Người Trong Lòng Của Bản Tôn Nhảy Vực Rồi


Trì Tu Viễn vẫn còn ngẩn ngơ, anh ấy kinh ngạc hỏi: “Sao lại vậy? Sao cậu lại có nhà ở đó?”

Cố Hoài gật đầu: “Không phải cố ý mua, bởi vì xung quanh đấy rất yên tĩnh, hoàn cảnh không tồi, lúc trước tôi tiện tay mua một căn.”

Trì Tu Viễn: “……”

Trì Dạng: “……”

Tiện tay… Xin lỗi, làm phiền rồi.

Hệ thống: [Hahaha.]

Trì Tu Viễn không nói cái gì nữa.

Cố Hoài có bao nhiêu tài sản anh cũng biết ít nhiều, vì xung quanh yên tĩnh mà mua một căn nhà cũng không phải không thể.

"Được, vậy tôi đưa hai người về."

Sau khi xuống xe, Trì Dạng không để Trì Tu Viễn tiễn vào, trực tiếp bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi.

Trì Tu Viễn cũng không từ chối, có Cố Hoài ở đây nên anh ấy cũng không lo lắng gì, dặn dò vài câu rồi lái xe rời đi.

Anh ấy đi rồi, chỉ còn lại Trì Dạng và Cố Hoài dưới lầu.


Cố Hoài không phải người nhiều lời, mà Trì Dạng tuy rằng có thể lắm lời với hệ thống, nhưng thực tế cũng là một người ngại giao tiếp.

Cả hai không ai mở miệng nói chuyện, ăn ý đi vào thang máy.

Trì Dạng ấn tầng 10, nhớ ra bên cạnh còn có Cố Hoài, liền hỏi: “Học trưởng, anh sống ở tầng mấy?”

“Tầng 11, 1103.”

“A, vậy là ngay trên tầng của em.”

Cố Hoài gật đầu.

Trì Dạng ấn nút tầng 11 xong, cũng không biết nói gì nữa, chỉ yên lặng chờ thang máy đến nơi để có thể thoát khỏi tình huống khó xử này.

“Em…” Cố Hoài chỉ nói một từ, rồi đột nhiên dừng lại.

“Hả?”

“Anh muốn hỏi một chút, truyện tranh mới của em khi nào phát hành?”

Trì Dạng sững sờ.


Anh ấy thật sự thích truyện tranh của mình à.

“Có lẽ phải một thời gian nữa.

Truyện vừa kết thúc, em còn đang phân vân không biết có nên vẽ thêm một ngoại truyện không.”

Ban đầu không có ý định này, nhưng sau khi trở về từ giới Tu Chân, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng này.

Cố Hoài khẽ nhướng mày.

Anh cúi đầu, cười nhẹ, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày bỗng hiện lên nụ cười, trông rất cuốn hút.

Chỉ tiếc rằng cô nàng thiếu nhạy cảm nào đó không chú ý tới.

“Có thể tiết lộ tình tiết không? Anh có thể hỗ trợ tham khảo.”

Trì Dạng nghiêng đầu suy nghĩ.

Cố Hoài là độc giả, để anh ấy giúp tham khảo có lẽ tốt hơn là mình tự nghĩ lung tung.

“Ừm...!Lục Hoài, anh biết chứ?”

Ánh mắt Cố Hoài lóe lên.

“Biết.”

“Kết cục của hắn ta khá thảm, em đang nghĩ có nên cho hắn một cái kết tốt hơn không.

Một nhân vật nữ luôn tươi sáng, chữa lành, có lẽ sẽ hợp với hắn ta…”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận