Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi


Cố Chức: “......!Tôi thật cảm ơn cái ‘khá lắm’ của ngài.”
Một người một hệ thống đều có chút mù tịt.
Cố Chức là bởi vì nhiệm vụ gian nan, hệ thống là bởi vì cập nhật của kho thông tin quá lớn, phản ứng chậm chạp.
“Bánh mì mới buổi chiều giảm nửa giá……” Cách đó không xa, tiệm bánh mì bật một chiếc loa nhỏ.
Cố Chức sờ sờ bụng.
Hôm nay đầu óc hoạt động quá tải, đói rồi.
Nghĩ vậy, cô liền đứng dậy.
Hệ thống muốn nói lại thôi.
[Hệ thống: Ký chủ, cô tiêu tiền……]
Cố Chức khí phách phát tay: “Ta không ăn nổi bánh mì giá gốc, còn có thể không ăn nổi bánh mì nửa giá sao?”
Sự thật chứng minh, con người không thể quá cuồng vọng.
Nhìn thấy con số “10.5” này, Cố Chức chưa từ bỏ ý định, hỏi nhân viên cửa tiệm: “Đây là rẻ nhất sao?”
Nhân viên cửa tiệm gật đầu.
Cố Chức chết lặng nhìn trời: Không ngờ, kết quả là, mình tự tát mặt của mình.
Lời nói hùng hồn buông ra cách đây 30 giây vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cố Chức: “Hệ thống, 30 giây này, mi là đang bật cười vì lời nói của ta, hay là đang lo lắng vì dạ dày của ta?”
30 văn học, thực không lừa ta.

Những người khác, ai hiểu chứ, cô không chỉ không ăn nổi bánh mì giá gốc, còn không ăn nổi bánh mì nửa giá.
Không phải lỗi của bánh mì, là lỗi của cô.
Cô không tiêu nổi số tiền này.
[Hệ thống: Ký chủ, 30 giây này, tôi đang rà quét giá hàng trong phạm vi 1km cho cô.
Trước đó tôi đã quét được giá cả của tiệm bánh mì này không phù hợp với mức chi tiêu của cô, chỉ là lúc đó cô kiên trì muốn qua xem.
Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, tôi cho rằng để cho ngài đối mặt trực tiếp với giá cả thật sự, sẽ khơi dậy tinh thần phấn đấu của cô, cho nên cũng không tiếp tục nhắc nhở cô nữa.]
Cố Chức: Đây không chỉ là đối mặt trực tiếp với giá cả thật sự, mà còn trực tiếp đối mặt với nhân sinh ảm đạm đó.
Nhưng mà, hệ thống là hệ thống tốt.
“Cho nên, mi quét ra được cửa hàng ta có thể chi tiêu chưa?” Cõi lòng cô tràn đầy hy vọng hỏi.
[Hệ thống: Quanh đây đều là khu kinh doanh cao cấp, khách hàng mục tiêu là đám người có mức chi tiêu cao.

Căn cứ giá trị có thể chi phối trước mắt của ngài, không có tiệm nào phù hợp.]
Cố Chức là sự tồn tại song song của mức chi tiêu cao và chi tiêu thấp, khu kinh doanh không thể tích hợp.
Nói ngắn gọn, cô cần phải tiếp tục đói bụng.
Cố Chức cầm cốc nước cam ép quý giá lên, uống hết một ngụm cuối cùng.
Thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào Mixue để tiếp tục mạng sống.
“Ta quyết định rồi!” Cố Chức rút kinh nghiệm xương máu, “Ta phải nỗ lực phấn đấu để có thể ăn được bánh mì giá 10.5 tệ!]
[Hệ thống: Vỗ tay!
Cho nên, ký chủ, chúng ta phải nỗ lực như thế nào?]
Cố Chức: “Ừ ha, phải làm thế nào đây?”
Cô thật sự không phải hô khẩu hiệu, mà là nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Trong túi nilon đột nhiên truyền tới tiếng rung.
Cố Chức kinh ngạc một chốc, nhìn sang.
Cô không có lập tức nghe, mà là đặt túi lên ghế, ngồi xổm trước mặt ghế, rồi cách lớp túi ấn nút nghe.
May mà cảm ứng của di động nhạy.
Cô còn không quên giải thích với hệ thống: “Ta không có trốn tránh, ta chỉ là muốn tạm thời nhận cuộc gọi.”
[Hệ thống: Ký chủ, ngài yên tâm nhận đi, bổn hệ thống sẽ luôn ở đây cho đến khi sinh mệnh của ngài diệt vong, ngài muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được.]
Cố Chức: “666.”
(*)666 六六六 /liùliùliù/: Siêu quần là vượt xa nhiều người; xuất chúng: vượt hẳn, hơn hẳn mọi người về tài năng và trí tuệ.


(Tốt tốt tốt; cực đỉnh, cực giỏi, trâu bò.)
Sinh tử liền kề, nhóc hệ thống trâu bò.
“666 cái gì,” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười sang sảng, “Sư muội, em là biết chị có tin tức tốt cho em, nói chị 6 sao?”
Ký ức trong đầu hiện ra, Cố Chức thật lòng cười thành tiếng.
Vị sư tỷ này, là một trong số ít người người đã từng giúp đỡ Cố Chức trong sách, mặc dù sau này Cố Chức tiến vào giới giải trí, sư tỷ cũng từng lên tiếng thay cô, chỉ là…….

sau đó sư tỷ lại bị giận chó đánh mèo, còn bị dân mạng đao ra tin tức công việc, cuối cùng bị ép giải nghệ vì dư luận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Chức tối sầm hơn mấy phần.
Bản thân cô thế nào cũng được hết, nhưng không thể liên lụy đến những người khác.
“Sư muội, chỗ thực tập mà em nhờ chị tìm có vẻ triển vọng đấy! Bên phía “Mị tỷ”(*) có thực tập sinh bỗng nhiên rời đi, hiện tại tạm thời không tìm được người, nếu như em có thể, tối nay cứ qua đây.”
(*)“Mị tỷ”: Tên viết tắt của “Chị gái mị lực vô biên” (Tỷ tỷ mị lực vô biên)
Cố Chức kinh ngạc thành tiếng: “Tối nay?”
“Phải đó, thực tập sinh kia nói đi là đi, cậu ta thì xả láng rồi, staff trong chương trình trái lại xui xẻo, vốn dĩ nhân lực đã nhỏ gọn,” Sư tỷ cũng là người làm công, tựa như đồng cảm với bản thân mà kể khổ.
“Có điều lời cảnh báo nói ở đằng trước, cường độ công việc rất lớn, thực tập sinh kia là bởi vì tiền ít việc nhiều mới không làm, một điểm này, ngay cả chị cũng phải thừa nhận, người ta là thực sự trâu, không ủy khuất bản thân một chút nào.”
Cố Chức mím môi.
[Hệ thống: Ký chủ, cô muốn đi sao? Nhưng mà chúng ta còn phải làm chuyện tốt.]
Cố Chức cũng đang rối rắm.
Cô tập trung tinh thần suy nghĩ vấn đề, căn bản không chú ý đến người đi ngang qua đều đang nhìn cô.
Có ghế dựa không ngồi, ngồi xổm nhận điện thoại, điện thoại còn đặt trong túi nilon, đây là chuyện người bình thường có thể làm ra?
Bên phía sư tỷ hình như có người gọi, bảo Cố Chức chờ chút.
Cố Chức vừa nghĩ vừa vô thức quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đánh giá của người khác.

Cô đúng lý hợp tình, thẳng lưng, chân thành nói: “Đang phỏng vấn ạ.”
Người xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra biểu cảm thấu hiểu.
Vậy thì không lạ nữa.
“Người trẻ tìm công việc không dễ nha, khẳng định là tranh thủ làm hết công việc này tới công việc khác, không có cách nào chỉ có thể quay video phỏng vấn ở bên đường.” Có người trung niên còn tìm lý do cụ thể hơn cho Cố Chức.
Cố Chức liên tục gật đầu.
Cô không phải người trẻ tuổi, mà là người lọc lõi, cũng chưa tranh thủ bao nhiêu việc, chỉ có một việc này.

Nếu như cuối cùng không thành công, cô liền về biệt thự cao cấp trải tấm ga giường vải thô 9.9 tệ làm cá mặn, tiếp tục làm trạch nữ toàn thời gian.
Lúc này, trên màn hình LED cực lớn bên trên trung tâm thương mại đúng lúc phát sóng tin tuyên truyền buổi công chiếu thứ hai của “Chị gái mị lực vô biên”.
Trên đó xuất hiện một khuôn mặt tương tự Cố La La đến 80%: “Tôi là Trần Mi, chân thành là tag của tôi, không dối trá, không làm ra vẻ.

Bất luận là quá khứ, hiện tại hay tương lại, mọi thứ tôi làm đều là điều tôi muốn, đây chính là mị lực của tôi.”
Cố Chức ngẩng đầu, đôi mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm phía trên.
Muôn vàn suy nghĩ.
Sư tỷ bận xong đã trở lại, đầu dây bên kia di động vang lên một thanh âm: “Sư muội, em muốn tới không? Bên kia vừa mới thúc giục chị, nếu như thật sự không muốn, cũng không sao hết, sau này chị lại giúp em hỏi thăm cương vị khác trong đài, cũng không thể chậm trễ bên kia tuyển người gấp.”
Cố Chức: “Em đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui