Ngày hôm sau, Phương Y đứng chờ ở dưới công ty.
Cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ sau một chiếc xe hơi màu đen. Chu Lạc Sâm đang ngồi trong xe.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen phù hợp với áo vest ngoài, cà vạt mở rộng.
Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế ngồi, một tay khẽ vuốt môi, lặng lẽ quan sát cô gái đang đứng trên bậc thềm, một lát sau anh nhìn thấy Phương Y nâng cổ tay xem đồng hồ, đã 7 giờ sáng, xe của Hình Tứ xuất hiện, cô nhìn thấy Trần Quân Du ngồi bên trong, cô liền vào ghế sau ngồi xuống, chiếc xe rời đi.
Anh ngồi trong xe giơ tay cởi lỏng cà vạt, động tác thật chậm, không yên lòng.
Người ngồi trên chiếc xe màu trắng bước xuống, là một người đàn ông cao to, đối mặt mỉm cười với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, chờ anh lâu rồi.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày một cái, nói: “Là Diệp tổng à, không phải tối qua chúng ta vừa mới nói chuyện ở trong điện thoại sao, sớm như vậy đã tới rồi?”
Diệp tổng nghe vậy thì có chút hổ thẹn: “Tôi vừa đến đây không lâu, tối qua nói chuyện với luật sư Chu trong lòng thoải mái rất nhiều, nhưng mà tôi vẫn muốn giáp mặt nói rõ, vừa khéo tôi nhìn thấy xe của anh ở đây, tôi ngồi trên xe đợi một hồi, hẳn là bây giờ luật sư Chu có thời gian rãnh?” Anh ta là tổng giám đốc của một công ty buôn bán dược phẩm, là thân chủ của Chu Lạc Sâm lần này.
Chu Lạc Sâm còn chưa trả lời, một chiếc xe khác đã đậu ở bên cạnh họ, đây là xe cảnh sát, một người đàn ông trên 30 tuổi mặc bộ đồng phục xuất hiện, nhìn Chu Lạc Sâm và Diệp tổng không thân thiện.
“Đội trưởng Lưu? Sớm vậy?” Người nói chuyện là Diệp tổng, khóe miệng mang theo châm chọc.
Đội trưởng Lưu đi đến trước mặt Chu Lạc Sâm và Diệp tổng, không quan tâm Diệp tổng, trực tiếp nói chuyện với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, vừa rồi tôi tới nhà anh nhưng không gặp, không nghĩ tới anh đang ở đây.”
Chu Lạc Sâm nói: “Đội trưởng Lưu tìm tôi sớm vậy nhất định là có chuyện quan trọng.”
Đội trưởng Lưu lườm Diệp tổng một cái, tiếp tục nói với Chu Lạc Sâm: “Lần này luật sư Chu vẫn tham gia biện hộ?”
Diệp tổng tựa hồ quan tâm tới vấn đề này, lập tức nhìn Chu Lạc Sâm, chỉ nghe Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: “Trách nhiệm của tôi là làm hài lòng khách hàng.”
Đội trưởng Lưu nhíu mày lạnh lùng nói: “Luật sư Chu, vấn đề này không phải là lần đầu tiên tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có biết là cậu đang đứng về phe của tội phạm không?”
So với sự thiếu kiên nhẫn của đội trưởng Lưu, cảm xúc của Chu Lạc Sâm vẫn bình thản, anh nở nụ cười, ngón tay trắng nõn đẩy đẩy gọng kính, tao nhã nói: “Đội trưởng Lưu, lời anh nói rất nhạy cảm, tốt nhất nên có bằng chứng cáo buộc trước khi mở miệng.”
Diệp tổng nghe xong thì lập tức ưỡn ngực, tự đắc nhìn đội trưởng Lưu, đội trưởng Lưu khinh thường cười: “Đừng đùa? Thân là luật sư nhưng cậu lại không hề tôn trọng luật pháp, còn dùng luật pháp để đe dọa tôi?”
