Cố Chức tính giá xong, lần đầu tiên mua bánh bao, sủi cảo, vừa đúng mười tệ.
Thấy cô không có bao nhiêu tiền vậy thôi chứ rất biết cách tiêu tiền đó.
Cố Chức cầm di động qua lớp bao ni lông quét mã, cầm lấy thức ăn mười tệ, đi đến góc ngoặt nhanh chóng ăn hết, lại chạy đến mua phần thứ hai.
Phải quý trọng, ngày mai chỉ còn chín tệ.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô vài lần.
Cố Chức mặt không đổi sắc, gọi những món giá chín tệ rưỡi.
Mặc kệ người ta nghĩ thế nào, dù sao cô là khách hàng, là thượng đế trả tiền lần này.
Cố Chức cầm một cái màn thầu hấp cũ đi tìm sư tỷ.
Sư tỷ đã cảnh cáo trước rồi, đương nhiên cô phải chuẩn bị một chút, trữ trước đồ ăn khuya nhất định không sai.
“Sư tỷ!”
Nơi xa, Cố Chức nhìn thấy một cô gái có mái tóc gợn sóng như Mai Siêu Phong(*).
(*)Mai Siêu Phong hay Mai Nhược Hoa, là một nhân vật hư cấu trong Anh Hùng Xạ Điêu, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.
Cô gái mặc một chiếc áo thun văn hóa in năm chữ “Người làm công đã điên”.
Về mặt tinh thần, cô ấy đã chiến thắng đa số những người làm công, ít nhất đây là một người là công có nhận thức cao, hiểu rõ trạng thái tinh thần của mình.
Đoàn Na vẫy tay với Cố Chức, nở nụ cười xán lạn: “Cuối cùng cũng chờ được em.”
Cố Chức chạy nhanh qua đó: “Sư tỷ, cảm ơn chị đã giúp em.”
Bất kể là trong sách hay hiện tại đều phải cảm ơn chị.
“Cảm ơn cái gì, em không phàn nàn sau lưng bảo chị lôi em vào bể khổ là chị cảm ơn trời đất rồi.” Đoàn Na sờ gương mặt đã làm việc cả ngày của mình: “Xem này, không có tí hơi nước nào, như quả khô vậy.”
“Làm gì có, sư tỷ, chị cùng lắm là hơi héo thôi, tưới nước một cái là tươi tắn lên liền.” Cố Chức chớp mắt, vạch túi đồ trang điểm mình mang theo ra.
Đương nhiên cô sẽ không mở cái túi đựng trang sức châu báu kia ra, cái túi đó đã bị cô vò thành một cục nhét vào túi quần.
Nếu làm mất nó, cô sẽ khóc chết.
Trong trí nhớ của cô, sư tỷ yêu cái đẹp, thích skincare, Cố Chức bèn đến trung tâm thương mại mua một hộp mặt nạ.
Cô không xứng dùng, nhưng cô không thể mua cho người khác dùng sao?
Quả nhiên Đoàn Na rất vui: “Vừa lúc chị mới dùng hết mặt nạ trong văn phòng.
Quả nhiên vẫn là sư muội săn sóc mà.”
Ngành Đạo diễn ít sinh viên nữ, vào nghề cũng bị hạn chế hơn sinh viên nam nhiều, cho nên sinh viên nữ ngành này tự phát huy một truyền thống tốt đẹp, đó chính là cố gắng giúp đỡ sư muội hết sức.
Cố Chức rất thích bầu không khí này.
Nếu không, cô sẽ không lập tức đồng ý vị trí thực tập này.
Sư tỷ thật đáng tin cậy!
Đoàn Na mỹ mãn nhận lấy mặt nạ, ngẩng đầu lên, Cố Chức thế mà đang cầm một cái màn thầu.
Con bé ngốc này, tốn công mua mặt nạ cho cô ấy, lại không chịu mua một ít đồ ngon cho bản thân ăn.
Cố Chức không kể hoàn cảnh gia đình của mình với người khác, Đoàn Na không biết, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót.
Thật là!
“Ấy, sao em lại ăn cái này, chỗ chị có cơm hộp, em cầm đi.”
Đương nhiên Cố Chức không thể nhận!
Hộp cơm này có thịt có đồ ăn, vừa nhìn đã biết mười tệ trở lên.
Cô không xứng, ăn xong nhất định vào bệnh viện.
Cô chắp tay sau lưng, lấy ra khí thế và sức mạnh như khi các đại tỷ đùn đẩy cho nhau lúc ăn tết, thay hình đổi vị, vũ trụ xoay chuyển, tay không chút nào chạm vào cơm hộp, kiên định chấp hành phương châm “Ngươi đừng đến đây”.
“Sư tỷ, em không đói.
Không phải chị nói “Mị tỷ” bên kia cần người gấp sao? Chúng ta mau qua đó đi, tranh thủ khởi công sớm một chút.”
