Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy


Ngày xuất phát đi thành phố điện ảnh, Tùng Hề đi cùng Lạc Trăn, lúc nhìn thấy Vân Phỉ Thời đổi trợ lý bên người, trong đôi mắt sáng cô ấy xẹt qua một tia nhàn nhạt ưu tang......
Vì sao cô lại không có một trợ lý vừa đẹp trai lại giàu có vậy chứ?
Lại nói tiếp lúc Tùng Hề đem trọng tâm chuyển qua chỗ Hàn Chiết, đối với bên Lạc Trăn đã thiếu đi sự quan tâm, dù gì người ta sau lưng có người, thật sự không cần người đại diện nhỏ bé như cô nhọc lòng.
Lúc này đây, theo lời nói của người đại diện đương sự, là bởi vì lâu rồi không sủng ái chính cung nương nương của cô Lạc Trăn, cho nên hôm nay cô mới tới ưu ái Lạc Trăn một phen.
Lạc Trăn: Cũng không cần lắm đâu, cô vẫn là đi độc sủng Hàn Chiết nương nương của cô đi!
Lúc xuống máy bay tới khách sạn đoàn phim, dừng chân dàn xếp tốt rồi, Lạc Trăn mang theo đoàn đội của mình mạo hiểm gió lạnh tháng hai mua thức uống nóng cho cả đoàn để tăng thiện cảm, nhận được một tràng cảm kích của mọi người.
Hôm nay nội dung quay chụp vừa nhìn chính là đại cảnh, Lạc Trăn nhớ rõ, đại cảnh trong phim điện ảnh đặc biệt nhiều, cái gì mà lễ thành thân, phong hậu, tiếp kiến đại tướng chiến thắng trở về, điển lễ phong thiện gì đó.

Lại nhìn Phó Thừa Y cùng Trương Lâm đóng vai nam nữ chính một thân lễ phục cực kỳ xứng đôi hoa lệ, phỏng chừng chính là điển lễ phong hậu của Vệ Tử Phu.
Diễn viên quần chúng của đại cảnh tương đối nhiều, Lạc Trăn tới trước đã có chuẩn bị, không đủ thức uống nóng để đưa, dứt khoát lệnh Doanh Doanh đến trung tâm thương mại mua thật nhiều kẹo tới, từng bịch từng bịch mà đưa cho người ta.
Cách lấy lòng người khác như vậy tự nhiên là đạt được rất nhiều khen ngợi, hơn nữa nghe nói ngày đó trên Weibo đều là bài đăng khoe thức uống nóng khoe kẹo, cực kì náo nhiệt, thậm chí còn kinh động đến đoàn phim khác, sôi nổi tuyên bố muốn tới đoàn phim phát đường này ăn xin.
Đoàn phim phát đường: Vẫn là đừng tới nha, đến lúc đó chỉ sợ ăn không phải đường, mà là cẩu lương! Trong lòng bảo bối khổ, nhưng bảo bối không nói!
Nhìn trợ lý Trương Lâm cầm mấy ly trà sữa đi đến cho Trương Lâm cùng nhân viên công tác bên người cô ta, Doanh Doanh bên cạnh Lạc Trăn không vui mà nhăn mũi: "Cô ta cố ý hãm hại chị Trăn còn bôi đen chị Trăn, thế mà còn không biết xấu hổ uống trà sữa chị Trần mua nữa!"
Lạc Trăn còn chưa nói lời nào, Tùng Hề liền trừng mắt nhìn Doanh Doanh: "Đừng nói chuyện lung tung, việc này không có chứng cứ không nên tùy tiện nói ra ngoài miệng, người nói vô tâm người nghe cố ý, nếu bị người khác nghe thấy truyền ra ngoài, mới thật sự bôi đen Lạc Trăn!"