Chu Lạc Sâm khẽ hừ một tiếng, trầm giọng: “Đội trưởng Lưu đang muốn đổ oan cho tôi đấy à, không có ai có thể hiểu rõ luật pháp hơn tôi, hôm nay thời gian không còn sớm, đội trưởng Lưu hẳn là phải đi làm rồi, không làm mất thời gian của anh.” Dứt lời, anh nhìn về phía Diệp tổng: “Chúng ta đến văn phòng nói chuyện.” Nói xong, bước về phía bậc thềm.
Đội trưởng Lưu siết chặt hai nắm tay nhìn bóng lưng Chu Lạc Sâm, đang muốn đuổi theo thì di động của anh ta vang lên, là phó cục trưởng, không cần nghĩ tới cũng biết là gọi tới hỏi anh có phải lại tới kiếm chuyện với Chu Lạc Sâm không, anh ta trực tiếp không bắt máy, leo lên xe trở về chỗ làm.
Trong thang máy của tòa cao ốc, Diệp tổng có chút lo lắng nhìn Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, Đội trưởng Lưu thoạt nhìn rất khó đối phó, anh cần phải cẩn thận nhé, lần này tôi tin tưởng anh, nếu anh xảy ra vấn đề, tôi sẽ xong đời!”
Chu Lạc Sâm cũng không nhìn anh ta cái nào, nói: “Không cần anh dạy tôi phải làm thế nào, tôi còn chưa nói anh “Buôn bán lừa gạt” mà?”
Diệp tổng nghe xong bốn chữ đó thì rùng mình, lập tức nói: “Ai nha, luật sư Chu, những lời như thế không nên nói ra.”
“Sợ thì đừng làm.” Chu Lạc Sâm liếc anh ta một cái, trực tiếp đi ra thang máy, đưa lưng về phía anh ta, nói: “Chỉ mong ngoại trừ chuyện này ngoài ra anh không giấu diếm chuyện khác, bằng không thần tiên cũng không thể cứu được anh.”
Diệp tổng cũng không hiểu rõ ý này là gì, sắc mặt khó coi, chần chừ một hồi, hạ quyết tâm nói: “Không...... Không có!”
Bên này, Chu Lạc Sâm bận rộn công việc, bên kia Phương Y cũng rất tất bật.
Hình Tứ phụ trách một vụ kiện, anh ta mang theo Phương Y và Trần Quân Du đi đến vùng quê gặp người nhà của thân chủ, sau đó đến văn phòng công an địa phương để tìm hiểu tình hình.
Trần Quân Du phụ trách đi theo Hình Tứ xử lý trọng yếu, Phương Y giúp bọn họ chuẩn bị tư liệu. Tối qua cô ở lại công ty sửa sang văn kiện, giờ phút này đều nhớ rõ mọi thứ trong đầu, thậm chí cả Hình Tứ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta nhìn thoáng qua ghi chú trong phần tài liệu của Phương Y, khẽ nhếch môi, khen ngợi: “Làm rất tốt.”
Phương Y không ngờ anh ta sẽ khen mình, nhất thời vui mừng, ngượng ngùng vuốt tóc: “Cám ơn.”
Không thể phủ nhận Phương Y là một cô gái rất xinh đẹp, cô chỉ trang điểm đơn sơ nhưng gương mặt xinh xắn cùng với nụ cười rạng rỡ giống như một đóa hoa, quyến rũ trái tim người khác, dường như hơi thở còn phảng phất mùi nước hoa.
Hình Tứ khẽ nheo mắt, trong lòng hừ nhẹ, nghĩ nhiều quá làm gì, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rằng hai người bọn họ có gì mờ ám.
Anh ta thu hồi tầm mắt quay sang người nhà của Đinh Dật Thăng, hỏi rõ tình hình cụ thể. Là người đại diện cho Đinh Dật Thăng, đương nhiên anh ta phải nắm rõ các thông tin liên quan, để phân tích toàn bộ mọi chuyện, tìm ra những manh mối bất hợp lý, vì thân chủ rửa oan.
Lần này thân chủ của anh ta bị bắt vì tội giết người, trước đây Đinh Dật Thăng từng là quản lý của công ty dược phẩm bán sỉ, sau này bị hoài nghi vì cái chết của người phụ trách. Vừa khéo hôm đó anh ta trở về quê thăm người thân, cứ như vậy lại bị cảnh sát nghi ngờ chạy trốn.
