Người Trong Lòng Của Bản Tôn Nhảy Vực Rồi
Đoán chừng anh chắc là đi vệ sinh, Trì Dạng cúi đầu tiếp tục ăn, đồng thời nói chuyện phiếm với hệ thống.
Trì Dạng: Ta nhớ lúc ta rơi từ Thiên Trượng Nhai xuống, Lục Hoài hình như cũng theo ta xuống đúng không?
Ký ức còn chút mơ hồ, cô chỉ nhớ Lục Hoài đã nói gì đó bên tai cô.
[Đúng vậy, nhưng mà cô chết rất nhanh, hắn không kịp cứu sống cô.
]
Trì Dạng cảm thấy câu này của hệ thống không đúng lắm.
Lục Hoài là phản diện, ước gì có thể giết chết cô, làm sao có thể muốn cứu cô chứ?
Trì Dạng: Ta nhớ hắn có nói gì đó… Nhưng ta không nhớ rõ lắm.
[Hắn hỏi cô tại sao lại nhảy vực, không có chuyện gì khác nữa.
]
Trì Dạng: Ồ, vậy là tốt rồi.
Khi đó cô bị ngã đến choáng váng, không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, lo sợ mình nói tinh tinh.
Hệ thống nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, thầm than một tiếng khen mình giấu diếm giỏi.
Thực tế là tình huống lúc đó phức tạp hơn rất nhiều so với những gì nó nói cho Trì Dạng biết.
Nó cũng không hiểu tại sao Lục Hoài lại theo Trì Dạng nhảy xuống vực, vì sao lại khóc khi thấy thi thể của cô?
Nó vẫn nhớ rõ Lục Hoài ôm lấy thi thể đang dần mất đi độ ấm của cô, điên cuồng nỉ non.
“Tại sao?”
Nhìn giống như là tình tiết ngược tâm trong mấy bộ phim vậy.
Dù Trì Dạng thần trí không rõ, nhưng vẫn còn một chút ý thức, sau đó cô nói một câu làm nó mỗi khi nhớ lại đều muốn giết chết cô.
“Bởi vì…” Trì Dạng cố hết sức mở miệng.
“Điện thoại máy tính….
Lẩu, trà sữa… Ta không bỏ được!”
Hệ thống: [! ! ]
Bầu không thê lương như vậy bị cô phá huỷ không còn một mảnh.
Nhưng mà Trì Dạng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, hệ thống cũng không muốn phàn nàn nữa, vì vậy cũng không đề cập đến.
…
Sau khi cố Hoài đi ra ngoài, Trì Tu viễn không thể kìm được nữa, mở miệng nói: “Tên này sao lạ vậy, cả ngày hôm nay đều không bình thường…”
“Hả? Có sao không?”
“Cậu ta bị bệnh sạch sẽ, trước kia chưa bao giờ ăn bên ngoài.
”
“Hơn nữa, cậu ta thế mà lại đọc truyện tranh dành cho nữ? Nếu đám người trong công ty mà biết, khẳng định sẽ kinh ngạc đến rớt răng hàm!”
Trì Dạng nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Điện thoại của anh ấy có thể đọc truyện tranh sao?”
Cô nhớ rằng loại máy đó không thể kết nối internet.
Mà dù có internet cũng không thể tải được phần mềm đọc truyện tranh đúng không?
“Ai biết được chứ…”
“Tên gia hoả Cố Hoài này có năng lực cực kỳ xuất chúng, nhưng người cũng thật kỳ quái.
”
Trì Dạng nghiêng đầu.
“Điện thoại máy tính, chỉ cần không phải lúc làm việc thì cậu ta không dùng, chỉ đến công ty mới đổi về smartphone.
Hơn nữa cũng rất tuân thủ nguyên tắc của mình… Cái gì mà trà sữa rồi lẩu các thứ, cậu ta không bao giờ động vào! Miếng bánh kem hôm nay, lần đầu tiên anh thấy cậu ta chạm vào đồ ngọt.
”
Điện thoại, máy tính, lẩu, trà sữa…
Tất cả đều là những thứ Trì Dạng thích.
Cô trợn to mắt, một lúc sau mới thoát khỏi sự ngạc nhiên.
“Lợi hại thật.
"
Chỉ có hệ thống sau khi nghe được, trầm tư suy nghĩ thật lâu.
[! ]
Ặc, hình như có chỗ nào đó kỳ quái?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...