Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi


Cố Chức không sao.
Cô chỉ là quá mệt thôi.
Ngã về sau, là vì để càng nhanh càng tiện nằm xuống đất nghỉ ngơi một lát.
Cô đương nhiên sẽ không trực tiếp ngã ngửa một cách ngu ngốc, cô là có kỹ xảo, đầu tiên là phần mông thịt dày nhất, sau đó mới là nửa người dưới, nửa người trên.
Cùng lúc đó, không quên bảo vệ di động đúng cách như báu vật.
Đây chính là đại bảo bối liên quan đến việc cô có thể sống được bao lâu.
Người còn, bảo bối còn.

Bảo bối không còn, người có lẽ cũng không còn nữa.
Bên tai truyền tới tiếng nôn nóng lộ ra quan tâm của Cao Lăng Sương, khuôn mặt của Cao Lăng Sương xuất hiện trước mặt đang nằm ngửa.
“Tiểu Chức, em làm sao vậy?” Cao Lăng Sương sốt ruột ngồi xổm xuống.
Cố Chức ỉu xìu, cười nói: “Chị Lăng Sương, em không sao, chỉ là có chút mất sức.”
Cao Lăng Sương thở phào nhẹ nhõm, lòng còn sợ hãi: “Dọa chết chị rồi.”
Cố Chức ngượng ngùng: “Khiến chị lo lắng rồi.”
Cô khuyên Cao Lăng Sương: “Chị, chị cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Cao Lăng Sương cũng không câu nệ, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Cố Chức.
Trong phòng tập chỉ còn sót lại tiếng thở gấp dồn dập của hai người.
Cố Chức há miệng thở dốc.
Khi Cao Lăng Sương chuyển động, cô cũng chuyển động theo, tuy rằng lượng hoạt động không bằng bản gốc của Cao Lăng Sương, nhưng cô ít nhất cũng là phiên bản cấp thấp.
Tổng kết lại, chính là: Khiêu vũ thật sự không phải việc của người nghèo.
Quá cmn mệt rồi.
“Còn mệt hơn cả khi em cày 500 mẫu đất.”
“Em còn từng cày ruộng hả, siêu vậy.” Cao Lăng Sương vừa định nói mình chưa bao giờ cày ruộng, thì nghe thấy tiếng của Cố Chức.
“Trong mơ.”
Cao Lăng Sương bật cười.
Vừa nghĩ, cũng phải, gia thế của nhà họ Cố, sao có thể để đứa nhỏ đi cày ruộng chứ?”
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố Chức không nói dối, vừa rồi lúc cô quay phim, thậm chí đã xuất hiện ảo giác, nhìn thấy mình sóng vai cùng một con bò già.
Cuối cùng con bò già còn khinh bỉ mà cách xa cô.
Cao Lăng Sương quay đầu lại, “Em quay như thế nào?”
Khóe miệng Cố Chức tràn lên hai lúm đồng tiền nhỏ, không khiêm tốn chút nào: “Chị nhảy vô cùng đẹp, đương nhiên, em cũng quay vô cùng đẹp.”
Cô có dự cảm, hiệu quả của video cắt nối biên tập ra lần này, tuyệt đối bùng nổ.
Cao Lăng Sương chống nửa thân trên dậy: “Chị xem xem.”

Cố CHức lập tức ôm chặt lấy di động, y hệt trẻ con bảo vệ kẹo của mình, “Còn chưa cắt nối biên tập, chờ em cắt nối biên tập xong sẽ cho chị xem, bây giờ giữ bí mật trước đã.”
Tác phẩm chính thức kiếp trước của cô, tuyệt đối không cho phép bất kỳ đoạn phim lỗi nào rò rỉ ra ngoài.
Cao Lăng Sương khẽ cười, không cưỡng cầu, dù sao cũng chỉ là trẻ con chơi bời mà thôi.
Cô ấy có tám phần nắm chắc, Cố Chức chính là con gái của bạn tốt ngày xưa, đã coi Cố Chức thành hậu bối để đối đãi.
Hơn nữa đây còn là một hậu bối bằng lòng nghe cô ấy lải nhải, mà bản thân còn vô cùng cố gắng.
Cao Lăng Sương bắt đầu yêu thích, kéo lên vòng bạn bè, xem có thể gửi đứa nhỏ đến bên cạnh đạo diễn nào đó chạy vặt học hỏi chút gì đó hay không, từ từ ra sức làm, tương lai nói không chừng còn có thể lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Cố Chức còn không biết sau khi kế hoạch cuộc đời của cô mới sắp xếp được chín ngày, đã có người giúp cô trù tính sự nghiệp cho mấy chục năm tới rồi.
Giống như việc chào hỏi một cái đã nghĩ xong tên của đứa bé là gì, vừa vô lý lại giàu trí tưởng tượng.

Đoàn Na vốn dĩ là nghỉ bù, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lo lắng cho Cố Chức, đúng lúc đồng nghiệp xin nghỉ, cô ấy liền giúp đỡ một chút, hôm nay vẫn đến làm việc.
“Nè, sao chị lại giống như gà mái mẹ không yên lòng để đàn con tự kiếm ăn vậy.” Đoàn Na vừa trào phúng chính mình, vừa nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Chức.
“Sư muội!”
Dưới hai con mắt của Cố Chức treo quầng thâm cực lớn, cười chào đón Đoàn Na.
“Trời ạ,” Đoàn Na nhìn kỹ hơn, hai mắt mở to, đau lòng ôm gương mặt trước mặt, “quả thực phí phạm của trời.”
“Sư muội, sao em lại có thể đối xử với gương mặt xinh đẹp trời cho của em như vậy?”
Cố Chức: ……
Ở trong mắt sư tỷ, mặt của cô thế mà lại còn quan trọng hơn cả con người của cô.
Hôm nay cô coi như đã nhận ra bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi!
Cố Chức vỗ bàn đứng dậy: “Sư tỷ!”
“Chị có mang theo bánh bao không?”
Huhu, không chọc được, sáng nay sư tỷ nhắn tin nói mang bữa sáng cho cô, ngay cả khi cô chỉ đích danh cần bữa sáng dưới 8 tệ cũng đã đồng ý rồi.
Cố Chức: Vừa rén vừa cứng.
“Đây này.” Đoàn Na lấy một cái túi từ trong túi vải, bánh bao nóng hổi tỏa ra mùi thơm của bột mì, hòa quyện với mùi thơm của mì xào sốt thịt còn sót lại trong bịch của Đoàn Na.
Đương nhiên vẫn là mì xào sốt thịt thơm hơn.
Cố Chức liếc trộm mấy lần, lại lặng lẽ meo meo hít sâu, nhân cơ hội hít hương thơm đó thêm một lúc nữa.
Thật thơm!
Đoàn Na không rõ vì sao Cố Chức chỉ đích danh cần bữa sáng dưới 8 tệ, cô ấy phỏng đoán Cố Chức đang túng quẫn, nói: “Chị mời em ăn bữa sáng.”
Cố Chức lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, em có tiền.”
Đoàn Na thở dài thườn thượt.
Thôi vậy, vẫn là quan tâm đến lòng tự trọng của sư muội một chút.

Sau này nhét thêm chút món ngon.
Cố Chức thấy Đoàn Na rõ ràng không tin, nóng nảy.
Thật mà, cô có tiền, chỉ là không tiêu được!

“Được rồi, đừng vò đầu y như con khỉ nữa,” Đoàn Na vẫn là không nhìn nổi hai quầng thâm mắt kia, hỏi, “Tối qua em đi làm trộm à?”
Cố Chức ưỡn ngực, “Sao em có thể làm loại chuyện thiếu đạo đức đó được? Em chính là dân lành đàng hoàng.”
Cô nói dõng dạc, đúng lý hợp tình: “Em đi làm người tốt việc tốt!”
Đoàn Na: ……
Đêm hôm khuya khoắt, đi làm người tốt việc tốt gì chứ?
Giúp người ta gác đêm sao?
“Mau đi ăn đi, chờ lát nữa chị đưa mặt nạ mắt cho em.” Quy tắc sống của Đoàn Na là, có thể tăng ca, có thể thức khuya, nhưng chăm sóc da là không thể thiếu.
Cố Chức: Không cần, thật đấy, đừng lãng phí, một miếng mặt nạ mắt cũng không rẻ.
Cô vươn tay Nhĩ Khang(*) ra: “Sư tỷ, không cần, em……”
(*)Tay Nhĩ Khang:

Đoàn Na kinh ngạc kêu lên, đột nhiên túm lấy tay của Cố Chức: “Tay này của em sao lại đỏ một mảng lớn vậy?”
Cố Chức trợn mắt nói dối: “Gãi ạ.”
Trên thực tế, là do tối qua cô sử dụng di động quá nhiều gây nên.

Mặc dù cô đã đeo găng tay, cũng khó có thể phòng được dị ứng do hạn chế của giá trị cảm ơn mang tới.
Đoàn Na thật sự thương cảm.
Nhìn dáng vẻ này của sư muội, tối qua sư muội nhất định đã trải qua rất thăng trầm.
Cố Chức quả thực đã thăng trầm rất lâu ở giường gấp.
Dùng di động cắt nối biên tập, hai cánh tay giơ lên, thỉnh thoảng cần phải đổi tư thế, cộng thêm giường gấp có thể sập bất cứ lúc nào, cô gần như cả đêm đều chưa hề bất động.
Tuy rằng ngủ không được bao, nhưng tinh thần cô vẫn hết sức phấn khích.
……
Hứa Cương sáng sớm tỉnh dậy, mí mắt giật giật, lúc thì mắt trái giật, lúc thì mắt phải giật.
Tối qua anh ta còn nằm mơ, mơ thấy một con ngựa thoát cương, không sao túm lại được, đã mệt chết anh ta rồi.
“Hơ……” Anh ta ngáp một cái.
“Anh Hứa!”
Hứa Cương suýt nữa không ngậm miệng lại được.
Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy là Đoàn Na, không vui nói: “Đột nhiên em gọi anh một tiếng, có việc gì thế?”
“Chỉ là gọi anh một tiếng, chào hỏi với anh á,” Đoàn Na cũng rất vô tội, “ai ngờ anh sáng sớm ngày ra đã nóng tính như vậy.”
Chờ đến gần rồi, Đoàn Na “Ủa” một tiếng, “Sao dưới mắt anh cũng treo hai quầng thâm vậy?”
“Không ngủ ngon thôi.” Hứa Cương thần kinh suy nhược, phản ứng cũng chậm chạp.
Chờ Đoàn Na đi rồi, anh ta mới phản ứng lại được, cái Đoàn Na nói là “cũng”, vậy tức là nói, còn có người giống với anh ta?

Hứa Cương hoang mang là ai, có điều, chờ khi anh ta nhìn thấy Cố Chức ở cửa phòng tập, liền biết “cũng” mà Đoàn Na nói là gì rồi.
Bởi vì dưới mắt Cố Chức cũng có quầng thâm tương tự.
Cô nhóc này tối qua rốt cuộc đã đi làm cái gì vậy?
Đúng lúc, Cố Chức đã sang đây rồi.
“Anh Hứa!”
Hứa Cương trầm ổn gật đầu, vừa định mở miệng quan tâm một chút.
Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Cố Chức đang treo biểu cảm càng hân hoan hơn, đi về phía sau anh ta.
Hứa Cương nghi hoặc quay đầu lại.
Tốt lắm, người có quầng thâm mắt tương tự thứ ba xuất hiện rồi.
Cao Lăng Sương nhìn thấy Cố Chức cười khúc khích nhảy tới, không khỏi khẽ cười, vẫn là người trẻ có sức sống.
Cố Chức gấp không chờ nổi muốn chia sẻ phần vui sướng này với người khác: “Chị Lăng Sương, em cắt nối biên tập xong rồi, chị có rảnh xem thử không?”
Cố Chức bất giác bắt đầu quơ tay múa chân.

Chỉ từ động tác, đã có thể nhìn ra cô có bao nhiêu hưng phấn.
Cao Lăng Sương cười cưng chiều: “Được, chị xem thử.”
Cố Chức vui vẻ cực kỳ.
Trước khi tác phẩm của cô chưa được chính chủ thừa nhận, cô sẽ không tùy tiện công khai, đây là sự tôn trọng với người biểu diễn, cũng là trách nhiệm đối với tác phẩm.
Cô là đạo diễn, là quay phim, là người sáng tạo, nhưng người biểu diễn cũng vậy, nếu như ở đoàn phim, mỗi một người từng nỗ lực trả giá vì tác phẩm này đều là người sáng tạo.
Cố Chức không biết người khác nghĩ thế nào, ít nhất cô cho rằng như vậy.
Cố Chức thần bí nhìn trái nhìn phải, đè nén âm thanh hân hoan, kéo lấy cánh tay của Cao Lăng Sương: “Chúng ta tìm chỗ vắng người.”
Cao Lăng Sương cúi đầu, nhìn thấy cánh tay áp sát, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
“Được.”
Cao Lăng Sương thu hồi tầm mắt, “Sao em ở trong phòng cũng đeo găng tay chống nắng vậy?”
“Trong nhà cũng phải chống nắng chứ, em nghe nói những ánh đèn này cũng sẽ làm người ta rám nắng.” Cố Chức rút ra bài học từ Đoàn Na, đã đeo găng tay được tùy tiện may bằng vải thô cũ từ trước.
Hết cách, cô quá được hoan nghênh, khụ khụ, thực ra là dị ứng của cô quá rõ ràng.
Đoán chừng ai nhìn thấy đều sẽ hỏi một câu, quá phiền phức, cô vẫn nên ngụy trang một chút đi.
Hứa Cưng đứng nguyên tại chỗ, lại trơ mắt nhìn Cố Chức và Cao Lăng Sương tay trong tay chào hỏi với anh ta rồi rời đi.
Tình bạn của nữ sinh đều tới một cách đột nhiên và thần bí như vậy sao? Một đêm không gặp, nữ sinh chênh lệch hai ba chục tuổi lại có thể tay khoác tay, còn nói muốn cùng nhau đi WC nữa.
Không sai, Cố Chức và Cao Lăng Sương dự định đến WC.
Chỗ WC chắc chắn không có camera.
Hai người đi vào một gian buồng vệ sinh.
Cố Chức lấy tai nghe ra, bảo Cao Lăng Sương tự xem.
Cô không chạm vào di động và tai nghe nữa, đêm qua cô đã chạm đủ rồi, bằng không cũng sẽ không bị dị ứng đến mức dữ dội như vậy.
Khi Cao Lăng Sương ấn nút phát, còn đang nghĩ trong lòng, bất luận Cố Chức quay thế nào, lát nữa xem xong đều phải khích lệ trước một chút.
Dù sao cũng chỉ là phiên bản phòng tập, bối cảnh tẻ nhạt, lại không có hiệu ứng sân khấu, cũng chưa mặc trang phục biểu diễn, hiệu quả chắc chắn là bình thường.
Cao Lăng Sương nghe thấy nhạc nền, thu lại tâm tư.
Ngoài dự liệu chính là, video vừa bắt đầu, chỉ cần 3 giây, cô ấy đã bị cảnh quay thu hút rồi!
Khác, rất khác.
Cao Lăng Sương rất ít khi xem phim mình diễn, chứ đừng nói đến sân khấu “Mị tỷ”.


Sân khấu đã là kết cục được định trước, xem nhiều thêm cũng không thể nào thay đổi, nhưng bản phòng tập, cô ấy từng xem rất nhiều, bởi vì cô muốn căn cứ vào bản phòng tập để điều chỉnh.
Mà bản phòng tập Cố Chức quay, rất khác với bản phòng tập cô ấy đã từng xem trước kia, thậm chí, cô ấy còn cảm thấy tốt hơn cả bản sân khấu mà tổ chương trình quay!
Video vừa bắt đầu là tiết tấu ba tiếng “tùng tùng tùng”, Cố Chức chọn dùng ba cảnh, mỗi cảnh đều có cảm giác rung, như thể rung từ trong màn ảnh rung ra ngoài.
Sau đó, gương mặt cô ấy xuất hiện trong cảnh quay, từ đặc tả đến toàn thân.
Mỗi lần đổi cảnh, đều vô cùng thích hợp.
Cố Chức không phải là dùng một cảnh quay duy nhất, cho nên màn ảnh hết sức sinh động, sẽ thay đổi dựa vào sự thay đổi của âm nhạc và động tác.
Ví dụ nói trọng điểm động tác, cô ấy vừa vung tay, ống kính sẽ di chuyển theo động tác của cô ấy, sau đó lại được nối tiếp với một cảnh quay khác.
Cao Lăng Sương bình thường xem video, phân tích kỹ năng diễn xuất trong clip phim ảnh, phân tích biểu cảm và động tác trong clip sân khấu, đã quen phân tích, thì rất khó để nhập tâm.
Nhưng hôm nay, mặc dù vai chính là chính mình, cô ấy lại có thể nhập tâm.
Cao Lăng Sương nắm chặt lấy di động, nhìn chằm chằm chằm màn hình không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ khung hình nào.
Cho đến khi màn hình di động tối thui, Cao Lăng Sương mới ngẩng đầu lên, con ngươi lấp lánh sáng lên.
Một loại vui sướng và phấn khởi không thể giải thích giội rửa cơ thể cô ấy, nếu như đến lúc đó quay ra được loại hiệu quả này, cô ấy hận không thể lập tức biểu diễn trên sân khấu cho mọi người xem.
Ngón tay của Cao Lăng Sương đều đang dùng sức.
Cô ấy vừa kích động xong, lại kiêu ngạo.
Cố Chức là đứa trẻ rất có tài hoa, đứa trẻ này không chỉ tài hoa, mà còn nỗi lực.
Trong lòng cô ấy tự nhiên sinh ra vui mừng.
Đã từng, tình cảm của cô ấy và bạn thân đặc biệt tốt, lúc đó còn nói đùa rằng, nối giữa bọn họ có một người không muốn sinh con, vậy thì sẽ muôi đứa con của người kia như con ruột, mọi người cùng nhau nuôi dạy đứa bé thật tốt, chờ khi bọn họ già rồi, còn sống chung với nhau, để đứa trẻ hiếu thuận với bọn họ.
Tiếng cười nói lúc đó còn văng vẳng bên tai, nhưng mà, người lại không phải là quan hệ như lúc đầu nữa rồi.
Cao Lăng Sương xẹt qua một tia buồn bã, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ, bất luận quan hệ của bọn họ như thế nào, quan trọng nhất là đứa trẻ tốt.
Cô ấy không khỏi nhớ tới biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*) của người đại diện đối với mình.

Con người của cô ấy, có lẽ là lúc còn trẻ đã đóng nhiều vai nữ hiệp, chính là có chút quá tốt bụng, hy vọng người xung quanh đều có thể tốt.

Mọi người cùng nhau trở nên tốt hơn, chẳng phải càng tốt sao?
(*)恨铁不成钢: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý là ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Vị trí WC có hạn, Cao Lăng Sương ngồi trên nắp bồn cầu, Cố Chức thì ngồi xổm ở bên cạnh.
Cao Lăng Sương cúi đầu nhìn sang.
Cố Chức hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy, con ngươi sáng người, còn chói mắt hơn cả vì sao trên trời, y hết đứa trẻ đang chờ mong điều gì đó, trong giây lát cô ấy nhớ tới dáng vẻ chú cún con ngoan ngoãn biết việc đòi khen thưởng, không khỏi mềm lòng.
“Tiểu Chức, em quay rất tốt! Không đúng, là vô cùng vô cùng tốt!”
Cố Chức nghe ra được Cao Lăng Sương nói “vô cùng cô cùng tốt” một cách cường điệu, cười tít mắt.
Hiệu quả này, như mong đợi, lại vượt ngoài mong đợi.
Cô rất có lòng tin với tác phẩm của mình, đây là như mong đợi.
Nhưng cô không ngờ, phản ứng của Cao lăng Sương sẽ chân thực như vậy.
Sao cô lại cảm thấy mình giống như chú cún con được chủ nhân khen thưởng vậy?
Không đúng, cô uy vũ khí phách như vậy, sao có thể là cún con, nếu phải, cũng phải là con hổ lớn, grao.
Không đúng, không đúng, người đàng hoàng không làm, vì sao phải muốn làm động vật chứ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui