“Ngoại trừ lên mạng thì không làm gì khác?”
[Hệ thống: Không có, mọi người đều đang ôm di động đấy]
Cố Chức: “Vậy mi có thể giám sát được địa chỉ website lên mạng của bọn họ không?]
[Hệ thống: Đây là quyền riêng tư cá nhân được bảo vệ]
Cố Chức mím môi, hết ý tưởng rồi.
Thích làm gì thì làm đi.
Bỗng nhiên, hệ thống phát ra tiếng.
[Hệ thống: Cần tốn 1 giá trị cảm ơn.
]
Cố Chức: “! ! Được lắm, hóa ra là đang chờ ta ở đây.
]
Quả nhiên là gian thương.
Cố Chức rất có tiết tháo(*): “Không xem, mi cũng đã nói rồi, đây là quyền riêng tư cá nhân, ta rất có phẩm hạnh, ta không xem.
”
(*)节操 - tiết tháo: dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa, có nguyên tắc, giới hạn,!
Dù sao cũng là cô nhận được giá trị cảm ơn, là cô chiếm hời.
Qua một lát, hệ thống ngượng ngùng xoắn xuýt online.
[Hệ thống: [Thật sự không xem?]
Cố Chức chém đinh chặt sắt: “Không xem.
]
[Hệ thống: Lần đầu mở khóa không cần tốn giá trị cảm ơn.
]
Gần như là hệ thống vừa dứt lời, Cố Chức đã lập tức gấp gáp nói: “Xem xem xem!”
[Hệ thống: Tít——]
Cố Chức bịt tai lại, mắt điếc tai ngơ với sóng âm công kích chói tai của hệ thống, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hóa ra bọn họ đều là fan của Cao Lăng Sương!
Ha ha ha, cái này thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc đó cô nói đến cơ bắp, cũng không ngờ được Cao Lăng Sương sẽ trực tiếp cởi áo khoác ra, mang tới một đợt phúc lợi dành cho fan.
Lần này là cô đã hưởng sái Cao Lăng Sương.
Cố Chức mím môi, khóe miệng nhếch lên, cô sẽ báo đáp.
[Hệ thống: Cho nên, ký chủ, cô đã nhìn ra rồi sao?]
Cố Chức vểnh đuôi lên: “Ký chủ thông minh của mi đương nhiên đã nhìn ra rồi.
]
[Hệ thống: Ký chủ thông minh, có thể nói cho tôi biết vì sao có thể tạo ra giá trị cảm ơn không?]
Cố Chức nghĩ đến chuyện cô muốn làm, đúng lúc nhân cơ hội lần này tiết lộ nội tình cho hệ thống, về phần hệ thống có thể phỏng đoán được chuyện cô muốn làm hay không, vậy thì phải xem năng lực lĩnh ngộ của hệ thống rồi.
Cố Chức kiên nhẫn nói: “Bọn họ đều là fan của Cao Lăng Sương, bởi vì một câu nói của ta, Cao Lăng Sương đã làm ra hành động trước kia không hay làm, cho nên bọn họ cảm ơn ta.
]
[Hệ thống: ???]
[Hệ thống: Không hiểu.
]
Cố Chức trìu mến động viên hệ thống: “Đi xem đu idol nhiều vào, từ từ sẽ hiểu.
]
Bảo một hệ thống đi trải nghiệm niềm vui đu idol, quả thực có chút khó khăn.
Hệ thống nghe lời bắt đầu nhập dữ liệu tin tức đu idol.
Tin tức tràn ngập ùa vào, bộ não nhỏ bé được cơ giới hóa đã tiếp nhận, nhưng cũng không thể lý giải được loại tình cảm mãnh liệt khi đu idol.
Đầu bên kia.
Tổ sản xuất đưa ra đủ loại kiến nghị, Cao Lăng Sương là nhân vật biểu diễn chính, do cô ấy đưa ra quyết định cuối cùng.
Cô ấy lấy hết kiến nghị của mọi người, quyết định sử dụng gợi cảm hệ vận động.
Tiếp đó Cao Lăng Sương muốn thảo luận chuyên sâu với giáo viên vũ đạo và giáo viên thanh nhạc.
Cố Chức được Hứa Cương thả cho về.
“Sớm như vậy?” Cố Chức nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường nhắc nhở chị gái chăm chỉ luyện tập, mới chưa tới 9 rưỡi.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm 007 rồi.
Hứa Cương: “Hôm nay đặc biệt, không cần quá nhiều người, tối mai đi, đến lượt em đi theo.
”
Cố Chức ngẫm nghĩ, cũng được, đúng lúc về nhà lấy thêm ít đồ rồi qua đây chuẩn bị.
“Vậy anh Hứa, em bắt xe bus về trước nhé.
” Có thể tan làm sớm, vẫn rất vui vẻ.
Hứa Cương không thèm quay đầu lại vẫy vẫy tay, anh ta đang bận đây.
Một lúc sau, Đoàn Na lộc cộc đi sang bên này: “Anh Hứa, sư muội em đâu?”
Hứa Cương ngẩng đầu lên vừa nhìn, giật nảy mình: “Trên mặt em đắp thứ đó, sao còn ra ngoài? Hơn nửa đêm, quá dọa người.
”
Đoàn Na chỉnh lại mặt nạ, miệng không dám có động tác lớn, hàm hàm hồ hồ nó: “Tiểu Chức tặng em đấy, anh xem, sự muội em quá chu đáo.
”
Hứa Cương không hiểu nổi đam mê của phụ nữ đối với đắp mặt nạ.
Anh ta tiếp tục vùi đầu làm việc chăm chỉ, ngữ khí quen thuộc nói: “Mới ngày đầu tiên, anh không hành người quá gắt, bài học lần trước vẫn còn đó.
”
“Khá tốt khá tốt.
” Đoàn Na thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn sợ cường độ công việc ngày đầu tiên sẽ khiến Cố Chức hoài nghi nhân sinh.
Cô ấy đặt đồ ăn khuya trong tay lên bàn của Hứa Cương, “Anh Hứa, sư muội của em tương đối ngoan, anh cũng đừng để người khác bắt nạt em ấy.
”
Hứa Cương muốn nói lại thôi.
Bóng lưng Cố Chức kiểu pháo thiên hầu(*) hóng hớt dường như vẫn còn ở trước mắt.
(*)窜天猴 - thoán thiên hầu (pháo thiên hầu): loại pháo sử dụng nguyên lý tên lửa, sau khi đốt thuốc súng sẽ phát ra luồng khí từ đuôi làm thân pháo bay lên, có thể bay rất cao, khi bay sẽ có tiếng ồn.
Ngoài ra thì cụm từ này còn dùng để hình dung một người nghịch ngợm, tinh quái
Cố Chức thật sự là người “ngoan” trong miệng Đoàn Na sao?
Lại nhìn Đoàn Na một cái, trên mặt trắng nõn, ánh đèn vừa chiếu vào, giống như đang phát sáng, còn không phải chính là bóng đèn lấp lánh sao?
Một người là pháo thiên hầu, một người là bóng đèn lấp lánh, tim anh ta đập thình thịch.
Đoàn Na sợ mặt nạ rơi xuống, ngửa đầu lên, không hề nhìn thấy thần sắc biến hóa thất thường của Hứa Cương.
…
Cố Chức về đến biệt thự.
Dì quản gia nước mắt lưng tròng lấy dép lê cho Cố Chức: “Tiểu thư, cô đi ra ngoài một cách rạng rỡ xinh đẹp, trở về lại y như con bồ câu xám tro, chắc chắn đã chịu khổ.
”
Cố Chức đính chính: “Không phải chịu khổ, là hứng rất nhiều bụi bặm, nếu không sao có thể trở nên xám tro chứ?”
Trên đường cái nhiều khói xe ô tô, cô ngồi xe bus, khó tránh khỏi.
Dì quản gia đau lòng: “Vậy tiểu thư không cần ra ngoài chịu khổ nữa, ông bà chủ nếu như biết ngày tháng bây giờ của cháu, không chừng sẽ đau lòng lắm.
”
Cố Chức vui tươi hớn hở nói: “Cháu sẽ đi nói cho họ biết ngay bây giờ, để bọn họ đau lòng cho cháu, phù hộ cháu kiếm được nhiều tiền hơn.
Dì quản gia nín khóc mỉm cười.
Hai người đi đến bàn thờ trước mặt, Cố Chức tôn kính thắp hương.
Cố Chức là do ông bà ngoại Cố gia nuôi lớn.
Năm đó sau khi mẹ Cố sinh Cố Chức, vừa nhìn thấy cô thì sẽ nhớ tới cha Cố, có chút giận chó đánh mèo, nên chưa từng quan tâm đến đứa bé.
Hai trưởng bối thương con gái, cũng thương cháu ngoại, nhận vào tay.
Hai người chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé, mẹ Cố thuận thế kế thừa sản nghiệp của Cố thị.
Cố La la có một câu nói không sai, quan hệ của cô và mẹ Cố quả thực rất bình thường, so ra còn không quen thuộc bằng với dì quản gia, dì quản gia vẫn là người nhìn cô lớn lên từ nhỏ.
“Dì ơi, có thực phẩm hết hạn sử dụng không ạ?”
Dì quản gia cũng biết mấy hôm nay tiểu thư vẫn hay cho mèo hoang ăn, lấy một ít đồ ăn vặt đã sớm chuẩn bị sẵn ra: “Cod, đặc biệt tìm ra đấy.
”
Cố gia bọn họ, đâu có thực phẩm hết hạn sử dụng, những thứ này vẫn là cố tình để hết hạn, đều là vì để dỗ tiểu thư vui vẻ.
“Tiểu thư, mỗi sáng lúc cháu đi cho mèo hoang ăn thì cẩn thận chút.
” Dì quản gia không yên tâm dặn dò.
Cố Chức nhìn mấy túi đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ, khóe miệng sắp không nhịn nổi nữa, gật đầu một cách vừa lấy lệ lại nhiệt tình: “Cháu biết rồi, dì à, cháu đi lên trước nhé, sáng mai cháu lại đi cho mèo ăn.
”
Nơi nào có mèo hoang, chỉ có con mèo nhà cô đây thôi.
Cố Chức cũng không phải là tính cách mặc ý bị nắm thóp, từ lâu trước khi hệ thống còn chưa xuất hiện, cô đã tìm được một số phương pháp mới.
Ví dụ như, giá trị của thực phẩm hết hạn giảm xuống, mặc định chỉ còn dưới mười tệ, cô liền không cần lo lắng ăn vào xảy ra vấn đề.
Đây cũng coi như là một loại bug, chỗ trống để cô lách.
Cố Chức về đến phòng, đóng kín cửa, lấy một gói khoai tây chiên từ trong túi đồ ăn vặt, một tiếng xé ra, mùi khoai tây chiên bay ra.
Cố Chức hít một hơi thật sâu, chính là cái mùi này!
Hệ thống mở một mắt nhắm một mắt, giả vờ không nhìn thấy.
Cố Chức càng thêm không kiêng dè gì, răng rắc răng rắc, ăn đến mức vang tiếng giòn rụm.
Dì quản gia nhớ tới tiểu thư bồ câu xám tro nhà mình, bận tâm lo lắng muốn nhắc nhở thêm một lần, nhớ phải gội đầu thêm lần nữa, nếu không sáng mai thức dậy sẽ thành Lọ Lem, một lòng sốt ruột, quên mất gõ cửa, kết quả đã nhìn thấy hình ảnh khiến tim người ta lỡ nhịp.
Tiểu thư được ông bà chủ cưng chiều lớn lên, tiểu thư kim tôn ngọc quý, tiểu thư được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, thế mà lại! Đang ăn thực phẩm hết hạn sử dụng!
Tổn thọ rồi!
“Tiểu thư! Cháu đang làm gì đấy?”
Cùng với một tiếng hô dài đau thấu cõi lòng, Cố Chức bị tóm lấy mánh khóe vận mệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...