Đoàn Na vừa vui mừng vừa lo lắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dáng vẻ này của sư muội nhất định rất dễ chịu thiệt.
Cố Chức còn chưa biết, hình tượng của cô trong lòng Đoàn Na đã thay đổi từ cô bé đáng thương thành cô bé đáng thương dễ bị người khác lợi dụng.
Bấy giờ, một giọng nam hùng hồn chen vào giữa cuộc đối thoại của Cố Chức và Đoàn Na: “Đoàn Na!”
Đoàn Na lập tức kéo lấy Cố Chức và nở nụ cười bước qua đó, đồng thời nhỏ giọng nói tiếng bụng: “Tổ trưởng Hứa, nhìn anh ta uy nghiêm thế thôi chứ rất dễ nói chuyện, sau này em đi theo anh ta, đừng khờ dại mà làm việc cho những người khác, cứ đi theo Hứa Cương làm việc.
Em cũng không có tiền lương đàng hoàng, chỉ có Hứa Cương mới có thể viết đánh giá trên báo cáo thực tập của em.”
Cố Chức liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ, cô trông có vẻ ngu thế à?
Đến trước mặt, Đoàn Na không hề sợ hãi gương mặt không có chút nét cười như tấm thép của Hứa Cương.
“Anh Hứa, em đưa người đến cho anh rồi đây, anh có thể đối xử tốt với em gái em.”
“Yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em ấy.”
Cố Chức:......
Hai người này nói chuyện sao càng nghe càng thấy kỳ quái?
Hình như, hơi giống thanh lâu gì đó trong phim cổ trang?
Cố Chức lắc lắc đầu.
Nhất định là do cô suy nghĩ lung tung.
Cố Chức ra vẻ phụ nữ nhà lành bị ức hiếp, quay đầu lại, lưu huyến đáng thương mà nhìn Đoàn Na.
Gương mặt Đoàn Na có vẻ không yên tâm, cuối cùng miễn cưỡng vẫy tay: “Đi đi.”
……
Ban nãy Hứa Cương lại đây, vừa lúc nghe thấy lời nói hối thúc làm việc của Cố Chức trên hành lang, cho nên anh ta vô cùng hài lòng với người lao động mới đến này.
Lúc này Cố Chức lại ra vẻ gà con lạc đàn ngây thơ, anh ta rặn ra một nụ cười cứng đờ: “Đừng sợ.”
Cố Chức chớp chớp mắt.
Vốn dĩ không sợ, nhưng nghe anh nói với vẻ mặt này xong, ngược lại bắt đầu hơi sợ.
Có lẽ Hứa Cương cũng nhận ra bản thân không thích hợp đi con đường anh trai tri kỷ này nên lại bắt đầu xụ mặt: “Các sư tỷ của em đều rất giỏi, anh hy vọng em cũng giống như vậy.”
Cố Chức thẳng sống lưng: “Đương nhiên rồi!”
Cô không thể phá hỏng thanh danh của các sư tỷ, càng không thể phá hỏng thanh danh của bản thân.
Nhìn thấy studio, Cố Chức tìm lại được một chút cảm giác quen thuộc.
Nghề cũ của cô đây mà.
Đời trước cô cũng là đạo diễn, chẳng qua không phải học ngành đạo diễn đàng hoàng, mà là trời xui đất khiến bước vào lĩnh vực này, cái gì cũng đã trải qua.
Bây giờ làm một trợ lý nhỏ, chắc là…… ổn thôi nhỉ?
Cố Chức nhìn Hứa Cương, cô vẫn là rất có tự tin.
“Mau đi ăn trưa đi, nghe nói lần này là trực tiếp rút thăm PK, không có bỏ qua phân đoạn này, siêu kích thích!”
Hai chị gái nhỏ như lốc xoáy cuốn qua bên người Cố Chức.
Cố Chức nhanh nhạy nghe được có drama để xem, quay đầu xoẹt một cái, nhìn về phía Hứa Cương, hai con mắt sáng hơn cả bóng đèn.
Hứa Cương: “Phân đoạn này có tổng đạo diễn trù tính sắp xếp, vừa lúc đạo diễn phân tổ và các tổ viên đang nghỉ ngơi.
Em cũng đi xem đi.”
Cố Chức: “Vậy em đi nha anh Hứa.”
“Ừ——” Hứa Cương còn chưa kịp gật đầu, chớp mắt một cái, bên người đã không còn ai.
Cẩn thận nhìn lại, hay lắm, Cố Chức như là tên lửa, đạp lên rương gỗ mà nam diễn viên dùng để tăng chiều cao, đang nhìn dị quân đột khởi(*) phía sau đám đông.
(*) 异军突起 - Dị quân đột khởi: đây là một thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho một lực lượng mới đột ngột trỗi dậy.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng biết tâm trạng hóng hớt của cô nóng nảy cỡ nào.
Hứa Cương đột nhiên hơi hoài nghi liệu ấn tượng đầu tiên của anh ta với Cố Chức có chính xác hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...