Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Chuyện em nhờ ấy, chị điều tra thế nào rồi, rốt cuộc Nhiêm Xuyến là ai?”
Đôi mắt Giang Đình nhìn thẳng vào con đường, cánh tay lơ đãng nắm chặt lại: “Không tra được.”
“Sao?” Lâm Lôi kinh ngạc.
“Không thể nào, không tra được hả, vậy anh rể thì sao, anh rể cũng không tra được?”
“Công việc của anh rể em rất bận rộn, nào có thời gian giúp em làm mấy chuyện vô bổ này. Còn em đấy, em ồn ào nhốn nháo muốn vào giới giải trí, giờ đã vào rồi thì làm đến nơi đến chốn một chút cho chị, đừng có gây chuyện xấu gì để chị phải giúp em thu dọn cục diện rối rắm. Em đấy, khi nào mới có thể chịu để tâm một chút?”
Lâm Lôi bị một tràng quở trách của Giang Đình làm ngây ngốc, cô cũng chỉ nói một câu như vậy thôi mà, cần gì phải nổi giận với cô như vậy?
“Chị… Chị không sao chứ?”
Giang Đình: “…”
“Không có gì, chị đi đây, em cũng về sớm chút đi.” Nói xong, Giang Đình đi thẳng, bỏ lại Lâm Lôi.
Lâm Lôi khó hiểu nhìn bóng dáng Giang Đình, cô nói gì không nên nói khiến chị ấy tức giận sao? Cô cẩn thận nghĩ lại, hình như đâu có gì đâu nhỉ?
Giang Đình đi rất nhanh, mau chóng bỏ lại Lâm Lôi phía sau, cho đến khi không nhìn thấy Lâm Lôi nữa, bước chân Giang Đình mới chậm lại. Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại muốn thay Hà An Nhiên che dấu, rõ ràng là cô biết Hà An Nhiên là Nhiêm Xuyến nhưng lại không nói cho Lâm Lôi.
Có thể là chính cô cảm thấy Lâm Lôi có biết cũng không có ý nghĩa gì, tuy rằng Lâm Lôi và An Nhiên xấp xỉ tuổi nhau nhưng trong mắt cô, An Nhiên chín chắn cẩn thận hơn Lâm Lôi nhiều. Lâm Lôi thích Chu Duyên Xuyên, chắc cũng chỉ là do tâm tính của tuổi trẻ thôi.
Nếu cô đoán không sai, người đàn ông vừa rồi trước cửa khách sạn hẳn là Chu Duyên Xuyên. Xem dáng vẻ kia, có lẽ là cùng nhau ra khỏi khách sạn, sự thân mật của Chu Duyên Xuyên với Hà An Nhiên cô cũng đã nhìn thấy, cô cảm giác được Chu Duyên Xuyên thật sự yêu Hà An Nhiên. Lúc anh ta nhìn cô ấy, trong mắt cũng chỉ có mình cô ấy, những người khác căn bản không dung được, loại này ánh mắt này cô rất quen thuộc, mỗi lần Cao Thứ nhìn cô cũng giống như vậy.
Bây giờ cô chỉ có thể xem như là không biết gì hết, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, còn mấy chuyện sau này cũng không liên quan gì đến cô.
...
Buổi tối sau khi hoàn thành công việc, mọi người cùng nhau về khách sạn.
Vừa ra khỏi nơi trưng bày chủ đề, Hà An Nhiên đã nhìn thấy một người đàn ông mang mũ và khẩu trang đang dựa lưng vào tường cách đó không xa. Trong mắt anh chưa ý cười, đang nhìn về phía bên này.
“Mau xem kìa, bên đó có một anh chàng đẹp trai.” A Miên chỉ vào Chu Duyên Xuyên, nói.
“Không thấy được mặt, sao cậu biết là anh chàng đẹp trai?” Tiểu Điềm trêu ghẹo.
Đương nhiên Tôn Duyệt cũng thấy được, chỉ cần liếc mắt một cái thì cô ấy đã nhận ra người kia là Chu Duyên Xuyên, cô ấy nhéo tay Hà An Nhiên. Hà An Nhiên và cô ấy liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng lại không nói ra.
“Xem cái độ cao so với mặt nước biển kia. Dáng người kia, khí chất kia, theo kinh nghiệm nhiều năm của em, tuyệt đối là một anh chàng không chê vào đâu được.” A Miên khoe khoang.
“Ừm… Các em về trước đi, chị đột nhiên nhớ ra có đồ quên lấy rồi.” Hà An Nhiên dừng chân, nói.
“Đồ gì, hay là em đi với chị?” A Miên đáp.
Hà An Nhiên lắc tay với cô ấy: “Không cần đâu, chị đi một mình được rồi.”
“Nhưng…”
“Được rồi, chị An Nhiên của các em không phải là trẻ con, mọi người cũng đã bận rộn cả ngày rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.” Tôn Duyệt đưa tay kéo A Miên lại.
“An Nhiên, đi sớm về sớm, bọn mình về trước đây.”
“Ừ, mình biết rồi.” Hà An Nhiên quay lại.
Tôn Duyệt lôi kéo mấy cô gái kia đi về hướng khách sạn.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…” Hà An Nhiên cúi đầu, vừa đếm vừa bước nhỏ, cho đến khi không thấy mấy người Tôn Duyệt nữa, cô mới dừng chân lại.
Hà An Nhiên quay đầu lại, nhìn Chu Duyên Xuyên đang đứng yên với ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.
“Sao đây, em còn muốn đi đâu nữa?” Chu Duyên Xuyên cười hỏi cô.
Khóe môi Hà An Nhiên không khỏi nhếch lên, cô không kiềm chế được chính mình, chạy như bay về phía Chu Duyên Xuyên.
Nhìn Hà An Nhiên đang chạy đến chỗ mình, Chu Duyên Xuyên đứng thẳng người, giang tay với cô. Hà An Nhiên nhào vào ngực Chu Duyên Xuyên, Chu Duyên Xuyên ôm eo cô, mũi chân nhấc lên khỏi mặt đất, ôm cô xoay vài vòng.
“Nhiệt tình vậy à?” Anh ôm eo cô, trán tựa trán với cô.
“Ừ, anh không thích à?” Hà An Nhiên nháy mắt với anh.
Chu Duyên Xuyên lập tức cảm thấy trái tim mình mềm đi, cho dù là lúc nào, Hà An Nhiên cũng là dụ hoặc trí mạng với anh, ngay cả khẩu trang cũng không kịp kéo xuống, anh đã ôm lấy má cô, gặm cắn loạn xạ.
Hôn xong, hô hấp của cả ai đều hơi bất ổn, nếu không phải nghĩ đến bây giờ đang ở bên ngoài, Hà An Nhiên thật sự sẽ kéo khẩu trang anh xuống, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Chu Duyên Xuyên ôm eo Hà An Nhiên, hai người nói nói cười cười đi về phía khách sạn.
...
“Anh muốn ăn gì?” Hà An Nhiên ngồi trên đùi Chu Duyên Xuyên, ôm cổ anh hỏi.
Đôi tay Chu Duyên Xuyên ôm cô, khóe môi mang theo ý cười. Hà An Nhiên vừa thấy ý cười nơi khóe môi anh liền biết chắc anh lại không có ý tốt, cô vươn tay ôm mặt anh: “Không được nghĩ bậy, em nói ăn cơm, em muốn gọi cơm.”
Chu Duyên Xuyên kéo cánh tay đang đặt trên má mình xuống, nắm lại trong tay.
“Anh không muốn ăn cơm.”
“Không muốn ăn cơm thì ăn mì, mì Ý sốt thịt bằm ở khách sạn này khá ngon, anh có muốn ăn không?”
“Anh không muốn ăn mì Ý sốt thịt bằm, anh muốn ăn mì ở "bên dưới"...”
“Mì ở "bên dưới" là cái gì…” Cô lẩm bẩm, dần dần mới phản ứng lại.
“Đồ háo sắc!” Cô xấu hổ, hai má đỏ ửng lên.
Chu Duyên Xuyên nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, không khỏi nở nụ cười, anh ôm cô chặt hơn.
Hà An Nhiên cũng không biết nói gì, cô cảm thấy trình độ không biết xấu hổ của Chu Duyên Xuyên đã đạt đến mức tối đa rồi.
Cô cảm giác được bàn tay đang đặt trên eo mình càng ngày càng nóng rực, cô đưa tay đẩy anh ra, muốn ngồi dậy khỏi đùi anh, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy được, cô đã bị anh ôm chặt.
“Anh buông em ra…”
Chu Duyên Xuyên dựa sát vào cô, dùng môi cọ xát cổ cô: “Lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em không nhớ anh à?”
Hà An Nhiên run rẩy: “Nhớ thì nhớ… Nhưng… Ưm…”
Chu Duyên Xuyên không muốn nghe cô cự tuyệt, trực tiếp lấp kín miệng cô, cô không biết, tách ra lâu như vậy, anh nhớ cô đến bao nhiêu, mỗi tối không ngủ được, trong đầu anh chỉ toàn là cô.
Anh mạnh mẽ cắn môi cô, cho đến khi Hà An Nhiên nghẹn ngào một tiếng kêu “đau,”, anh mới dần dần dịu dàng lại, từng chút cắn mút. Nhân lúc cô hé môi, anh chen vào trong dễ như trở bàn tay.
Anh để cô ngồi trên đùi mình, bàn tay đặt nơi eo cô càng thêm ôm chặt hơn.
Hà An Nhiên cảm thấy tim đập gia tốc, đầu óc nóng lên, cả người không còn chút sức lực mà tựa vào người anh. Anh và cô đã tách ra lâu như vậy, sao cô có thể không nhớ anh, cô nhớ, nhớ đến mức sắp điên mất. Cô đưa tay ôm cổ anh, một tay đỡ lấy gáy anh, không tự chủ được mà kéo anh về phía mình. Một dòng khí quen thuộc bắt đầu lan tỏa trong cơ thể cô.
Chu Duyên Xuyên nhấc cô dậy, đặt cô trên sô pha, mình thì đè lên.
Hà An Nhiên không an phận đưa tay cởi quần áo Chu Duyên Xuyên, Chu Duyên Xuyên vốn đã chuẩn bị tiến công, bị cô làm như vậy liền mất hồn.
Bàn tay anh nắm vạt áo cô, kéo lên trên. Bra màu đen bao lấy bầu ngực trắng mịn đầy đặn của cô, lộ ra khe rãnh rất sâu, trắng đen đối lập rõ ràng như vậy khiến cảm quan của anh đã chịu kích thích cực lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...