Kha Ngu nằm trong bồn tắm, xung quanh là nước nóng, anh nhắm mắt lại, chỉ muốn tiếp tục ngâm mình như thế này mãi.
Dường như chỉ khi ngâm mình trong nước nóng mỗi tối, Kha Ngu mới có thể hưởng thụ những giây phút thư thái ngắn ngủi, mới có thể quên đi những vấn đề mình không thể nào giải quyết và áp lực nặng nề như dời núi lấp biển do những thay đổi kia mang lại.
Anh ngày càng cảm thấy mệt mỏi.
Anh cảm thấy có lẽ mình sắp sụp đổ tới nơi.
Nhưng anh không thể.
Anh chợt nhớ tới Dương Y, mẹ của Kha Tư Viễn, anh rất hâm mộ cô ấy, nói đi là đi, bỏ lại một câu "Không đi nữa thì tôi phát điên lên mất thôi" là có thể ung dung chạy đến Mỹ, bỏ lại một mình anh.
Không chịu giam cầm, bị vây giữ lại ở nơi này.
Anh cũng rất hận cô ấy, hận sự tàn nhẫn của cô ấy, càng hận cô ấy bỏ đi.
Đôi mắt Kha Ngu đảo tròn trong nước nóng, anh không nhớ mình đã ngâm nước nóng bao lâu, dù ngực phập phồng vì ngạt thở nhưng anh vẫn nín thở.
Cứ thế mà ngạt thở đi...
Kha Ngu đang sắp ngạt thở tới mức không thể trụ được nữa, đột nhiên anh lại cảm thấy có một cánh tay của một người phụ nữ tóm lấy anh, kéo anh lên nhưng lần này Kha Ngu không muốn thuận theo cô đứng lên nữa, anh thực sự muốn kết thúc như thế này.
Nhưng giọng nói của người phụ nữ này vang lên bên tai anh, giống như âm thanh phát ra từ dưới nước, ùng ục ùng ục, rì rào róc rách, giống như bọt khí lại giống như kèn hiệu, lại giống như thủy yêu dập dềnh trên biển.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo hơi nước, loáng thoáng vang lên: "Kha Ngu, đừng sợ, tôi sẽ kéo anh lên."
Kha Ngu lập tức ngồi dậy, há to miệng thở dốc, toàn thân đỏ bừng, cả người bị nước nóng làm phỏng, mắt cay xè vì nước nóng chui vào nhưng anh không quan tâm đến những chuyện này.
Anh nhớ lại giọng nữ vừa rồi, giọng nữ như thủy yêu, rất quen thuộc, dường như đã từng nghe ở đâu rồi? Nhất thời anh lại không nhớ ra nổi.
Âm thanh thông báo tin nhắn "tinh tinh" "tinh tinh" vang lên không ngừng.
Trong điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn, nhất là từ nhóm QQ phụ huynh.
Trước đây Kha Ngu còn có thể cài chế độ không làm phiền, giả làm đà điểu không nhìn thấy.
Nhưng kể từ khi bắt đầu học trực tuyến tại nhà, ngày nào giáo viên cũng giao bài tập về nhà ở trong nhóm chat phụ huynh, ép Kha Ngu mất luôn cả quyền làm đà điểu.
"Cô giáo chủ nhiệm Nam: Các bậc phụ huynh vui lòng đảm bảo môi trường phù hợp cho việc học trực tuyến, chuẩn bị thiết bị từ trước, vào phòng họp trước, đừng để đến lúc sắp vào học mới luống cuống tay chân mở thiết bị lên, hôm nay xảy ra tình trạng có hai bạn học sinh không tìm được phòng họp.
Đề nghị phụ huynh cố gắng hết sức hợp tác trong những tiết học trực tuyến tại nhà."
Nhìn thấy tin nhắn mới nhất trong nhóm, trong đầu Kha Ngu hiện lên gương mặt của nữ giáo viên này, nhớ đến chuyện cô đến thăm nhà lần trước, lúc đầu cô rất căng thẳng, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại, khôi phục lại vẻ thanh lịch điềm tĩnh.
Cô luôn tạo cho anh cảm giác rất nhẹ nhàng ôn hòa, còn mang theo phong phạm của người trí thức, bỏ qua những bất đồng lúc đầu giữa hai người về chuyện giáo dục Kha Tư Viễn, vẻ gai góc trên người cô cũng bớt đi mấy phần.
Đợi đã...!Kha Ngu nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và cô giáo này, nhớ tới giọng nói của cô, nhất là câu chào anh Kha ở trước nhà hàng đồ Nhật hôm đó, "ầm" một tiếng, hình như hai sợi dây thần kinh trong đầu Kha Ngu vừa sinh ra dòng điện, giọng nói kia...!Không phải giọng nữ đã nói "Kha Ngu, đừng sợ, tôi kéo anh" giống như thủy yêu anh vừa nghe trong lúc ngâm mình trong bồn tắm hay sao...
Lớp học trực tuyến buổi sáng kết thúc lúc 10 giờ 45 phút.
Đối với giáo viên mà nói, ngoài việc phải thường xuyên ngồi trước máy tính ra, dạy học trực tuyến vẫn thoải mái hơn so với giảng dạy trên trường.
Nam Nhược đang nằm trên ghế sô pha, phân vân không biết nên đi siêu thị mua một ít thức ăn hay gọi đại món gì giao tới.
Lúc này, điện thoại vang lên nhạc chuông báo có tin nhắn, người gửi là: ba của Tư Viễn.
Nam Nhược không khỏi nghi hoặc, sao anh lại tìm mình?
"Xin chào cô Nam, tôi là Kha Ngu, ba của Kha Tư Viễn.
Gửi tin nhắn này quả thực hơi lỗ mãng, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.
Nghĩ tới nghĩ lui có lẽ chỉ có cô có thể giúp tôi, nếu có làm phiền cô thì cho tôi xin lỗi."
Giúp đỡ? Anh cần cô giúp gì?
Nam Nhược cho rằng người đàn ông này không có chuyện gì không làm được, giống như ngày hôm đó ở trung tâm nghệ thuật, anh đã lập tức xóa bỏ nguy cơ của mọi người.
Nhưng trên đời này không có ai hoàn hảo, những gì người khác nhìn thấy chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, xuyên qua vẻ bề ngoài đó có lẽ mọi người đều giống nhau, ai cũng đầy vết thương.
Nam Nhược nhớ tới lần đến thăm nhà hôm đó, lúc Kha Ngu nói với cô rằng buổi biểu diễn có ý nghĩa rất quan trọng đối với Kha Tư Viễn, giọng điệu của anh giống như những cơn sóng ngầm mãnh liệt ẩn dưới mặt biển tĩnh lặng.
Cô nghĩ có lẽ anh thực sự đang gặp phải vấn đề nan giải.
"Chào anh, ba Tư Viễn, tôi có thể giúp gì được cho anh?" Nam Nhược trả lời.
Rất nhanh, tiếng chuông điện thoại vang lên.
"A lô."
"Chào cô giáo Nam, tôi có làm phiền cô không?"
"Không đâu, anh có chuyện gì không?"
"Cô Nam, tôi có thể nhờ cô hỗ trợ kèm Kha Tư Viễn làm bài tập được không?"
Giọng Kha Ngu rất trầm, giọng điệu rất yếu ớt, rõ ràng là hơi thiếu tự tin.
"Được chứ, vậy Tư Viễn không làm được bài nào thế?" Nhưng hiển nhiên Nam Nhược không hiểu những gì Kha Ngu nói.