Phương Y quan sát ngôi nhà của Đinh Dật Thăng, tòa nhà ba tầng ở nông thôn, Đinh Dật Thăng hẳn là hưởng lương rất cao. Là một dân quê lên thành phố lập nghiệp mà có thể phấn đấu lên vị trí kia, có lẽ cũng rất gian khổ.
Sau chuyện này vợ của anh ta liền trở về quê, bây giờ cô ta đang cho con bú, không tiện có mặt, tiếp đãi bọn họ là cha mẹ của Đinh Dật Thăng.
Hình Tứ nói chuyện rất nghiêm túc, lời nói lại lãnh đạm, bọn họ cảm thấy tổn thương. Phương Y nhìn thấy bọn họ có vẻ choáng ngợp, không thể không giật áo Hình Tứ ra hiệu, thấp giọng nói: “Luật sư Hình, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, tôi thấy hình như bọn họ khẩn trương.”
Anh ta sửng sốt, hơi thở ấm áp của Phương Y tràn ngập lỗ tai anh ta, cánh tai anh ta tê dại, mẫn cảm nhích người, cũng không nhìn cô, trực tiếp gật gật đầu.
Phương Y nhìn thấy lỗ tai của Hình Tứ đỏ lên thì cũng không rõ, có điều chuyện này không liên quan đến cô, cho nên cô cũng không để trong lòng, dịu dàng trấn an cha mẹ Đinh Dật Thăng.
Lần này Hình Tứ sở dĩ tiếp nhận vụ án này là vì anh ta và Đinh Dật Thăng từng có giao tình, cảm thấy thân chủ của mình không phạm tội giết người, cho nên trượng nghĩa làm luật sư biện hộ.
Phương Y hàn huyên cùng với người nhà của Đinh Dật Thăng rất lâu, bọn họ cũng không còn cảnh giác như lúc đầu. Hình Tứ phát hiện mình dẫn theo Phương Y là lựa chọn đúng đắn. Bằng không chỉ sợ hôm nay không thể thành công rồi.
Trong lúc trình bày sự việc, cha mẹ của Đinh Dật Thăng không kìm nén được cảm xúc liền khóc lóc, Hình Tứ nhìn cảnh tượng này đã quen, anh đưa khăn tới, cũng không nói gì khác.
Phương Y an ủi bọn họ, cô cảm thấy Hình Tứ xử sự rất đúng, cho nên cô nhìn anh thông cảm.
Hình Tứ nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, anh ta xoay đầu trầm mặc, một lúc sau di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta cúi đầu nhìn màn hình, là Phó Lôi.
Anh ta cúi đầu xin lỗi mọi người, đứng dậy đi đến một bên nghe điện thoại.
Phó Lôi khóc nức nở nói: “Hình Tứ, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.”
Hình Tứ ngập ngừng: “Anh đang công tác, không ở Hồng Kông, gọi em sau nhé.” Nói xong định cúp điện thoại.
Phó Lôi cất giọng: “Hình Tứ, đáng đời anh, đến bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái là do anh xem trọng công việc, em muốn gặp anh, hiện tại muốn gặp anh. Em ở dưới quán cà phê gần nhà chờ anh, em cho anh 2 tiếng, nếu 2 tiếng nữa anh không đến gặp em, anh sẽ hối hận.” Dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Lời nói trước đó của cô không thể uy hiếp được anh, bởi vì anh biết khi cô nói ra câu nói ấy, ít nhất sẽ không bị nguy hiểm đến tánh mạng. Nhưng cô lại nói “Anh sẽ hối hận”, khiến cho anh không thể yên tâm.
Từ sau khi Phó Lôi và Chu Lạc Sâm xảy ra chuyện, anh đã không còn liên lạc với cô. Anh cùng đối phương đoạn tuyệt lui tới, nhưng gần đây không biết tâm tình Phó Lôi thế nào, đặc biệt thích kề cận anh, chẳng lẽ xa cách nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng hiểu được ai mới là thật tâm đối với mình? Nhưng nếu như đã biết, đây cũng không phải là thái độ chủ động.
Nói thật, Hình Tứ có chút phiền, vừa đúng lúc này Phương Y đi tới, cô thấy anh ta cau mày thiếu kiên nhẫn, cẩn thận mở miệng hỏi: “Luật sư Hình, có chuyện gì sao?”
Hình tứ nhìn Phương Y, đột nhiên hỏi một vấn đề đã chôn giấu trong lòng từ rất lâu: “Phụ nữ bọn em nếu nếu đã biết rõ người đó thích mình nhưng trong lòng không muốn thừa nhận, mỗi lần tâm trạng không tốt thì lại tìm người ta, đó là lý lẽ gì thế?”
Phương Y không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi mình, hơi chút sửng sốt nhưng rất nhanh liền khôi phục biểu cảm: “Người khác thì tôi không biết, nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ không liên lạc nữa, đã không thể hứa hẹn với đối phương, vậy thì không cần phải vướng víu.” Kỳ thực cô muốn nói không cần lấy đối phương làm “Bia đỡ đạn”, nhưng mà Hình Tứ hỏi như vậy khẳng định là chuyện này liên quan đến anh ta, cho nên cô tận lực không để anh ta mất mặt.
Người có thể lấy Hình Tứ ra làm “Bia đỡ đạn” rõ ràng là người rất lợi hại, chẳng lẽ là Phó tiểu thư?
Hình Tứ nghe xong thì đăm chiêu gật đầu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tôi có việc gấp cần trở về, chuyện của Đinh Dật Thăng cô và Quân Du phụ trách, sau khi hoàn thành thì trở về khách sạn, trước khi trời tối tôi sẽ trở lại.”
Phương Y gật đầu: “Luật sư Hình lái xe cẩn thận.”
Sắc mặt hờ hững của Hình Tứ đột nhiên dịu lại, anh ta cong khóe môi, trầm thấp nói: “Cám ơn.”
Sau khi hoàn thành công việc, Phương Y và Trần Quân Du đón xe taxi rời đi.
Cô ngồi trên taxi nhìn cảnh sắc thôn quê, bỗng nhiên nhớ tới nhà của mình.
Lần trước sau khi nhận tiền lương, cô hầu như gửi hết số tiền về nhà, thậm chí một cú điện thoại mẹ cũng không gọi cho cô, chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủi: “Nhận được tiền rồi.”
Có lẽ, cô vất vả kiếm tiền chỉ để phí phạm cho kẻ nghiện rượu là cha dượng. Cô có thể làm gì chứ, cô đã dặn mẹ phải giấu tiền để chăm lo cho bản thân, nếu bà không làm theo lời cô nói, cô cũng không còn cách cứu chữa.
Trần Quân Du nhìn ngoài cửa sổ xe, lo lắng hỏi: “Phương Y, em không sao chứ? Say xe rồi hả?”
Phương Y hoảng hốt hoàn hồn, mỉm cười nói: “Không sao ạ, chỉ là em hơi đói.”
Trần Quân Du mỉm cười, thần bí mở túi công văn lấy ra một túi giấy gì đó: “Anh biết là em sẽ đói buổi trưa em ăn ít quá mà. Phụ nữ các em thật khổ, chỉ lo ép buộc mình phải giảm béo.”
Phương Y nhìn ổ bánh mì trong tay, cảm giác thật ấm áp, chân thành nói: “Trợ lý Trần, cám ơn.”
Trần Quân Du vốn nghĩ, anh ta là đàn ông, trước đó đã phiền toái nhờ Phương Y chuẩn bị tài liệu, chăm sóc cô cũng là bổn phận của anh ta, không ngờ lại được nghe lời cảm tạ chân thành, nhất thời khiến anh ta ngại ngùng.
Phương Y nhìn gương mặt ửng đỏ của anh ta, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, cầm bánh mì từ từ ăn.
Cô nghĩ, so với trước đây cuộc sống bây giờ đã tạm ổn, cô hẳn là cảm thấy đủ.
Có lẽ bây giờ cô vẫn chưa thể thoát khỏi phiền não, nhưng trên đời này có bao nhiêu người không phiền não chứ? Cô tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ tận lực triệt bỏ phiền não, đây là mục tiêu lớn nhất của cô, cũng là tín ngưỡng quan trọng nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...