Một tiếng trước.
Cao Lăng Sương kinh ngạc vô cùng: “Sao em lại biết chị từng dành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất của Liên hoan Big?”
Cố Chức chỉ chỉ di động, rất là tự đắc: “Kiên nhẫn một chút, kiểu gì cũng có thể tìm được.”
Tuy rằng thời đại đó internet còn chưa phổ biến, nhưng luôn có dấu vết để lại.
Lúc lần đầu tiên Cố Chức nhìn thấy, trình độ khiếp sợ có thể so với việc ngồi bật dậy trong cơn hấp hối.
Liên hoan Big chính là một trong những liên hoan phim có sức ảnh hưởng nhất trên thế giới! Là liên hoan phim được quốc tế công nhận.
Mà lúc Cao Lăng Sương giành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, sức ảnh hưởng của điện ảnh Hoa Hạ (*tên cũ của Trung Quốc) còn chưa có lớn như ngày nay, truyền bá văn hóa cũng chưa có phồn thịnh như ngày nay, lúc đó, có thể nói là một vùng hoang vu.
Mà giả Nữ diễn viên xuất sắc nhất của Cao Lăng Sương, là xán lạn bắt mắt nhất trong sự hoang vu.
Cố Chức lộ ra ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái: “Đó chính là ảnh hậu nha, xin chào, quý cô ảnh hậu.”
Liên hoan phim Small, Medium, Big, Super, là liên hoan phim chính thống quốc tế, tiêu chuẩn tuyển chọn rất khắt khe, trình độ khắt khe tăng lên theo từng cấp.
“Sao lại không thể gọi là Ảnh hậu nữa ạ?” Cố Chức không phục.
Cô lải nhải kể lể: “Trong giới chẳng phải gọi như vậy sao? Năm kia, có nam diễn viên trong giới giải trí dành được giải Liên hoan phim Small, đã bắt đầu gọi là Ảnh đế rồi.
Năm ngoái, có nữ diễn viên dành được giải Liên hoan phim Medium, mọi người liền rất vui mừng gọi là Ảnh hậu, trực tiếp thành sao, hiện tại lên sân khấu vẫn là cái title này vang dội nhất.”
Cao Lăng Sương xua xua tay, thậm chí có chút ngượng ngùng: “Không tính là Ảnh hậu, không tính.”
So với có phải Ảnh hậu hay không, cô ấy càng để ý hơn đến sức ảnh hưởng của điện ảnh Hoa Hạ trên trường quốc tế.
Cô ấy nói với sự tiếc nuối: “Nếu như có thể lên Liên hoan phim Super thì tốt rồi.
Đáng tiếc, đề tài quá nhạy cảm, bị phía trên bắt ngừng lại, không thì lúc đó sẽ có càng nhiều người biết được điện ảnh Hoa Hạ chúng ta cũng có phim hay.”
Đây chính là Cao Lăng Sương.
Trước bộ điện ảnh kia, Cao Lăng Sương đã trở thành nữ diễn viên nổi bật không ai sánh bằng ở mảng phim võ hiệp, bộ điện ảnh kia là sự lột xác của Cao Lăng Sương, thực lực kỹ năng diễn xuất đều thông qua, nếu không cũng sẽ không dành được giải Ảnh hậu.
Đáng tiếc, bởi vì vấn đề đề tài, không được chiếu ở trong nước, lúc đó tin tức lại không lưu thông lắm, không kịp thời nắm bắt được cơ hội, dẫn tới giá trị thức của giải Ảnh hậu này trực tiếp bị hạ thấp.
Có đôi khi, giới giải trí chính là tàn khốc như vậy, bộ điện ảnh đó đã tốn mất hai năm thời gian của Cao Lăng Sương, chờ lúc cô ấy xuất hiện lần nữa, phim võ hiệp suy thoái, hình tượng thay đổi lại không theo kịp, Cố Chức đoán rằng còn có một số nguyên nhân khác, Cao Lăng Sương đã dần dần mờ nhạt.
Hiện tại lên “Mị tỷ”, cũng coi như là một tín hiệu.
Cố Chức hơi ngước đầu lên, nhìn cô ấy: “Chị Lăng Sương, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Tin tưởng em, MV này hôm nay chỉ là bắt đầu, chị đóng phim, em quay phim, chúng ta để cho càng nhiều người biết rằng Hoa Hạ có tác phẩm hay.”
“Đó sẽ không phải là giải Ảnh hậu cuối cùng của chị.”
Cao Lăng Sương sửng sốt thật lâu.
Cô ấy, còn có thể lại lần nữa trở thành —— Ảnh hậu sao?
……
Cố Chức ngồi giữa các staff, nhìn Cao Lăng Sương khăng khăng muốn chơi oẳn tù tì với Trần Mi, cười đến mức như bà ngoại sói.
“Đối tượng trợ giúp” đầu tiên của cô, có thể không có người nổi, không có lưu lượng, nhưng nhất định phải là một người có phẩm đức nghề nghiệp, phái thực lực có nhân cách phẩm hạnh, phải “cảm kích báo đáp”.
Như vậy, cô mới có thể sống sót nha!
Bởi vì thời gian thử và sai của cô không còn nhiều nữa.
Trong ống kính, Trần Mi dưới mắt bao người, không thể cưỡng ép tranh bốc thăm trước, chỉ đành cắn răng nghiến lợi chơi oẳn tù tì với Cao Lăng Sương.
Bà ta nắm chặt nắm tay, sắc mặt một hồi biến hóa đỏ cam vàng lục lam tím.
Cuối cùng, dưới BGM (*Background Music - Nhạc nền) “Oẳn tù tì” của tổng đạo diễn Cung Linh, hai người đã ra kết quả.
Trần Mi ra kéo, mà Cao Lăng Sương, đã ra búa.
“Yeah!”
Cố Chức cùng các thành viên tổ nhỏ bên cạnh cùng nhau hoan hô.
Đây là được cho phép, chị gái trước đó bốc thăm cũng vậy, thành viên tổ nhỏ sau lưng chị gái có thể cùng nhau cổ vũ cố lên, dù sao cũng là PK giữa các tổ sản xuất.
Sắc mặt Trần Mi càng khó coi hơn, cười càng miễn cưỡng hơn: “Cho dù oẳn tù tì thắng rồi, cũng vẫn phải bốc thăm cơ mà, ai trước ai sau còn chưa chắc.”
Đúng, chính là như vậy, bà ta tự thuyết phục mình.
Cao Lăng Sương hiếm khi nói một câu: “Ừ, ít nhất tôi có thể bốc trước, có phần để lựa chọn.
Quyền chủ động phải nắm trong tay mình.”
Cho dù kết quả không tốt, cô ấy cũng nhận.
Trần Mi cố gắng bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt lóe qua bực bội, trơ mắt nhìn Cao lăng Sương thò tay vào trong thùng.
Hiện trường yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trần Mi trong một giây này Đại La thần tiên(*) đều thăm hỏi một lần, chỉ hy vọng Cao Lăng Sương rút trúng thứ 9, để lại vị trí cuối cùng cho mình.
(*)Từ trong bản tiếng Trung là 大罗神仙, hay nói đúng hơn là 大罗金仙 (Đại La kim tiên): là một loại thần tiên trong Đạo giáo.
Mục đích cuối cùng của người tu Đạo là thăng thiên đến Đại La thiên thành, nơi các tôn thần, thiên tôn tối cao cư ngụ.
Đại La kim tiên là những thần tiên cư ngụ ở thiên thành Đại La.
Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ giễu cợt Cao Lăng Sương một phen hẳn hoi, giành trước thì làm sao, cuối cũng không phải vẫn là bại tướng dưới tay bà ta sao.
Cao Lăng Sương nhìn xuống tấm thẻ, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Trong lòng Trần Mi dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
Động tác của Cao Lăng Sương chậm rì rì, bày ra sự may mắn của mình với ống kính, sau đó đến thành viên tổ nhỏ, đặc biệt là Cố Chức, sau khi nhận được sự cổ vũ của thành viên tổ nhỏ, cuối cùng, đặc biệt bày ra với Trần Mi: “Số 10.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, đã đốt lửa trong đâu Trần Mi.
Huyệt thái dương của bà ta trực tiếp giật mạnh, liều mạng cắn răng, mới ngăn được mình thốt ra lời chửi rủa.
Trong lòng nói mấy lần có máy quay có máy quay có máy quay, bà ta gượng cười: “Vậy tôi chính là số 9 rồi.”
Qua mấy giây, bà ta nói: “Biểu diễn xong sớm chút cũng tốt, không cần chờ đến cuối cùng.’
“Phải đó, tôi thì phải chờ thêm tí nữa.” Cao Lăng Sương hiếm khi tiếp lời của Trần Mi.
Trần Mi: Con ả này là cố ý, tức quá!
Cố Chức thậm chí còn muốn vỗ tay cho Cao Lăng Sương, nhưng nhìn thấy trường quay có nhiều người như vậy, vẫn là âm thầm tiếp tục reo hò cho chị gái vậy.
Tâm sự nghiệp này thức dậy rồi, sức chiến đấu cũng rất được đó.
Cuộc nói chuyện trong WC hôm nay, đáng giá!
Cao Lăng Săng nắm chặt tấm thẻ trong tay.
Tuy rằng Cố Chức nói với cô ấy, bất luận trước sau cũng không sao, bởi vì cuối cùng đều sẽ là cô ấy thắng, nhưng cô ấy vẫn muốn đạt được sự hoàn hảo, mỗi một bước đều hoàn hảo.
Bây giờ cô ấy không phải đang chiến đấu một mình, cô ấy có Cố Chức, còn có thành viên tổ nhỏ.
Cao Lăng Sương đi về, ánh mắt của Cố Chức dừng trên người cô ấy, lại không chỉ dừng trên người cô ấy.
Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy biểu cảm rất nhỏ của nhiều chị gái.
Hử?
Cố Chức thế mà lại nhìn thấy nhiều chị gái và Cao Lăng Sương có giao lưu bằng ánh mắt, mà còn không phải sét mang theo tia lửa, rõ ràng là liếc nhìn mấy lần với vẻ quen thuộc, càng nhiều hơn là ý tứ trêu chọc, tán thưởng.
Chị gái phú bào đeo dây chuyền ngọc trai siêu lớn nhướng mày, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Cao Lăng Sương.
Trên mặt Cố Chức dâng lên mấy phần hứng thú.
Các chị gái giấu khá sâu nha.
Chị gái phú bà kia, quả nhiên có tính cách!
Chị gái phú bà đứng dậy trước tiên: “Đạo diễn, giờ đã bốc thăm xong, có phải là có thể trở về phòng tập rồi hay không, tôi vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa tập xong đâu.”
Cung Linh thần sắc như thường gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Chị gái phú bà hất cằm, tâm trạng cực tốt lộp cộp rời đi.
Trần Mi là người thứ hai di chuyển, có điều chỉ nhìn bóng lưng thì đã biết tâm trạng của bà ta trái ngược với chị gái phú bà, sự tức giận đều đã sắp tràn ra màn hình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...