Editor: Yang Hy.
Căn nhà đã được trang hoàng xong, ngay cả phong cách trong nhà cũng đều dựa theo sở thích của Tôn Điềm Điềm.
Lúc Tôn Điềm Điềm học đại học đặc biệt thích những thứ màu hồng nhạt, khi đó cô còn nói với Thẩm Niệm Thâm là sau này mua nhà muốn trang trí cả căn thành màu hồng. Kết quả là mấy năm nay lớn thêm vài tuổi, cô lại không thích những thứ đó nữa, cô thích màu trắng gọn gàng thoải mái thanh tân.
Cô bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Niệm Thâm mấy tháng trước đột nhiên hỏi mình thích nội thất màu gì, khi đó cô còn tưởng rằng Thẩm Niệm Thâm sẽ tân trang lại căn hộ trong nội thành. Vì thế liền lên mạng tìm một vòng, cuối cùng chọn màu xanh lục tươi mát, phong cách điền viên kiểu Mỹ.
Cô gửi sang cho Thẩm Niệm Thâm, cho rằng anh muốn đổi nội thất, cuối cùng đợi mấy tháng cũng không thấy đổi, cô nghĩ lúc ấy có lẽ là anh thuận miệng hỏi một chút, sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lúc này thấy tất cả nội thất trong nhà đều là những thứ cô chọn lúc ấy, trong lòng vừa cảm động vừa có chút buồn cười, quay đầu lại nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh làm công tác bảo mật cũng tốt thật nhỉ?”
Lúc trước cô thật sự hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Niệm Thâm cười, nhìn cô nói: “Là anh làm tốt công tác bảo mật sao? Chẳng lẽ không phải là người nào đó quá ngốc?”
Tôn Điềm Điềm cười cười, vừa đi lên lầu vừa nói: “Ngốc thì ngốc, có chồng thông minh là được rồi.”
Tôn Điềm Điềm đi lên lầu xem phòng.
Cô mở căn phòng đầu tiên, phòng rất lớn, giường cũng lớn, còn có tủ quần áo tám cửa, Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm quay đầu lại, “Đây là phòng chúng ta sao?”
Thẩm Niệm Thâm một tay cắm túi quần, thân thể lười biếng dựa vào khung cửa, nghe vậy, khóe môi cong lên, “Em nói xem?”
Tôn Điềm Điềm cong đôi mắt, nhịn không được nhón chân hôn anh một cái, “Rất đẹp.”
Hôn xong, cô vui mừng chạy vào trong, giây tiếp theo, cả người bổ nhào lên giường.
Nệm mềm mại, đệm chăn cũng mềm, cả người giống như rơi vào một đống bông mềm mại, vừa nằm xuống liền không muốn đứng lên.
Đầu Tôn Điềm Điềm cọ cọ vào chăn, trên đó còn có hương hoa mà cô thích, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Niệm Thâm đứng ở cửa, “Đây là giường tân hôn của chúng ta sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười, “ừm” một tiếng, “Thích không?”
“Thích, thích muốn chết luôn ớ.” Tôn Điềm Điềm bọc chăn lăn một vòng trên giường, “Em không muốn đi nữa.” _(:3 」∠)_
Thẩm Niệm Thâm đi vào, ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay vớt Tôn Điềm Điềm ra khỏi chăn rồi ôm cô vào lòng.
Tôn Điềm Điềm thuận thế ôm cổ, chủ động hôn anh.
Đôi môi mềm mại đột nhiên phủ lên, Thẩm Niệm Thâm hơi ngẩn ra, “Em…”
Chưa kịp nói chuyện, chiếc lưỡi mềm mại của Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên chui vào.
Đôi mắt Thẩm Niệm Thâm đột nhiên tối sầm, dưới thân nháy mắt nảy lửa, bàn tay giữ sau gáy cô, đảo khách thành chủ, hôn cô sâu hơn.
Tôn Điềm Điềm nào phải đối thủ của Thẩm Niệm Thâm, nháy mắt đã bị cướp đi quyền chủ đạo, lúc đầu còn có thể đáp lại anh, nhưng rất nhanh đã bị hôn đến không thể hô hấp. Cô bị Thẩm Niệm Thâm ấn xuống giường, thân thể anh đè lên người cô, bàn tay nóng bỏng dọc theo đùi cô tiến vào trong váy.
Tôn Điềm Điềm bị dọa, lại tiếp tục thì không chịu được mất, cô vội đè tay anh lại, mơ hồ hô một tiếng: “Đừng, dừng lại.”
Tay Thẩm Niệm Thâm bị Tôn Điềm Điềm đè lại, anh dừng một chút, khẽ buông lỏng môi cô, ánh mắt thật sâu nhìn cô chằm chằm, “Vừa rồi là ai chủ động?”
Giọng nói của anh khàn khàn, hiển nhiên đã có chút động tình.
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng nói: “Đây là giường tân hôn.”
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, trong mắt bỗng nhiên nhiễm vài phần ý cười, “Giường tân hôn thì sao?”
Tôn Điềm Điềm: “… Thì phải đến hôm kết hôn mới có thể ngủ.”
Thẩm Niệm Thâm cười, nhéo nhẹ mũi cô, “Hôm nay tha cho em đó.”
Dứt lời, anh liền đứng dậy, cũng thuận thế kéo Tôn Điềm Điềm lên.
Tôn Điềm Điềm xuống giường, sửa sang lại váy một chút, cô đến phòng tắm nhìn liếc qua, phòng tắm rộng rãi, ánh đèn sáng trưng có chút chói mắt, phòng tắm lớn được chiếu đến sáng trưng.
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, cô tắt đèn xoay người về phòng, tủ quần áo tám cửa, cô mở ra hai cánh cửa, thò đầu vào nhìn một cái rồi quay lại cười hì hì nói với Thẩm Niệm Thâm: “Sáu ngăn tủ đều là của em, cho anh hai ngăn.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Được.”
Tôn Điềm Điềm luyến tiếc rời khỏi nhà mới, lầu trên lầu dưới mỗi phòng cô đều đi dạo một vòng, Thẩm Niệm Thâm thậm chí còn chuẩn bị phòng ở và phòng chơi cho bé con.
Trên xe về nhà, Tôn Điềm Điềm ngồi ở ghế phụ, cười chọc anh, “Em có nói sẽ sinh con cho anh sao?”
Thẩm Niệm Thâm không chút nào để ý, nghe vậy cũng cười, “Vậy càng tốt, hai chúng ta sẽ tận hưởng thế giới hai người cả đời.”
Tôn Điềm Điềm bị chọc cười, sau đó lại cảm thấy rất cảm động, cô nhìn anh, đôi mắt bỗng nhiên có chút ê ẩm, cũng không biết là vì sao, nhưng trong lòng đột nhiên rất khó chịu.
Cô nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Thẩm Niệm Thâm, rũ mắt, không nói lời nào.
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu. Qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói một câu, “A Niệm, anh vất vả rồi.”
…
Đêm trước hôn lễ, dựa theo quy củ, phải mở tiệc chiêu đãi hai bên thân thích.
Hai tháng trước Thẩm Niệm Thâm đã đặt khách sạn, tối hôm đó, thân thích bên nhà Tôn Điềm Điềm ngồi đầy hơn mười bàn.
Nhà bọn họ thân thích không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.
Một ít thân thích là bà con xa tới, Tôn Điềm Điềm cũng không phải rất quen thuộc.
Lúc ăn cơm, ba cô sáu bà ngồi cùng nhau liền bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Bên nhà trai hình như không có thân thích.”
“Đúng vậy, một bàn kia, hình như đều là bạn bè, không phải thân thích trong nhà.”
Có người hạ giọng, “Tôi nghe nói gia đình nhà trai rất phức tạp, tôi có quen một người cùng quê với bà ngoại cậu ta, nghe nói mẹ cậu ta lúc trẻ xằng bậy ở bên ngoài, ném hết mặt mũi của cả nhà, thân thích trong nhà đã sớm không lui tới rồi.”
“Ai da, thật sao?”
“Còn không phải là vậy sao, hơn nữa…” Người phụ nữ bỗng nhiên hạ thấp giọng, nói: “Nghe nói nhà trai căn bản không phải con ruột, là mẹ cậu ta gian díu với đàn ông bên ngoài.”
“Ôi trời, lời này không thể nói bậy, nếu theo lời cô, vậy không phải là… không phải là con hoang sao?”
Thẩm Niệm Thâm đang cùng Tôn Điềm Điềm đến đây kính rượu, lời người phụ nữ nói vừa lúc truyền đến tai anh, thân thể chợt cứng đờ, tay cầm ly rượu bất giác nắm chặt, khớp xương chuyển trắng, đến sắc mặt cũng trắng bệch.
Tôn Điềm Điềm cũng nghe thấy, tức khắc nhíu chặt mày, cô đen mặt, có chút nổi giận, vừa muốn mở miệng, Thẩm Niệm Thâm kịp thời giữ cô lại.
Cô ngẩng đầu, Thẩm Niệm Thâm nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không sao.
“Loại xuất thân này cũng quá…” Người phụ nữ kia không biết chính chủ đã tới, tựa như còn muốn nói thêm gì đó, người bên cạnh đột nhiên hoảng loạn khều bà ta một cái.
Bà ta sửng sốt, còn nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?” Kết quả vừa nhấc đầu, liền thấy Thẩm Niệm Thâm và Tôn Điềm Điềm đứng ở trước bàn, cả người tức khắc choáng váng.
Tôn Điềm Điềm cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt liếc đám bọn họ.
Mấy người phụ nữ mồm mép tức khắc vô cùng xấu hổ, một đám cười gượng gạo, cúi đầu không hé răng.
Vốn là tới kính rượu, Tôn Điềm Điềm vì tức giận, kéo Thẩm Niệm Thâm rời đi.
Còn lại mấy bàn chưa kính rượu, Tôn Điềm Điềm không muốn kính, tức giận kéo Thẩm Niệm Thâm đi ăn cơm.
Thẩm Niệm Thâm giữ cô lại, thấp giọng nói: “Ngoan, kính hết mấy bàn còn lại đi.”
Tôn Điềm Điềm không muốn, đột nhiên rất muốn khóc. Cô mím môi, đôi mắt dùng sức mở to, nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Cô đau lòng vì Thẩm Niệm Thâm phải chịu sự ủy khuất này, cô hiểu anh hơn ai khác, đây là vết sẹo ở sâu dưới đáy lòng anh, là bóng ma thời niên thiếu, mặc dù sẹo bị anh dấu đi, nhưng không có nghĩa lúc nghe thấy những lời này sẽ không đau.
Cô rất muốn nổi giận, rất muốn đuổi mấy người kia đi, nhưng hôm nay đang mở tiệc chiêu đãi khách, cô phải lấy đại cục làm trọng, không thể nổi giận.
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, cũng không chịu di chuyển, anh giơ tay ôn nhu sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Điềm Điềm, em là người lớn, đừng tùy hứng.”
Tôn Điềm Điềm đôi mắt đau xót, đột nhiên nước mắt rơi xuống, cô lập tức xoay đầu, nhanh chóng giơ tay lau đi.
Tuy rằng đã xoay người sang chỗ khác rất nhanh, nhưng Thẩm Niệm Thâm vẫn thấy cô rơi nước mắt, tim anh bỗng thắt lại. Anh nhìn cô, thật lâu sau mới nắm lấy tay cô, thanh âm rất thấp, “Điềm Điềm, anh không sao.”
Tôn Điềm Điềm vẫn bị Thẩm Niệm Thâm dẫn đi kính rượu mấy bàn cuối cùng.
Suốt một buổi tối, Tôn Điềm Điềm đều nắm chặt tay Thẩm Niệm Thâm, đến ăn cơm cũng không buông ra, Thẩm Niệm Thâm đến phòng vệ sinh cô cũng đi cùng, một bước không rời mà đi theo phía sau anh.
Tới cửa phòng vệ sinh, Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm còn không muốn đi, liền không khỏi bật cười, anh bỗng nhiên cúi đầu, chạm nhẹ trán vào trán Tôn Điềm Điềm, nhìn vào đôi mắt cô, thấp giọng cười, “Muốn theo anh đi vào sao?”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, không khỏi mím môi.
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói: “Ngoan, buông tay một chút, anh ra liền.”
Tôn Điềm Điềm mím môi, nhìn chằm chằm anh do dự, sau đó rốt cuộc cũng buông lỏng tay, nhỏ giọng nói: “Em ở bên ngoài chờ anh.”
“Được.” Thẩm Niệm Thâm cười xoa xoa đầu cô, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Thẩm Niệm Thâm rất nhanh liền đi ra, Tôn Điềm Điềm lập tức nắm tay anh, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, thấy cô căng thẳng, anh không nhịn được cười, giơ tay chọc nhẹ vào mặt cô, “Cười một cái nào.”
Tôn Điềm Điềm mím môi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Thẩm Niệm Thâm nhéo mũi cô, cười nhìn cô, “Cười cười.”
Tôn Điềm Điềm bị nhéo đến mũi ngứa ngáy, cuối cùng cũng bật cười, cô kéo tay Thẩm Niệm Thâm xuống, “Đừng nhéo mũi em, mũi sẽ gãy đó.” Nói xong cô còn sờ sờ mũi.
Thẩm Niệm Thâm thấy cô rốt cuộc cũng cười, anh nắm tay cô, vừa đi ra ngoài vừa cười nhẹ nói: “Nào có dễ gãy như vậy, đồ ngốc.”
“…”
Theo quy tắc, đêm trước khi cưới Tôn Điềm Điềm về nhà mẹ đẻ ở.
Thẩm Niệm Thâm đưa cô đến cửa nhà, lúc xuống xe, Tôn Điềm Điềm ôm chầm lấy anh, “Đừng quá nhớ em nha.”
Thẩm Niệm Thâm “ừm” một tiếng, nghiêng đầu hôn vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Ngày mai anh sẽ tới sớm một chút để đón em.”
“Ừm, em chờ anh.”
Đến tối, Tôn Điềm Điềm sợ mình không ngủ được, trạng thái ngày mai sẽ không tốt, trước khi ngủ cô còn cố ý uống một hộp sữa bò. Nhưng dù vậy, đến hơn nửa đêm cô mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Thẩm Niệm Thâm lại suốt đêm không ngủ, anh ngồi ở đầu giường, mở album trong di động.
Trong di động của anh gần như toàn bộ là ảnh chụp Tôn Điềm Điềm, mấy năm nay đã thay vài cái di động, nhưng ảnh chụp vẫn chuyển từ di động trước đến di động sau, một tấm cũng không nỡ xóa.
Từ lúc hai người bọn họ vừa ở cùng nhau, 18 tuổi đến 24 tuổi, sáu năm, hàng chục ngàn bức ảnh, còn có rất nhiều video ngày thường. Một cái di động lưu không hết, anh sẽ lưu vào hai cái. Vì sợ mất, trên máy tính, ổ cứng, toàn bộ đều có bản sao.
Thêm một thời gian nữa, anh định sẽ rửa hết toàn bộ ảnh chụp, rồi mua một quyển album lớn để đựng.
Hàng chục ngàn bức ảnh, Thẩm Niệm Thâm chậm rãi lướt xem từng tấm một, mãi cho đến hừng đông cũng chưa xem hết.
Anh cất di động, đến phòng tắm gội đầu tắm rửa.
Lúc Thẩm Niệm Thâm đến phòng tắm rửa mặt, Tôn Điềm Điềm sớm đã bị vớt dậy để trang điểm.
Giờ lành là 10 giờ 18 phút, giống như ngày hôm nay. Thời gian còn khá dư dả, cho nên Tôn Điềm Điềm trang điểm và làm tóc cực kỳ tinh xảo.
Vừa mới trang điểm xong, Trình Đóa đột nhiên chạy vào hô to một tiếng, “Nhanh lên! Bọn họ sắp tới!”
Tôn Điềm Điềm còn chưa mặc áo cưới, mẹ Tôn ai da một tiếng, kêu lên: “Áo cưới! Mau mặc áo cưới!”
Vài người vội vội vàng vàng giúp Tôn Điềm Điềm mặc áo cưới vào, lúc kéo khóa áo lại có chút khó khăn.
Mẹ Tôn có chút sốt ruột, lại kêu một tiếng, “Điềm Điềm có phải con mập lên không?”
Tôn Điềm Điềm nhanh chóng hít sâu nín thở, vô cùng ủy khuất mà nói: “Đều do A Niệm cả, mỗi ngày đều bắt con ăn rất nhiều.”
Mẹ Tôn tức khắc cười rộ lên, “Trước kia con quá gầy, có A Niệm chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm, lại hít vào một chút đi.”
Tôn Điềm Điềm dùng sức hít vào, áo cưới không thể mặc… Oa oa, thật muốn khóc.
Bên Thẩm Niệm Thâm không có thân thích, chỉ có mấy người bạn tốt, Lương Kì, Lưu Hạ, Hứa Lệ, còn có bạn cùng phòng thời đại học.
Bởi vì giờ lành ra cửa là 10 giờ 18, còn giờ lành tổ chức hôn lễ là 11 giờ 38, thời gian để di chuyển quá ngắn, cho nên không thể chậm trễ, sau khi Thẩm Niệm Thâm tới, kính trà cho cha mẹ xong liền ra cửa.
Lên xe, Tôn Điềm Điềm mới có thời gian nói chuyện với Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm tự lái xe, trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Tôn Điềm Điềm ngồi ở ghế phụ, vẫn luôn nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy, chồng cô sao lại đẹp trai như vậy.
Nhìn một lát cô lại cười rộ lên, đôi mắt cong cong, bộ dáng tiểu hoa si.
Thẩm Niệm Thâm cảm nhận được tầm mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong mắt hàm chứa ý cười, “Em cười gì vậy?”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, “A Niệm, hôm nay anh đặc biệt đẹp trai.”
Thẩm Niệm Thâm không khỏi bật cười, vừa cười, lại càng đẹp trai.
Vừa vặn xe dừng trước đèn đỏ, Tôn Điềm Điềm nhịn không được thò đầu lại gần, ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, hôn lên môi anh một cái.
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, cô rất khẩn trương hỏi: “Son môi của em có bị trôi không?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt to tròn của Tôn Điềm Điềm, tức khắc không nhịn được cười ra tiếng, “Không có.”
Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, “Trôi cũng không sao, em có mang theo son môi.”
Nói xong cô còn giơ giơ túi nhỏ trong tay mình.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, cả người hoàn toàn ngây ngốc, ánh mắt rất sâu, không chớp mắt mà nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm đối diện với ánh mắt của anh, cười hì hì nói: “Em có đẹp không?”
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, giơ tay xoa nhẹ khóe môi cô một chút, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, “Rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.”
Tôn Điềm Điềm đặc biệt vui vẻ, cô cười cong đôi mắt.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là sơn trang Lâm Tuyền, là chỗ lúc trước Thẩm Niệm Thâm cầu hôn cô.
Hôn lễ tổ chức trong hoa viên, từ kế hoạch đến cách bố trí địa điểm, cả hoa và quà kỷ niệm cho khách, mỗi một chi tiết nhỏ, tất cả đều do Thẩm Niệm Thâm tự mình xử lý.
Hôm nay cũng được ông trời tác hợp, thời tiết cực kỳ tốt.
Bầu trời trong xanh, mặt cỏ xanh mượt, ánh dương ấm áp, làn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua, mang theo tia nắng và hương cỏ.
Tôn Điềm Điềm cho rằng mình sẽ không khẩn trương, nhưng khi hiện trường vang lên tiếng nhạc, lúc cô nắm tay ba đi lên thảm đỏ bước về phía Thẩm Niệm Thâm, cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở đối diện cô, tây trang phẳng phiu.
Trong tay anh cầm bó hoa, thân hình cao lớn thẳng tắp đứng ở đó.
Trong hoa viên rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc và giọng nói của MC thì không nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào khác. Tất cả mọi người đều đang nghiêm túc tham dự buổi hôn lễ này.
Nhưng Tôn Điềm Điềm giống như hoàn toàn không nghe thấy MC đang nói gì, cô rất khẩn trương, trong ánh mắt chỉ có Thẩm Niệm Thâm.
Cô bước từng bước đến chỗ anh.
Cô nhìn anh, trong đầu bỗng nhiên hiện ra Thẩm Niệm Thân thời đại học.
Chàng trai cực kỳ kiên định, thề sẽ không để cô phải theo anh chịu khổ.
Chàng trai quanh năm suốt tháng không nỡ mua cho mình một bộ quần áo mới, lại ăn mặc cần kiệm tích cóp vài trăm để mua vòng cổ tặng cô hôm sinh nhật.
Chàng trai nửa đêm luôn tỉnh lại đắp chăn cho cô.
Chàng trai không có tiền gọi xe, dẫn cô ngồi tàu điện ngầm, lại trước sau bảo vệ cô trong vòng tay vững chắc, không cho bất cứ người nào đụng vào cô.
Chàng trai yêu cô còn hơn bản thân mình…
Từng chút từng chút một trong quá khứ sớm đã khắc sâu vào lòng, trở thành những hồi ức vô cùng quan trọng trong ký ức.
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm mặc tây trang mang giày da đứng ở đối diện, những thăng trầm sáu năm qua tựa như một bộ phim chiếu chậm trong đầu cô.
Đôi mắt ê ẩm, cô sắp không nhịn được rơi nước mắt.
Đến gần, ba Tôn đưa tay con gái cho Thẩm Niệm Thâm, cực kỳ thận trọng mà dặn dò, “Điềm Điềm là hòn ngọc quý trong tay Tôn gia, từ giờ trở đi, ba giao con bé cho con, con nhất định phải đối đãi với con bé.”
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm cực kỳ kiên định, “Bác yên tâm, con xem Điềm Điềm còn quan trọng hơn cuộc sống của mình, đời này kiếp này sẽ yêu và chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Đây là hứa hẹn của Thẩm Niệm Thâm với người nhà Tôn Điềm Điềm, ba Tôn cực kỳ vui mừng, vỗ vỗ bả vai anh, xoay người xuống sân khấu.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy câu nói “Còn quan trọng hơn cuộc sống của mình” của Thẩm Niệm Thâm, nước mắt vốn đang cố nén bỗng nhiên nhịn không được rơi xuống.
Trình tự hôn lễ không phức tạp, ba mẹ phát biểu, kính rượu ba mẹ, rồi đến vợ chồng tuyên thệ.
Đến phân đoạn tuyên thệ, MC lại không giống các buổi hôn lễ truyền thống, hỏi chú rể có đồng ý cưới cô dâu làm vợ hay không, mà dựa theo sự phân phó của Thẩm Niệm Thâm, cung kính giao microphone cho anh.
Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm đứng mặt đối mặt, cô nhìn Thẩm Niệm Thâm cầm lấy microphone, bỗng nhiên có chút khẩn trương, không chớp mắt nhìn anh.
Tiếng nhạc đã tắt, tại thời khắc quan trọng này, tất cả bạn bè thân thích ngồi phía dưới đều đặt sự chú ý lên sân khấu, mọi người đều cực kỳ chuyên chú, không có bất cứ người nào phát ra tiếng động, toàn bộ hoa viên cực kỳ an tĩnh.
Thẩm Niệm Thâm cầm microphone, thật lâu sau vẫn không nói gì, anh chỉ lẳng lặng, cực kỳ chuyên chú nhìn cô dâu của mình mặc chiếc váy cưới trắng đứng trước mặt.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng cất giọng nói, “Trước khi hai mươi, anh chưa từng nghĩ tới, trên đời này ngoại trừ bà ngoại còn có người yêu mình. Quả thật, anh không có ba, cũng không có mẹ, anh giống như từ nhỏ đã được định sẵn phải cô độc cả đời…”
Tôn Điềm Điềm nghe đến đó, trong mắt đau xót, nước mắt liền không khắc chế được mà tuôn trào.
Bà ngoại ngồi ở phía dưới, nhìn cháu ngoại của mình, sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Mẹ Tôn ở bên cạnh lắng nghe, cũng đau lòng lau nước mắt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, lại tiếp tục nói: “Cho đến sau này, em xuất hiện trong cuộc sống của anh, cuộc sống u ám rốt cuộc cũng có tia sáng. Là em cho anh rất nhiều tình yêu mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, là em làm cuộc đời của anh trở nên nhiều vẻ nhiều màu tràn ngập ý nghĩa, là em làm anh cảm nhận thế giới này còn có nhiều thứ tốt đẹp như vậy…”
Anh dừng một chút, không kìm được nước mắt, “Anh không có cách nào hình dung anh yêu em bao nhiêu, nhưng nếu cuộc đời của anh không có em, có lẽ anh sẽ không có dũng khí tiếp tục sống… Hai chúng ta ở bên nhau sáu năm, sáu năm này, có năm năm anh gần như không cho em được một cuộc sống tốt. Thật ra chúng ta sớm đã nên kết hôn, để em đợi lâu như vậy mới cho em mặc áo cưới, thật sự rất xin lỗi…”
Tôn Điềm Điềm khóc lóc lắc đầu, mắt và mũi đều đỏ, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi.
Thẩm Niệm Thâm nói: “Trước kia không chăm sóc tốt cho em, thật may mắn tương lai chúng ta ở bên nhau còn rất dài, anh sẽ yêu em chăm sóc em thật tốt, cả đời này sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa.”
Tôn Điềm Điềm lệ rơi đầy mặt, cô gật đầu, không ngừng lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thẩm Niệm Thâm, nghẹn ngào nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Vừa dứt lời, MC lập tức đưa lên một microphone.
Tôn Điềm Điềm cầm microphone, đôi mắt đẫm nước, vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống, cô không rảnh lau nước mắt, cứ như vậy nhìn Thẩm Niệm Thâm, nghẹn ngào nói: “A Niệm, em mặc kệ anh là ai, mặc kệ người khác nghị luận anh như thế nào, mặc kệ anh nghèo khó hay giàu có, mặc kệ anh trẻ hay già đi, em đều sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu anh. Hai mươi năm trong quá khứ anh sống cô độc, em không có cách quay ngược thời gian để bầu bạn với anh khi đó, nhưng tương lai của chúng ta còn rất dài, còn có 20 năm, 40 năm, 60 năm, em sẽ yêu anh làm bạn với anh bảo vệ anh, anh sẽ không bao giờ cô đơn một người nữa.”
Cô nhìn anh, lệ rơi đầy mặt, “A Niệm, em rất yêu anh, yêu anh còn nhiều hơn anh nghĩ.”
Cô vừa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nhịn không được rơi nước mắt, anh giơ tay ôm lấy cô, cúi đầu, nước mắt nóng hổi rơi trên vai Tôn Điềm Điềm, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào nói: “Điềm Điềm, anh yêu em.”
Tôn Điềm Điềm cũng ôm lấy anh, nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, “Em cũng yêu anh.”
— Hoàn chính văn.
(灬º‿º灬)♡(灬º‿º灬)♡
Đến đây là kết thúc chính văn rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Hy và anh Thẩm chị Tôn trong gần một năm nay qua. Truyện vẫn còn một vài chương phiên ngoại kể về cuộc sống sau kết hôn của hai anh chị.
Vì Hy vẫn còn đi học nên cũng không đảm bảo được lịch đăng. Nhưng hứa là sẽ cố gắng hoàn sớm.
♡\( ̄▽ ̄)/♡ Lần nữa cảm ơn mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...