Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

Ngụy Thanh Đồng như rơi vào sương mù, “Cái gì thủ tiết? Ai thủ tiết?”

Từ Kính Nhi nhìn hai người bên dưới đi xa rồi nắm chặt tay Ngụy Thanh Đồng nói: “Ngụy tỷ tỷ, chân trời nào mà không có cỏ thơm, tỷ cần gì phải treo chết trêи cây Thái tử chứ?”

Ngụy Thanh Đồng: “Ta không muốn treo chết trêи cây này đâu……”

“Vậy thì quên hắn đi,” Từ Kính Nhi nói, “Trong thành này còn rất nhiều nam nhân tốt, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tìm cho tỷ một lang quân như ý!”

Ngụy Thanh Đồng không tin lắm, “Nhiều lắm sao? Ví dụ như ai?”

Từ Kính Nhi nghĩ ngợi rồi nói: “Công tử nhà Lễ bộ Thượng thư thì sao? Ôn tồn lễ độ, văn chương nho nhã, trong thành này có nhiều nữ tử muốn gả cho hắn lắm đấy.”

Ngụy Thanh Đồng hỏi: “Biết đánh nhau không?”

Từ Kính Nhi: “Hình như là không……”

Ngụy Thanh Đồng: “Vậy không được, tiếp đi.”

“Triệu tham tướng thì sao? Hắn từ nhỏ đã tập võ……”

“Người này ta gặp rồi, quá gầy, tiếp đi.”

“Vậy con trai Hình bộ Thượng thư thì sao? Hắn cũng tập võ từ nhỏ, trước đây còn muốn nhập ngũ đến biên giới phía Bắc……” Từ Kính Nhi đột nhiên ngừng lại rồi kϊƈɦ động nói, “Muội nghe nói sau này hắn không đến biên giới phía Bắc nữa mà có quan hệ với công tử nhà Lễ bộ Thượng thư…… Không được, người này phải giữ lại, kế tiếp…… Biểu ca của muội thì sao? Không được không được, hình như hắn thích người bán đậu hũ ở phố Đông rồi……”

Ngụy Thanh Đồng: “……”


Các nàng nói hơn nửa ngày cũng không tìm được người nào phù hợp, Ngụy Thanh Đồng mất kiên nhẫn nói không tìm nữa, ai thích gả thì gả, chi bằng đi đánh trận với cha nàng còn hơn. Biên giới bao la, cần gì phải tìm nam nhân trong kinh thành này chứ.

Các nàng rời khỏi trà lâu rồi từ biệt ở đầu phố, hẹn mấy ngày nữa đi chơi hồ.

Từ Kính Nhi đi vài bước thì thấy Tôn Phóng vội vã từ phía khác đi tới.

“Tôn đại ca,” Từ Kính Nhi hỏi, “Xảy ra chuyện gì à? Ngươi có vẻ…… rất gấp thì phải?”

Tôn Phóng đáp: “Ta phải chạy về sòng bạc cho cá ăn. Hôm qua ta quên mất, không thể để Đại đương gia phát hiện được.”

“Đại…… Đại đương gia?” Từ Kính Nhi nghi ngờ nói, “Đại đương gia lại báo mộng cho ngươi à?”

“Không phải,” Tôn Phóng nghĩ ngợi rồi nói thẳng, “Thật ra Đại đương gia của chúng ta chưa chết, hắn về rồi.”

“A?” Từ Kính Nhi chợt nhớ lúc nãy trông thấy Cố Lang đi cùng Thái tử…… Ngụy Thanh Đồng nói đó là người trong lòng Thái tử.

Từ Kính Nhi vặn xoắn chiếc khăn trong tay, dè dặt hỏi: “Vậy hắn và Cố công tử……”

“Hắn đương nhiên về tìm Cố hộ vệ rồi,” Tôn Phóng có chút ghét bỏ nói, “Hắn chỉ hận không thể dính chặt vào người kia thôi.”

Tim Từ Kính Nhi run lên.

Trời ạ, vừa có người mới vừa có tình cũ? Chuyện này cũng quá ngang trái đi?

“Hắt xì!” Mộ Dung Diễn và Cố Lang đang trò chuyện với Ngụy Dung trong quân doanh bỗng nhiên hắt hơi cùng một lúc.

Ngụy Dung: “……” Sao hắt hơi mà cũng phải chung với nhau vậy?

Mộ Dung Diễn sờ trán Cố Lang rồi lại sờ trán mình, xác nhận không phải bị cảm mới yên tâm.

Hắn thấy Ngụy Dung như có lời muốn nói với Cố Lang nên bàn bạc qua loa chuyện biên giới phía Bắc rồi tìm cớ rời khỏi doanh trướng.

Ngụy Dung ngập ngừng nhìn Cố Lang.

Cố Lang hỏi: “Ngụy thúc, sao vậy ạ?”

“Tiểu Lang à……” Ngụy Dung do dự nói, “Chuyện kia…… Ta nghe Thanh Đồng nói ngươi và Thái tử……”

Cố Lang biết hắn muốn nói gì nên bình tĩnh gật đầu.

Ngụy Dung đứng lên đi tới lui mấy bước rồi nóng nảy nói: “Có phải Thái tử ép buộc ngươi không? Lúc ta về kinh đã nghe nói Thái tử thích nam sắc, ngươi đừng sợ, Ngụy thúc……”

“Không phải, hắn rất tốt với cháu.” Cố Lang nói, “Ngụy thúc, cháu thích hắn.”


Ngụy Dung nhìn y, trầm mặc nửa ngày rồi thở dài: “Hắn là thái tử, ngươi đi theo hắn sợ là…… Chỉ có thể ở mãi trong Đông Cung, còn bị người khác đàm tiếu, bị thiên hạ chế nhạo.”

Cố Lang bình tĩnh nói: “Cháu không sợ.”

Ngụy Dung thấy y tỏ vẻ kiên định thì cũng không nhiều lời nữa mà vỗ vai y nói: “Sau này nếu có bị ủy khuất thì nói với thúc nhé, thúc sẽ bênh vực ngươi!”

Khóe môi Cố Lang hơi cong lên: “Vâng ạ.”

Ngụy Dung cũng đè xuống cảm xúc rồi cười nói: “Mấy ngày trước ta tìm được một con ngựa tốt, ta vừa nhìn đã thấy hợp với ngươi. Đi, ta dẫn ngươi đi xem.”

Đến chuồng ngựa, Ngụy Dung gọi người dẫn ra một con ngựa màu đỏ thẫm.

Cố Lang thấy nó có thân hình cân xứng, đầu to thẳng, lưng rộng mà bằng phẳng, vô cùng cường tráng mạnh mẽ.

Y nhịn không được đưa tay vuốt lông bờm thật dài của nó. Con ngựa hí một tiếng trầm thấp rồi cọ đầu lên vai y.

“Các ngươi có duyên với nhau đấy,” Ngụy Dung cười nói, “Tiểu Lang, cưỡi chạy hai vòng đi.”

Thân thể Cố Lang cứng đờ, “Cháu……”

Ngụy Dung khó hiểu nói: “Sao thế? Không thích à?”

“Không phải, cháu……” Cố Lang đang lúng túng không biết nói thế nào thì đột nhiên nghe Mộ Dung Diễn gọi: “Ngụy tướng quân……”

Mộ Dung Diễn đi tới nắm tay Cố Lang rồi nói với Ngụy Dung: “Ngụy tướng quân, phụ hoàng sai người đến tìm ta, chúng ta cáo từ trước.”

“Vâng, điện hạ đi thong thả.” Ngụy Dung cũng không nghĩ nhiều, còn đưa con ngựa cho Cố Lang.

Bọn họ dắt ngựa chậm rãi đi, Ngụy Dung nhìn theo bóng dáng hai người và một ngựa, sờ ót nói thầm: “Có ngựa sao không cưỡi mà lại dắt bộ chứ……”

Cố Lang rất thích con ngựa kia, trêи đường hết sờ cổ lại sờ lưng ngựa, thấy thế Mộ Dung Diễn ghen tị bất mãn nói: “Chưa bao giờ thấy ngươi sờ ta như thế cả.”


Tai Cố Lang nóng lên, “Nói bậy bạ gì đó?”

Mộ Dung Diễn giả vờ giả vịt thở dài: “Ai, bản Thái tử còn không bằng một con ngựa……”

Con ngựa bỗng nhiên vẫy đuôi một cái đánh vào lưng Mộ Dung Diễn.

Mộ Dung Diễn: “……”

Mộ Dung Diễn tưởng nó không cẩn thận nên cũng chẳng để ý, lại nghe Cố Lang nói khẽ: “Ta muốn đi gặp Trịnh Vu Phi.”

Mộ Dung Diễn nhìn y, nắm chặt tay y nói: “Được, ta đi với ngươi.”

Cố Lang chần chờ nói: “Chẳng phải ngươi vừa nói Hoàng thượng tìm ngươi……”

Mộ Dung Diễn một tay ôm lấy eo y xoa nhẹ rồi hướng xuống dưới sờ soạng, xích lại bên tai y nói: “Ta không nói thế thì ngươi muốn cưỡi ngựa chạy hai vòng với bộ dạng này sao? Không đau à?”

Cố Lang giương mắt trừng hắn, còn chưa lên tiếng thì con ngựa đột ngột thò đầu tới đẩy Mộ Dung Diễn ra.

Mộ Dung Diễn: “……”

Cố Lang thấy vẻ mặt như đang muốn hầm thịt ngựa của Mộ Dung Diễn thì vội vàng nói: “Đây là quà Ngụy thúc tặng ta, ngươi đừng……”

“Yên tâm, ta không chấp nó đâu,” Mộ Dung Diễn lại ôm chầm Cố Lang rồi nhìn con ngựa kia, ngoài cười nhưng trong không cười, “Hôm nào chúng ta thân mật trêи lưng nó để nó biết cái gì gọi là ân ái……”

Cố Lang và con ngựa cùng lúc giơ chân lên đạp Mộ Dung Diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui