Edit: Yuri
Beta: Yuri
Tác giả có lời muốn nói:
Điềm văn hài hước, nhà trọ Tập Mỹ, gay vòng vô địch!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lâm Khải kéo hành lý đi tới trước cửa phòng trọ.
Phòng 9402, chính là chỗ này!
Lâm Khải là một học sinh lớp mười, bởi vì từ nhỏ đến lớn chưa từng ở trong trường bao giờ, hơn nữa cũng có một số nguyên nhân khó nói, cậu mới kiếm một căn phòng ở gần trường học.
Phòng trọ này tổng cộng có bốn căn phòng nhỏ, bốn người thuê dùng chung phòng khách và phòng vệ sinh.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Khải dọn qua đây, cho nên muốn chào hỏi ba người bạn cùng phòng kia một chút.
Đẩy cửa ra, Lâm Khải cảm giác mắt mình loé lên.
Phòng khách nho nhỏ thiết kế rất hài hoà, còn trang trí những đồ vật nhỏ, nhìn rất ấm áp. Ở giữa có một cái bàn trà, phía trên là một bình hoa hồng tươi đẹp.
Lâm Khải ngửi ngửi, ngửi thấy mùi cơm. Cậu kéo vali đi về phía phòng bếp, nhìn thấy một… chàng trai.
Anh ta chỉ mặc mỗi cái quần lót và đeo tạp dề trước ngực.
Nhìn lưng anh ta thì chắc là một anh chàng đẹp trai.
Lâm Khải âm thầm nuốt nước miếng, cúi đầu nói: “Xin, xin chào.”
Anh ta quay đầu lại nhìn Lâm Khải, nói; “Xin chào.”
Anh chàng đó cũng không ngạc nhiên gì mấy khi thấy Lâm Khải, vẫn tiếp tục sự nghiệp làm cơm của mình.
Lâm Khải không khống chế được ánh mắt của mình, cậu tự giới thiệu bản thân: “Em tên là Lâm Khải, là người thuê phòng mới dọn tới.”
“Ừ.” Anh ta tắt bếp, “Chủ nhà đã báo cho tôi biết rồi, tôi dẫn cậu đi xem phòng của mình.”
Nói xong, anh ta cởi tạp dề ra, chủ động kéo vali của Lâm Khải.
Lâm Khải nhìn cơ bụng thẳng tắp của chàng trai đó, lại nuốt nước miếng thêm lần nữa.
Anh ta mở miệng: “Tôi là Châu Ngư. Cậu có thể gọi tôi là đại Ngư.”
“Đúng là rất lớn.”
Châu Ngư đi tới một căn phòng nhỏ kế bên phòng bếp: “Đây là phòng của cậu, nếu có vấn đề gì thì có thể nói trực tiếp với chủ nhà.”
Căn phòng có một cái ban công nhỏ, ánh mặt trời ấm áp vừa vặn chiếu lên giường. Bên cạnh có một cái kệ sách để cho Lâm Khải có thể để sách vở.
Trên bàn bày một cái hồ cá thuỷ tinh, ba con cá vàng nho nhỏ ở trong đó bơi qua bơi lại.
Lâm Khải rất có hảo cảm đối với chủ nhà này.
Châu Ngư xách hành lý của Lâm Khải vào phòng, nói: “Cậu là học sinh hả?”
Lâm Khải ngoan ngoãn gật đầu.
Châu Ngư xoa đầu cậu, nói: “Cố gắng học tập.”
Khi Châu Ngư ra ngoài, anh còn giúp cậu đóng cửa lại.
Lâm Khải ôm chăn ngồi trên giường, ảo tưởng đó là Châu Ngư, hai người đang ở cùng một chỗ, chơi trò chơi nhỏ làm người ta hạnh phúc vui vẻ đó.
Lâm Khải nhịn không được, cắn cái chăn một cái.
“Muốn ăn cái gì… không?”
Châu Ngư nhìn dáng vẻ điên khùng của Lâm Khải, nói: “Chăn mới giặt xong, không có mùi đâu.”
Lâm Khải quá nhập vai nên đã tự vén áo mình lên.
“Ha ha,” Lâm Khải sửa soạn lại quần áo của mình, nói: “Mùi hoa oải hương rất thơm.”
Lúc nãy Lâm Khải đã ăn rồi, nhưng cậu vẫn đi tới bàn ăn.
Ăn cơm, và ăn cơm với trai đẹp, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Châu Ngư đã mặc một chiếc áo thể thao tay ngắn vào, vóc người hoàn mỹ như ẩn như hiện.
Châu Ngư hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon”
“Nó có vị gì?”
“Vị gà.”
Lâm Khải lén nhìn cơ thể Châu Ngư, hoàn toàn nếm không ra vị gì hết.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Khải bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Căn phòng trọ này là Lâm Khải tình cờ thấy, trước khi dọn tới đây, anh đã ảo tưởng bạn cùng phòng của mình sẽ trông như thế nào, không nghĩ tới bạn cùng phòng đầu tiên hoàn mỹ đến vậy.
Mặc dù bây giờ là bạn cùng phòng, nhưng không gian để phát triển rất là lớn.
Đúng vậy, Lâm Khải là gay, gay trăm phần trăm. Đây cũng là lý do anh không ở ký túc xá.
Lỡ như ở ký túc xá phát tao, đó là chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Đương nhiên, cũng không thể ở phòng trọ phát tao, nếu như làm cho Châu Ngư phản cảm, đó là chuyện càng đáng sợ hơn.
Lâm Khải thu dọn đồ đạc của mình xong liền đi thay đồng phục của mình.
Đồng phục của Lâm Khải nhìn rất quê mùa, thời kỳ cải cách đã mở ra lâu lắm rồi, nhưng đồng phục của trường Trung Học số Hai vẫn là kiểu đồng phục cũ lúc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa mới thành lập – đồ thể thao xanh trắng, phía trên viết mấy chữ Trường Trung Học số Hai.
Phòng Lâm Khải không có gương, cậu nhớ ngoài cửa có một cái gương dài, cho nên mặc đồng phục rồi đi ra ngoài.
Lâm Khải nhớ không lầm, cậu đứng trước gương pose vài kiểu, đáng tiếc độ đẹp trai của mình bị ảnh hưởng bởi bộ đồng phục quê mùa này. T^T
Nếu như Lâm Khải là một đóa hoa của tổ quốc, vậy thì hiệu trưởng sẽ là ma quỷ có thủ đoạn tàn ác, tàn phá đóa hoa của tổ quốc, hơn nữa còn hủy luôn lòng tin của đóa hoa đó.
Lạch cạch.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
“ĐM! Đồng phục thật quyến cmn rũ mà!”
Lâm Khải để tay lên cổ áo của mình, lộ ra cái áo hai dây nhỏ gợi cảm màu trắng bên trong.
Lâm Khải không nghĩ tới sẽ có người đi vào, mặt cậu trắng bệch ôm lấy ngực mình, nói: “Tôi là học sinh!”
“Đệt! Kích thích dữ!”
Người đàn ông đó đóng cửa lại. Anh ta mặc một bộ quần áo thể thao, trên cổ vắt cái khăn lông màu xám, tóc mái dính mồ hôi bị vuốt sang một bên, cả người toát lên vẻ đẹp nam tính.
Anh ta kéo giây khoá kéo của Lâm Khải, hỏi: “Chỗ này chơi qua chưa, hay vẫn còn tem?”
Người đàn ông đó càng dựa càng gần, Lâm Khải có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh ta.
Lâm Khải chống lên ngực người đàn ông, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì hết.”
“Không biết?” Anh ta nắm lấy tay Lâm Khải đang đặt trên cơ ngực của mình bóp mấy cái, nói: “Cậu là trẻ vị thành niên à?”
Lâm Khải lần đầu tiên sờ cơ ngực của đàn ông, cậu cảm giác lòng bàn tay mình nóng lên, đầu sắp bốc hơi rồi.
Lâm Khải đỏ mặt nói: “Tôi… Tôi…”
“Không sao,” Anh ta ghé vào bên tai Lâm Khải, nói: “Anh đây dạy cậu.”
Châu Ngư bưng ly trà đi tới. Anh nhìn thấy hình ảnh thân mật ở cửa, ly trà lập tức rơi xuống sàn nhà, nói: “Không phải đã nói là sẽ không ăn cỏ gần hang à?”
“Cậu ta?”
Người đàn ông đó nhìn Châu Ngư, rồi lại nhìn Lâm Khải, nói: “Không phải anh hẹn hả?”
Châu Ngư vô cùng kiên quyết lắc đầu.
“Đệtttttt.”
Anh ta buông tay ra, nói: “Đây là người thuê phòng mới tới?”
“Tôi tên Lâm Khải.”
“Ha,” Châu Ngư nhặt ly nước lên, nói: “Gặp báo ứng rồi nhỉ.”
Người đàn ông đó cười gượng hai tiếng, đi về phòng mình.
Châu Ngư cầm một ly nước lớn, nói: “Đó là Cao Khải.”
“Cao Khải?”
“Cậu biết anh ta?”
“Thấy trong tiểu thuyết.”
“Đội trưởng đội bóng?”
Lâm Khải và Châu Ngư nhìn nhau một cái, rồi lại đồng thời cúi đầu.
Sau khi về phòng mình, Lâm Khải ôm chăn cười không ngừng.
Đội trưởng đội bóng Cao Khải là một bộ tiểu thuyết cấp ba mới vào nghề (đam =)), mọi người lên google search 足球队长高凯 là ra), Châu Ngư vừa nghe đã hiểu ám hiệu này, chứng tỏ anh nhất định là người trong nghề.