"Không phải một bài mà là bài tập kiểm tra của lớp học trực tuyến ở nhà." Kha Ngu nói xong thì dừng lại một lát, dường như đang muốn cho Nam Nhược thời gian phản ứng, cũng cho chính mình thời gian để tìm cách diễn đạt: "Tôi biết như vậy hơi thất lễ, đây cũng không phải công việc của cô.
Nhưng tôi thực sự không có cách nào phân thân được, lần này chỉ có trường học phải đóng cửa, tôi vẫn phải làm việc." Kha Ngu nói xong khẽ thở dài: "Xin lỗi cô Nam...!Cô cũng biết hoàn cảnh của Kha Tư Viễn rồi đấy, kèm thằng bé làm bài tập thật sự rất..."
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dừng lại.
Nam Nhược có thể nghe thấy tiếng hít thở từ đầu kia truyền tới, còn có tiếng người đi lại và tiếng nói chuyện.
"Ba Tư Viễn, chuyện này..."
Kha Ngu lập tức tiếp lời, hình như rất sợ nghe thấy lời từ chối: "Xin lỗi cô Nam, là tôi mạo muội rồi.
Hy vọng không ảnh hưởng đến tâm trạng buổi trưa của cô, hôm khác tôi mời cô ăn cơm để xin lỗi."
"Ba Tư Viễn, không nghiêm trọng tới vậy đâu, không phải là kèm Tư Viễn làm bài tập về nhà thôi sao, được thôi." Nam Nhược đã nghe hiểu rồi.
Cô biết rõ dạy Kha Tư Viễn học tốn nhiều công sức đến mức nào, cần rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, có lẽ ba của Kha Tư Viễn có đủ kiên nhẫn nhưng hiển nhiên là anh không có thời gian.
Mà mẹ của Kha Tư Viễn lại đang ở nước Mỹ xa xôi.
Xem ra anh thực sự đã cùng đường rồi.
"Như vậy đi, mỗi ngày sau khi kết thúc lớp học trực tuyến, tôi sẽ dành ra một tiếng để kèm Tư Viễn làm bài tập."
"Cảm ơn cô giáo Nam rất nhiều!" Kha Ngu hơi kích động: "Tôi sẽ trả học phí theo giá dạy kèm một một ở nhà."
"Không, không, thế thì không được, nếu bị phát hiện tôi sẽ gặp rắc rối." Nam Nhược rất sợ có giao dịch tài chính với bất cứ bậc phụ huynh nào: "Tôi cũng sợ thành tích học tập của Tư Viễn bị giảm sút trong khoảng thời gian học ở nhà này, thằng bé vốn dĩ..." Nam Nhược im lặng, quả nhiên nói càng nhiều càng sai.
"Đúng vậy, vốn dĩ thành tích học tập của thằng bé đã không tốt, mặc dù tôi đã cố gắng không quá chú ý đến điểm số thành tích của thằng bé nhưng bài tập được giao nhất định phải hoàn thành.
Có điều với năng lực của thằng bé sợ rằng hoàn thành bài tập về nhà cũng rất..."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi." Nam Nhược vội vàng tiếp lời, cô không ngờ mình lại nghe thấy những lời này từ trong miệng ba của Kha Tư Viễn.
Dù là trên hành lang văn phòng ở trường hay là cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lúng túng ở tiệm cà phê, hay là chuyện tựa lên xe ô tô ở bên ngoài trung tâm nghệ thuật, người đàn ông này luôn toát lên vẻ bình tĩnh ung dung, nắm chắc mọi chuyện trong tay.
Nhưng giờ phút này, Nam Nhược lại nghe ra vẻ nhún nhường từ trong lời nói của anh, nhún nhường đến tận sát đất.
"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, cô Nam."
"Không có gì.
Hôm nay sau giờ học tôi cũng có thể tới dạy bổ túc cho Tư Viễn."
"Thật sự tôi không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn.
Cô Nam, buổi tối gặp lại."
"Ừm, buổi tối gặp lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...