sách tranh, những bức vẽ nguệch ngoạc của Kha Tư Viễn đều được dán lên tường.
Có một lần, khi đang tìm sách cho Kha Tư Viễn, Nam Nhược nhìn thấy phòng làm việc của Kha Ngu, một căn phòng bốn mặt tường đều là sách, Nam Nhược không khỏi chấn động.
Cô cũng rất thích đọc sách nhưng số lượng sách Kha Ngu lưu trữ và đọc nhiều hơn cô rất nhiều, điều khiến cô bất ngờ là ở trên giá sách của Kha Ngu còn có rất nhiều sách liên quan đến hội chứng khó đọc viết, sách giáo dục về hội chứng khó đọc viết, sách giáo dục tâm lý học và sách giáo dục nhi đồng.
Kha Tư Viễn cũng trò chuyện với cô về Kha Ngu, nói là dù về nhà muộn thế nào ba cũng sẽ đến phòng cậu bé gặp cậu bé, nếu cậu bé còn thức sẽ trò chuyện với cậu bé một lát, hỏi cậu bé hôm nay có vui không, có khi trên người anh toàn mùi rượu làm Kha Tư Viễn phải bịt chặt mũi.
Mỗi khi nghe Kha Tư Viễn kể về cuộc sống thường ngày của hai ba con bọn họ, Nam Nhược đều mỉm cười nhìn cậu bé.
Thật là cặp ba con tuyệt vời, cô nghĩ.
Hóa ra anh là một người ba rất yêu thương con mình.
Mặc dù nhìn có vẻ như anh không mấy quan tâm đến việc học của Kha Tư Viễn, mặc dù anh luôn bận rộn, đi làm về rất muộn nhưng tình yêu thương của một người ba dành cho con trai vẫn được thể hiện qua những chi tiết này.
Rốt cuộc Kha Ngu là người như thế nào? Trong lòng Nam Nhược đặt câu hỏi.
Dường như anh rất mâu thuẫn.
Không phải anh không muốn giải quyết hội chứng khó đọc viết của Kha Tư Viễn, dẫn con trai đến đại học Sư phạm Bắc Kinh và những cuốn sách trên giá sách đã nói rõ thái độ trong lòng anh.
Nhưng tại sao anh lại luôn tỏ ra băn khoăn, trốn tránh, giãy giụa như vậy...!Nam Nhược không hiểu được.
Hôm nay Nam Nhược về hơi muộn một chút, bởi vì trong nhà dì Trương giúp việc có chút việc nên phải về sớm, nhờ Nam Nhược giúp bà ấy đợi Kha Ngu về nhà rồi hãy đi.
Nam Nhược và Kha Tư Viễn ngồi trên sô pha xem bộ phim hoạt hình "Big Hero 6", Kha Tư Viễn xem đến hăng say.
8 giờ 30 phút, tiếng chuông cửa vang lên, Kha Ngu đã về.
Anh nhìn thấy trong nhà có bóng dáng một người phụ nữ, cô chậm rãi đứng dậy đi về phía anh, giống như một người vợ đang chờ người chồng tan làm muộn về nhà.
Kha Ngu không khỏi hoảng hốt, anh uống nhiều quá rồi sao? Người phụ nữ này là ai? Anh dùng tay day trán, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Là Dương Y sao? Không, không thể nào.
Cho dù là lúc Dương Y còn ở đây, cô ấy cũng sẽ không dịu dàng nhìn anh như vậy, càng không đứng ở cửa chờ anh.
"Ba Tư Viễn, anh về thì tốt quá rồi, tôi đi trước đây." Một giọng nữ êm ái vang lên.
Kha Ngu cho rằng mình nghe nhầm, dường như anh lại nghe thấy âm thanh như bong bóng từ dưới đáy nước truyền tới kia, ùng ục ùng ục, rì rào róc rách...
"Cô..." Kha Ngu mở to hai mắt tập trung nhìn, chậm rãi nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, là giáo viên chủ nhiệm của con trai anh.
Kha Ngu lập tức tỉnh táo lại.
"Cô Nam còn chưa về à? Hôm nay làm cô tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự xin lỗi."
"Không sao đâu, trong nhà dì Trương có việc nên về sớm, tôi ở lại với Tư Viễn, anh về rồi thì tôi xin phép đi trước." Nam Nhược thay giày ở huyền quan*, chuẩn bị rời đi.
*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Huyền quan không nhỏ nhưng lúc này cả Kha Ngu và Nam Nhược đều đang đứng ở đó, không gian dường như bỗng chốc được lấp đầy.
Lúc Nam Nhược thay giày, cô có thể ngửi thấy mùi rượu rõ ràng từ trên người Kha Ngu truyền tới, anh khoác áo vest trên cánh tay, áo sơ mi cởi ra mấy cúc, vạt áo buông lỏng, nhìn lười biếng lại đầy mệt mỏi.
Lúc Nam Nhược đi ngang qua người Kha Ngu, mái tóc dài của cô kéo theo luồng không khí, một mùi thơm thoang thoảng như có như không truyền vào mũi Kha Ngu.
Hình như là mùi hoa cúc, cũng có thể là hoa huệ tây, hòa lẫn với mùi sách mực và một chút hơi nước.
Kha Ngu không thể quên cảm giác hơi nước này mang lại cho anh, đó là thứ duy nhất trong ngày hôm nay có thể khiến anh thả lỏng.
"Muộn quá rồi, để tôi tiễn cô về."
Khoảnh khắc Nam Nhược mở cửa, Kha Ngu lập tức nói.
"Tư Viễn, ba đi tiễn cô Nam, tẹo nữa ba về ngay."
"Vâng, tạm biệt cô Nam." Kha Tư Viễn đang chăm chú xem phim hoạt hình, đầu cũng không quay lại.
Cánh cửa phòng đóng lại, Nam Nhược và Kha Ngu đứng trên hành lang trống trải, đèn chỉ thị màu đỏ trên thang máy hiện lên các con số "1, 2, 3, 4..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...