Doanh Doanh thè lưỡi, làm động tác kéo khóa miệng lên, cúi đầu uống trà sữa của mình.
Lạc Trăn tán thưởng mà nhìn Tùng Hề: "Bảo bối, cô trưởng thành rồi!"
Tùng Hề ha hả cười: "Cút xéo! Bà đây lớn hơn cô một tuổi được không!" Sau đó đè thấp thanh âm nói: "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy cô ta rất không biết xấu ho!"
Doanh Doanh ngẩng đầu liếc Tùng Hề một cái, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: em nói không sai đi không sai đi không sai đi!
Qua một lát, Tùng Hề lại thò qua: "Nói......!Cô cùng Vân nam thần đều đã có giấy đăng ký kết hôn, khi nào cử hành hôn lễ? Còn có ảnh cưới cũng nên chụp đi! Chậc chậc chậc, người có tiền giống mấy người, ảnh cưới ít nhất đi đến hải đảo Hy Lạp hay tranh viên hoa oải hương của Pháp hoặc lâu đài cổ Anh quốc đúng không?"
Cô vuốt cằm tự hỏi, tiếp tục nói: "Quay xong sau đó có một đại diện quảng cáo son môi muốn ký thêm một năm, còn phải đi chụp bìa tạp chí tháng tư , à đúng rồi, chuyện tạp chí mời cô làm nữ thần tháng tư, cô có biết không?"
Lạc Trăn ngây thơ lắc đầu, Tùng Hề mặt không có biểu tình gật đầu: "Vậy được, hiện tại cô biết rồi đó.

Sau tháng tư cô sẽ bận thế nữa, cô nhìn xem, hai người còn muốn khi nào chụp ảnh cưới khi nào cử hành hôn lễ khi nào tuần trăng mật đây?"
Lạc Trăn sờ sờ trán Tùng Hề: "Cô sao lại nhọc lòng tôi khi nào cử hành hôn lễ khi nào có tuần trăng mật chứ?"
Tùng Hề: "Bởi vì chồng cô quản cô thì tôi liền không cần phải xen vào việc của cô nữa, tiền lương thì tôi cứ nhận vậy thôi!"
Lạc Trăn: "....." Nhưng mà cô cũng không có quản đến tôi!
Tùng Hề than nhẹ một tiếng, lời nói thẩm thía: "Trăn nè! Cô ngẫm lại hôn lễ của những kẻ có tiền đi, có bao nhiêu người giàu đến dự, nếu có thể trong hôn lễ của cô thuận tiện giải quyết chuyện cả đời của tôi, đây chính là việc công đức đó!"
"Người xưa có câu, trước lập nghiệp sau thành gia!" Lạc Trăn từ trên xuống dưới quét quét Tùng Hề, vẻ mặt ghét bỏ: "Cô nhìn cô đi, sự nghiệp cũng chưa có đã nghĩ đến thành gia! Chậc chậc chậc......"

Tuy tôi đọc ít sách nhưng cô đừng gạt tôi, người xưa thật sự nói là trước lập nghiệp sau thành gia sao? Chẳng lẽ không phải ngược lại à??!
Cuối cùng, Tùng Hề như cũ không thể biết được thời điểm Lạc Trăn tổ chức hôn lễ, bởi vì.....
Nữ chính của chúng ta đã nói như thế này: "Tôi đang bận làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, nào biết cái gì đâu! Nam thần nói hết thảy giao cho anh ấy là được, bảo tôi an tâm chờ là được! Cô cũng biết là, nhà của chúng tôi thì tôi chủ ngoại, anh ấy chủ nội, loại việc nhỏ này, không cần tôi nhọc lòng đâu!"
Nghe xong lời này Tùng Hề rất muốn ở sau lưng Lạc Trăn buộc một chùm pháo nổ, sau đó đốt nó, đưa cái con nữ thần thần kinh này bay lên trời......
Không! Nó đã ở trên trời rồi!
Nếu sau khi kết hôn có thể biến phụ nữ từ một con thỏ vô tri ngây thơ (lầm to) thành một con khỉ náo loạn, Tùng Hề tình nguyện cả cuộc đời này không kết hôn!
Vào buổi tối, Phó Thừa Y hẹn vợ chồng Vân Phỉ Thời ăn cơm, Lạc Trăn thuận tiện mang Tùng Hề theo.
Phó Thừa Y cái lão không biết xấu hổ, Lạc Trăn luôn nhịn không được muốn lừa anh ấy một vố lớn.
Vì thế khi Tùng Hề biết được quan hệ của Phó Thừa Y cùng Vân Phỉ Thời, toàn bộ quá trình đều cơ bản trợn mắt há hốc mồm, xong việc còn bị Lạc Trăn nói không tiền đồ, hồn nhiên đã quên lúc trước là ai ở buổi họp mặt mang vẻ mặt như sét đánh khi nghe Phó Thừa Y tự giới thiệu.
"Cha mẹ cậu biết cậu kết hôn sao?" Phó Thừa Y vừa đổ chén nước vừa chầm chậm nhìn Vân Phỉ Thời sắc mặt nhàn nhạt: "Đã gửi email rồi, bọn họ tới tham gia hôn lễ là được."
Phó Thừa Y nhướng mày, hỏi anh một vấn đề mà ăn dưa quần chúng đều tương đối quan tâm, đồng thời cũng là Tùng Hề ở chỗ Lạc Trăn hỏi không được kết quả: "Tính khi nào cử hành hôn lễ?"
Vân Phỉ Thời hơi hơi mỉm cười, múc một muỗng đồ hấp vào trong chén Lạc Trăn: "Câu trả lời của vấn đề này, tôi chỉ nói cho vợ tôi nghe."
Phó Thừa Y bỡn cợt cười, đem ánh mắt chuyển hướng về Lạc Trăn, Lạc Trăn từ tốn lấy rau dưa không thích ăn bỏ vào bát Vân Phỉ Thời, cũng không thèm nhìn Phó Thừa Y: "Không thể trả lời".
Phó Thừa Y lắc đầu thở dài: "Vợ của cháu ngoại trai* tính tình thật không tốt!"

(*) mình không biết cháu ngoại trai hay cháu trai ngoại cái nào hợp lí hơn.

Mọi người cmt cho ý kiến giúp mình vớiiii
Vân Phỉ Thời xoa xoa đầu Lạc Trăn, cùng vợ đồng loạt im lặng, không để ý tới cái tên tài xế già kia.
Phó Thừa Y cảm nhận được nhân sinh tịch mịch như tuyết, cháu ngoại trai cùng vợ nó không dễ bị ăn hiếp, vì thế đem ánh mắt chuyển qua cô gái giả nai thục nữ rụt rè đoan trang chỉ ăn đồ ăn trước mặt - Tùng Hề.
Ảnh đế câu môi tà mị cười, mê đảo muôn vàn thiếu nữ: "Cô tên là Tùng Hê?"
Nghe được tên của mình từ trong miệng một truyền kì nam thần bất lão nói ra, Tùng Hề cảm thấy giờ phút này chính mình cũng đang trên trời cao, cô ấy kiềm chế nội tâm kích động cùng mừng như điên, mặt ngoài bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn về phía truyền kỳ bất lão, nhưng mà vừa mở miệng đã bại lộ: "Phải phải......!tôi là Tùng Hề, người đại diện của Lạc......!Lạc Trăn......"
Lạc Trăn: Người này là ai vậy mất mặt quá tôi không quen cô ta!
Phó Thừa Y hòa ái dễ gần mà mỉm cười, Tùng Hề bị mê đảo đến lộn xộn quả thực không biết đêm nay là đêm nào, nội tâm kêu gào "Aaaaa siêu cấp nam thần cười hảo soái hảo ôn nhu quả thực không phải con người mà" sau đó nghe nam thần không phải nhân loại nói: "Đứa nhỏ này quá đáng thương, có phải Lạc Trăn không cho cô cơm ăn, nhìn xem bản thân đói đến thành bộ dạng gì rồi, trên bàn này đĩa giò heo đều chỉ còn xương cốt, chậc chậc chậc......"
Tùng Hề: "......"
Cái tên bệnh thần kinh này rốt cuộc là ai!!! Vì sao anh ta lại khoác bộ mặt của Phó nam thần!!! Không thể nhịn!!!
Lạc Trăn cho Tùng Hề một ánh mắt đồng tình, tiếp tục cùng chồng gắp đồ ăn cho nhau vô cùng show ân ái.
Phó Thừa Y ngắm sắc mặt Tùng Hề khóc không ra nước mắt trong chốc lát, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà chuyển động bàn pha lê, đem một mâm cải thảo hầm thịt không được động chạm mấy chuyển tới trước mặt Tùng Hề, đặc biệt ôn nhu thuần lương mà cười với cô: "Đừng khách khí, ăn nhiều một chút, hôm nay tôi mời khách."
Tùng Hề: rất muốn không để ý tới anh ta, làm sao bây giờ?!
Vào lúc Tùng Hề quyết định chuyển thành anti của Phó Thừa Y, anh ấy lại tặng một bộ chân dung có chữ ký mà mình không xuất bản nữa cùng với album phim nhạc có chữ ký từ trước tới nay của mình, Tùng Hề mới miễn cưỡng quyết định tạm thời không anti!
Hừ! Cô ấy tuyệt đối không phải bởi vì Phó nam thần tặng đồ vật chuộc tội cho cô ấy nên mới tha thứ anh ấy đâu! Là cô ấy bụng dạ rộng lượng thôi! Không sai chính là như vậy!

