Người Trong Lòng Của Bản Tôn Nhảy Vực Rồi
Nam nhân đang đứng trước mặt nàng tên là Lục Hoài, hắn là phản diện của bộ truyện tranh.
Đồng thời, hắn cũng là vị sư huynh mà “Trì Dạng” luôn ái mộ.
Chỉ tiếc là, Trì Dạng trong truyện có phẩm hạnh quá kém, đối với Lục Hoài luôn lì lợm la liếm, không có việc gì cũng phải ở trước mặt hắn tạo cảm giác tồn tại.
Thậm chí, lúc hắn phát độc còn định thừa cơ làm ra hành động càn rỡ với hắn…
Kể từ đó, Lục Hoài tìm đủ mọi cách để giết nàng ta.
Trì Dạng rùng mình.
Để đi theo cốt truyện ban đầu, lúc trước cô đã hy sinh không ít.
“Sư huynh?”
Trì Dạng thấy hắn, tay vô thức chỉnh lại quần áo, tựa hồ có chút không được tự nhiên.
Tương ứng với hành động, mặt nàng cũng đỏ lên: “Sao lại là huynh…?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng biết rõ mục đích hắn đến đây.
Trong truyện, nguyên nhân cuối cùng dẫn đến cái chết của nguyên chủ không phải là Mộc Khuynh Thành, mà là vị sư huynh mà cả đời nàng ta ngưỡng mộ.
Kể từ lúc nàng thừa dịp Lục Hoài phát bệnh để làm ra chuyện xấu xa đó, cũng là lúc khơi dậy sát tâm của Lục Hoài.
Lục Hoài vốn đã có ác cảm với nguyên chủ nên đã lợi dụng cơ hội lúc Trì Dạng cướp đi ngọc bội, một lần đồng thời giải quyết cả nàng và nữ chính.
Hắn đi đến vách đá trước nữ chính một bước, cướp lấy ngọc bội từ trong tay nguyên chủ.
Sau đó, hắn đẩy kẻ ái mộ đầy mưu mô của mình khỏi vách đá.
Tần nhẫn hơn là, hắn để lại ngọc bội ở rìa vách đá rồi dứt khoát rời đi.
Chờ nữ chính đuổi tới nơi tìm được ngọc bội, tuy rằng không hiểu vì sao Trì Dạng không có ở đó, nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, nhặt ngọc bội lên rồi trở về tông môn.
Về sau đệ tử tông môn tìm thấy thi thể của Trì Dạng dưới vách đá, hiển nhiên sẽ nghi ngờ nữ chính giết chết nàng ta.
Kế hoạch này có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lục Hoài không tốn một chút sức lực nào để bày ra nó.
Trì Dạng e lệ cúi mặt xuống, biểu hiện ra bộ dáng thiếu nữ yêu mà không có được một cách nhuần nhuyễn.
Lục Hoài cũng nhận ra sự ngượng ngùng của nàng.
Hắn cụp mắt xuống, che giấu đi phần phức tạp trong mắt.
“Muội…”
Hắn thốt ra được một chữ, rồi lại đột nhiên im lặng.
Một hồi lâu không chờ được câu tiếp theo, Trì Dạng do dự hỏi: “Sư huynh?”
Lục Hoài lại đột nhiên giương mắt, tiến lên phía trước vài bước.
Trì Dạng nhắm chặt mắt lại.
Tới rồi tới rồi, hắn muốn đẩy nàng xuống.
Hệ thống: [Cô không sợ sao?]
Trì Dạng: Tất nhiên là sợ, nhưng mà ta muốn trở về hơn.
Ngoài ý muốn là, ngoại trừ tiến về phía trước vài bước, Lục Hoài không có thêm động tác nào khác nữa.
Hắn cúi đầu nhìn Trì Dạng.
“Ta nhớ rõ muội từng nói… Thích ta?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, dễ dàng tạo cho người ta một áp lực vô hình.
Trì Dạng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chăm chú mà si mê: “Đương nhiên, từ khi tiến vào tông môn, muội đối với sư huynh vừa gặp đã thương…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...