Còn người tên Cao Khải kia, nhìn có vẻ hơi “sắc” một chút, nhưng mà độ đẹp trai và dáng người thì khỏi phải chê. Lâm Khải có tài đức gì, lại có thể cùng lúc sống chung với hai người cực phẩm như thế.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Em trai tiểu Khải, muốn ra ăn trái cây không?”
Giọng Cao Khải đầy mùi trêu ghẹo.
Lâm Khải mở cửa ra, nói: “Anh đại Khải, không cần đâu!”
Cao Khải cầm một trái chuối tiêu vàng óng ánh, nụ cười trên mặt vô cùng đen tối.
Lâm Khải định đóng cửa, nhưng Cao Khải lại ngăn nó lại, hỏi: “Có chơi qua King of Glory chưa?”
“Chơi qua rồi.”
“Lúc thắng, nên kêu cái gì cho ngầu?”
Cha.
Cao Khải nhìn bộ đồng phục trên người Lâm Khải, mắt anh hiện rõ ý tứ rõ ràng.
Nếu như không phải Châu Ngư hẹn, vậy anh không cần khách sáo rồi.
Lâm Khải giơ chân đá về phía chỗ hiểm của Cao Khải.
Cao Khải vì hạnh phúc* nửa đời sau của mình, quả quyết lui về sau một bước.
*chỗ này tác giả để hai ô vuông nên mình chém.
Lâm Khải khoá trái cửa phòng thành công, nói: “Anh đại Khải, bữa khác có thời gian hẹn chơi game với nhau nhé.”
“Không cần bữa khác,” Cao Khải gõ cửa phòng, nói: “Bây giờ anh cũng có một trò chơi rất thú vị, ra đây thử một chút xem.”
Châu Ngư đứng ở cửa phòng mình nhìn Cao Khải đứng đó khoe khoang làm dáng, nói: “Tỉnh lại đi, người ta là trẻ vị thành niên đấy.”
“Tiểu thịt tươi đưa đến bên mép, nếu như không ăn thì là thằng ngu.”
“Để cậu thịt mới là thằng ngu đấy.”
Buổi tối, Cao Khải lại lần nữa gõ phòng Lâm Khải, “Em trai tiểu Khải, ăn cơm thôi.”
“Không đói.”
“Không đói cũng có thể ăn chung với anh cho vui mà.”
“Không thích.”
“Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì cậu đâu mà,” Cao Khải nói: “Châu Ngư cũng có mặt. Nếu như không tin, anh để anh ta nói mấy câu với cậu.”
Châu Ngư đẩy Cao Khải sang một bên, nói: “Thật sự là ăn cơm tối.”
Bữa cơm này rất có phong cách.
Trên bàn ăn đốt mấy cây nến màu đỏ, Cao Khải còn đặt biệt dời bình bông hồng trên bàn trà qua.
Cao Khải lấy một chai rượu đỏ ra, anh đổ một ly cho Lâm Khải trước, nói: “Hoan nghênh em trai tiểu Khải gia nhập đại gia đình của chúng ta, nhà trọ Tập Mỹ.”
“Nhà trọ Tập Mỹ?”
“Đúng vậy,” Cao Khải nói: “Là chủ nhà đặt tên, gọi là nhà trọ Tập Mỹ.”
“Tại sao lại gọi cái tên này?”
Châu Ngư nói: “Chủ nhà nói, những người ở trong những căn nhà trọ này đều là chị em.”
“Chị em?”
“Ừ,” Cao Khải cầm lấy tay Lâm Khải, nói: “Có thể vào đây ở ngoại trừ phụ nữ, thì chỉ có gay thôi.”
“Em…”
Lâm Khải vốn định che giấu xu hướng tính dục của mình, nhưng Cao Khải và Châu Ngư đều thẳng thắn như thế, cậu cũng không tiện giấu giếm nữa.
Lâm Khải hỏi: “Chủ nhà làm sao biết được?”
Cao Khải sờ mặt Lâm Khải, nói: “Cậu nhìn cậu xem, vừa trắng vừa mềm, đàn ông ai chả thích.”
Lâm Khải gạt tay Cao Khải sang một bên.
Châu Ngư cười cười, nói: “Nhà trọ Tập Mỹ của chúng ta có một điều lệ, không ăn cỏ gần hang.”
Cao Khải thu tay về, nói: “Cho nên cậu yên tâm, cho dù anh có đói khát kiểu gì đi chăng nữa cũng sẽ không xuống tay với cậu đâu.”
Lâm Khải hỏi: “Người còn lại đâu?”
“Anh ta sao,” Cao Khải hớp một ngụm rượu, nói: “Không phải muốn gặp là có thể gặp.”
Thế là, Lâm Khải chính thức bắt đầu cuộc sống ở nhà trọ Tập Mỹ.
Lâm Khải từ nhỏ liền biết xu hướng tính dục của mình khác người ta, cậu chưa từng nói kể bí mật của mình cho người khác nghe, cũng chưa bao giờ làm bạn với gay. Tự nhiên cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ.
Lâm Khải không biết sau này sẽ ra sao, nhưng tóm lại cũng sẽ không quá khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...