Buổi tối trở lại khách sạn, Lạc Trăn lại nhận được điện thoại Lâm Nhuế, cực lực mời hai vợ chồng tháng ba đi Hồng Kông tham gia tiệc mừng thọ của anh trai bà ta, Lạc Trăn ứng phó vài lời xong cúp điện thoại, nhíu mày nhìn Vân Phi Thời: "Muốn đi không?"
Vân Phỉ Thời lật một quyển tạp chí, cũng không ngẩng đầu chỉ mạn nhiên nói: "Cũng không phải không thể đi."
"Vậy rốt cuộc là có đi hay là không?" Lạc Trăn chơi xấu mà muốn rút tạp chí trong tay anh, lại phát hiện hoàn toàn bất động, đành phải trừng mắt anh: "Mẹ vẫn luôn không cho phép em gặp mặt ba, hơn nữa bọn họ cũng xác thật từ trước đến nay không liên hệ cho em, hơn nữa em đều không nhớ được bọn họ là cái dạng gì rồi, lần này đi, khẳng định muốn gặp mặt!"
Vân Phỉ Thời ánh mắt sâu thẳm mà nhìn tạp chí trong tay, lại giương mắt xem Lạc Trăn: "Em cũng đã gả cho anh, mẹ quản không được em." Sau đó ôm người vào trong lòng ngực, màu mắt càng thâm thúy: "Anh quản em."
Lạc Trăn hừ lạnh một tiếng: "Trong mắt anh chỉ có mỹ nữ tạp chí không có em"
Cô đều thấy được, tạp chí anh chết sống nắm chặt không buông tay kia rõ ràng là tạp chí thời trang nữ, anh từ trước đều chỉ xem tạp chí kinh tế tài chính địa lý gì đó, căn bản không xem cái này!
"Bà Vân" Vân tiên sinh nhợt nhạt cười, mở tạp chí ra: "Anh xem vợ của anh, em có ý kiến?"
Lạc Trăn cúi đầu vừa nhìn, chiếm hai trang ảnh chụp trong tạp chí, bất ngờ lại chính là cô.
Hơn nữa......
"Chúng ta thảo luận một chút vấn đề quần áo của em trước đã." Vân Phỉ Thời cười như không cười.
Loại ảnh chụp này là ảnh chụp gợi cảm.
Giờ này khắc này, giả ngu mới là vương đao!
Lạc Trăn nhanh nhẹn mà trèo xuống lòng ngực Vân Phỉ Thời, hướng vào trong phòng ngủ chạy: "Ây da ngày mai phải bắt đầu làm việc em đi xem kịch bản trước!"
Vân Phỉ Thời tùy ý để cô chạy đi, cơ thể thả lỏng mà dựa vào sô pha, đốt ngón tay thon dài chậm rãi đem mấy viên nút thắt trên áo sơ mi cởi bỏ, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ.
Chậc, luôn là học không ngoan, chạy nơi nào không tốt lại chạy vào phòng ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận