Người Tôi Yêu

Editor: Quyền Khuyên

Hứa Đường thấy Phương Cử không nói lời nào, giơ túi ny lon trong tay lên, "Đây là dao gọt trái cây lần trước tôi cố ý lừa anh dính vân tay vào, nếu như anh là người tốt, hiện tại tôi trả lại cho anh."

Trong ánh mắt cô gái đứng trước mặt là sự chắc chắn, từng bước từng bước ép sát, ngàn vạn ý niệm xoay chuyển trong đầu Phương Cử, lại ngu ngơ không biết trả lời như thế nào.

Đúng vào lúc này, cửa sắt sau lưng kêu ken két, Hứa Đường chưa kịp quay đầu lại, Chu Hiểm quấn lấy tay cô, tách những ngón tay của cô ra, túm lấy điện thoại di động cất vào trong túi, lại túm lấy túi ny lon trong tay kia của cô, ném cho Phương Cử.

Chu Hiểm ngậm điếu thuốc ngẩng đầu nhìn Phương Cử, "Em trước trở về, tôi thu thập xong sẽ qua tìm em."

Phương Cử cúi đầu nhìn túi ny lon vẫn dính bùn đất trong tay mình, ánh mắt trầm trầm, ánh mắt phức tạp, nhìn Hứa Đường một cái, xoay người đi rồi.

Chu Hiểm duy trì tư thế hiện tại, mang Hứa Đường vào bên trong cửa, mạnh mẽ sập cửa, Hứa Đường hoảng sợ thân thể run lên. Chu Hiểm tiến lên một bước đè côlên bức tường bên cạnh cửa, xích hai tay lại, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo bức nhân, "Nói, em biết những gì?"

Chân Hứa Đường như nhũn ra, âm thầm siết chặt ngón tay ngửa đầu nhìn Chu Hiểm, "Tôi......"

"Trước đã có gan tới đây trêu chọc tôi, hiện tại để cho em nói chuyện em lại không dám?" Một bàn tay tự do của Chu Hiểm cầm điếu thuốc, nhả từng vòng khói vào mặt Hứa Đường, Hứa Đường bị sặc ho khan, ánh mắt của cô lại thêm mấy phần cố chấp, "Tôi chỉ biết anh và Phương Cử không phải người xấu."

Chu Hiểm nghe vậy yên tĩnh một lát, nhìn chòng chọc vào cô mấy giây, cười gấp một tiếng, "Cô biết cái gì là người xấu người tốt?"


Hôm nay Hứa Đường khó có thể thoát thân, đơn giản rõ ràng nói, "Lần trước tại trận cháy tại sân Phạt Mộc tôi đã suy nghĩ, tại sao không trước hay muộn hơn một chút, mà anh và Phương Cử lại đi ngang qua đúng lúc đó? Các anh thật sự là trở về từ trong huyện sau khi làm việc ư, hay là......" Cô cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Chu Hiểm "...... Hay là các anh đang loanh quanh ở gần đó, thấy tôi xuất hiện, cố ý đi qua trước mặt tôi?"

Ánh mắt Chu Hiểm thu lại, chậm rãi nói: "Nói tiếp."

"Còn Tưởng Hòa Hoa, gia đình cô ấy cũng không phải là gia đình giàu có, trói cô ấy chẳng lẽ là những kẻ định tống tiền? Cho nên, khẳng định bọn họ bắt cóc không phải vì tiền. Không phải vì tiền, dĩ nhiên là vì cái gì khác. Sau khi cứu Hòa Hoa, người của lão Trịnh lại tìm tới cửa, mục tiêu rõ ràng, nhằm vào anh cùng Phương Cử. Cho nên bọn họ trói lại Hòa Hoa, khẳng định cũng là nhằm vào anh và Phương Cử." Hứa Đường hô hấp nhẹ nhàng, tiếp tục nói, "Phía trên thì tôi khẳng định, phía dưới chỉ là suy đoán."

Chu Hiểmnhếch môi, "Nói tiếp."

"Trước khi tôi trở về thì bên ngoài cửa sổ tiệm trà sữa nghe anh và Phương Cử nói chuyện, bởi vì Trương Tuyết tới, anh còn chưa nói hết. Sau đó anh bị thương xuất hiện tại cửa sau nhà tôi —— thật ra thì anh tính chạy trốn tới vị trí chúng ta đang đứng bây giờ —— anh bị người đuổi theo chém, kết hợp với lời anh chưa nói hết với Phương Cử, tôi đoán, anh gặp bọn người của lão Trịnh đang làm gì đó, bị bọn chúng phát hiện."

Hứa Đường thấy Chu Hiểm có hứng thú nghe, dừng một chút, nói tiếp, “Anh có thể dựa vào điều này, tiếp tục tra hỏi, tra được người của lão Trịnh giấu thứ gì đó ở sân Phạt Mộc, vụ cháy đó, không phải là ngoài ý muốn. Tối qua một chiếc xe tải chở gỗ bị rơi vỡ, khẳng định cũng có liên quan đến chuyện này. Bình thường ra vào ở sân Phạt Mộc ở Lộc Sơn đều cần ghi danh, duy chỉ có thời điểm hỏa hoạn, các anh mới có thể thừa dịp lộn xộn đi vào điều tra. Tôi không biết ai châm lửa, nhưng cái người châm lửa này không thông minh......"

Chu Hiểm nhíu mày.

"Gỗ cây bách bị ướt rất khó cháy, người châm lửa cũng chỉ sở thế lửa khó khống chế, cho nên chỉ chọn gỗ này. Lúc ấy mọi người đang vây xem cứu hỏa, anh liền thừa cơ đi điều tra sân Phạt Mộc. Người của lão Trịnh thấy anh xuất hiện quanh đó, sinh ra nghi ngờ với anh,nên trói Tưởng Hòa Hoa lại thử dò xét thái độ của anh."

Hứa Đường cắn cắn môi, "Tôi vẫn tò mò, ngày sinh nhật đó của tôi tại sao anh gióng trống khua chiêng làm sinh nhật cho tôi, còn để cho tất cả anh em gọi tôi là ‘chị dâu’. Sau đó thì tôi biết rồi, anh chính là muốn cho người của lão Trịnh biết anh đã đổi bạn gái mới, hơn nữa còn vô cùng ‘coi trọng’ người bạn của cô gái ấy......" Hứa Đường mỉm cười tự giễu, "Sau đó anh nghe nói tôi muốn đến đập chứa nước ở Lộc Sơn, biết cơ hội đã đến, liền bố trí như thế. Bọn họ bắt cóc Hòa Hoa thử dò xét thái độ của anh, anh thì như bọn họ mong muốn, để bọn họ nghĩ là anh xuất hiện tại đập chứa nước ở Lộc Sơn là bởi vì tôi ở đó, cứu Hòa Hoa đương nhiên cũng vì thế, thậm chí không sợ cùng Phương Cử, hai người chống lại hơn mười người bọn họ. Đưa tôi lên huyện, dĩ nhiên cũng vì để màn diễn xuất càng giống như thật......"

Thuốc lá trong tay Chu Hiểmtích lại thành một đoạn tàn thuốc thật dài, tay anh ta gõ gõ, "Nói tiếp."


Hứa Đường nhìn chằm chằm anh ấy, "Chu Hiểm, anh lợi dụng tôi thoát khỏi hiềm nghi phóng hỏa phải không?"

Chu Hiểm không trả lời, yên lặng mấy giây, híp mắt nhìn cô, "Tại sao em cảm thấy tôi cùng Phương Cử là người tốt?"

Hứa Đường cắn chặt môi dưới, trầm mặc hồi lâu lại mở miệng, "Tôi không biết người mặc đồng phục cảnh sát đứng cạnh Phương Cử là ai nhưng Phương Cửhọc ở ngũ trung, Lộc Sơn, gia đình anh ta chắc chắn là không bình thường. Tôi không dám chắc, tôi chỉ hy vọng, anh cùng Phương Cử đã thỏa thuận xong, cho nên hỗ trợ hỏi thăm tin tức lão Trịnh." Giọng nói của cô nhỏ dần, "Tôi chỉ hy vọng, hai người là người tốt, nếu không tôi......" Tay cô nắm thật chặt, nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, "Tôi không thể tha thứ cho anh."

Chu Hiểm cười nhẹ một tiếng, "Em nhọc lòng đến gần tôi, chính là để chứng minh tôi là một người tốt? Hứa Hải Đường, em thật thú vị."

"Tôi không......"

"Trước kia đứng xa xa trước cửa nhà tôi, thương hại mà nhìn tôi còn chưa chán, rốt cuộc không nhịn được nghĩ cảm hóa tôi?"

Hứa Đường hai mắt trợn to, "Anh còn nhớ rõ?"

Chu Hiểm hít một hơi khói, "Vốn chỉ cảm thấy em nhìn quen mắt, sau em trai em nói em đi học cũng sẽ đi qua nhà tôi, tôi liền nghĩ tới."Anh ta nhếch môi, đưa tay nhéo cằm dưới của Hứa Đường, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Hứa Hải Đường, tôi, Chu Hiểm cho tới bây giờ không phải là người tốt gì, trước kia không phải, sau này càng sẽ không phải."

Hứa Đường cắn răng, "Tôi không tin."

Chu Hiểm ném tàn thuốc, "Tôi cho rằng em chỉ hơi ngu ngốc, không ngờ ngu ngốc như vậy." Anh ta buông Hứa Đường ra, móc điện thoại di động trong túi ra, ngay trước mặt Hứa Đường xóa tấm ảnh của Phương Cử, rồi sau đó lấy pin, bẻ tấm thẻ bên trong, rồi buông tay, nắp sau của điện thoại di động cùng pin rơi vào trong vũng bùn, Chu Hiểm đạp một phát rồi nghiền xuống, "Trò chơi kết thúc, cô gái nhỏ, đi vào thành phố học đại học cho tốt."


Hứa Đường cúi đầu nhìn điện thoại nằm trong bùn đã thay đổi hoàn toàn, trái tim như bị người ta dùng lưỡi dao cứa cho một phát thật nhanh, ánh mắt người đàn ông đứng trước mặt lạnh nhạt, giống như thời gian trong hai tháng vừa qua chưa từng tồn tại, từ đầu đến cuối cùng, đều là người lạ.

Chu Hiểm xoay người đi vào nhà, Hứa Đường siết chặt tay, nước mắt nhanh chóng ép vào hốc mắt, cô cắn chặt môi cố gắng kìm nén.

Chân Chu Hiểm mới bỏ thạch cao ra, đi bộ vẫn hết sức chậm chạp tốn sức. Cái sân nhỏ này từ lâu đã không có người nào sửa sang lại, tường rào sụp đổ một chỗ, trong sân khắp nơi đều là cỏ dại, Hứa Đường giống như lần nữa nhìn thấy thiếu niên bưng hộp giấy của năm đó, bước chân tập tễnh, bóng lưng quật cường.

Bỗng nhiên chân cô đạp bùn chạy về phía trước, ôm cổ Chu Hiểm từ phía sau lưng.

Hứa Đường bổ nhào rất mạnh, bước chân Chu Hiểm lảo đảo, lại đứng nghiêm, anh ấy không quay đầu lại, âm thanh bình thản: "Cô gái nhỏ, Trần Nhất Minh là người rất tốt, đừng lãng phí thời gian trên người tôi."

Hứa Đường lắc đầu, nước mắt trào ra thật nhanh, "Anh còn nợ tiền tôi, tôi không cần vòng tay của anh, tôi chỉ lấy tiền mặt."

Lúc này Chu Hiểm móc bóp da từ trong túi, rút ra sáu tờ tiền giấy từ bên trong,đẩy cánh tay Hứa Đường ra, nhét tiền vào trong tay cô, "Được rồi, trở về nhớ xé giấy nợ."

Hứa Đường ngây ngẩn nhìn tiền giấy trong lòng bàn tay, nước mắt tràn ra ngoài như vỡ đê.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến những tiếng đập cửa dữ dội, Hứa Đường sợ hết hồn, nghe thấy tiếng phá cửa ngày càng to, mấy âm thanh thô hùng hùng hổ hổ của đàn ông.

"Tới đây!" Chu Hiểm hét lớn một tiếng, Hứa Đường lập tức nắm thật chặt tiền rồi chạy về phía anh ta.

Chu Hiểm lôi kéo cô nhanh chóng đi vào nhà, phòng cửa lâu năm không sửa sang, đập vào mặt là mùi nấm mốc sặc sụa, giờ phút này nhịp tim Hứa Đường như sấm, đã không nhìn về phía sau, lảo đảo đi theo Chu Hiểm vào trong. Cửa sổ trong phòng ngủ ở lầu một đã biến dạng mở không ra, Chu Hiểm cầm một cái ghế lên đập bể thủy tinh, cỡi áo khoác ra lót trên cửa sổ, đưa tay ôm Hứa Đường lên, nhét vào, "Nhanh chạy!"


"Anh làm sao bây giờ!"

Chu Hiểm không lên tiếng, đưa tay đẩy cô ra ngoài, lập tức Hứa Đường ngã vào vũng bùn ở phía ngoài. Giờ phút này một tiếng vang thật lớn trong cửa sổ, mấy người đã vọt vào trong nhà, lập tức vang lên những tiếng binh binh bàng bàng.

Hứa Đường cắn chặt răng, bò dậy khỏi vũng bùn, chạy như bay ra ngõ hẻm bên ngoài.

Trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Chu Hiểm làm hỏng chuyện tốt của lão Trịnh, người của lão Trịnh đã ra tay nhất định sẽ không nương tay, nhưng chân anh ấy bị thương chưa khỏi lại đơn độc một mình...... Hứa Đường không dám nghĩ thêm, chạy như bay như điên đến hiệu thuốc.

Đang vượt qua một chân tường, chợt thấy một cái xe đạp chặn trước mặt. Hứa Đường vội vàng bước chậm lại, tập trung nhìn lại, thìra là mẹ Hứa.

Mẹ Hứa càng thêmkinh ngạc, hai chân chống xuống mặt đất, "Hứa Đường......"

Hứa Đường cắn răng, "Mẹ."

"Con sao lại thế này, trên người làm sao lại bẩn như vậy, ngã ở đâu?"

"Mẹ, hiện tại con có chuyện, con đi trước......" Nói xong, vòng qua mẹ Hứa tiếp tục chạy như bay ra ngoài.

"Ôi!" Mẹ Hứa kêu một tiếng, chỉ nhìn thấy bóng dáng cô càng ngày càng xa, nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ. Bà nhíu nhíu mày, đạp xe tiếp tục đi vào nhà.

Thời gian còn sớm, hiệu thuốc còn chưa mở cửa, Hứa Đường nhào tới đập cửa thật mạnh, lớn tiếng kêu tên ông chủ hiệu thuốc, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng có tiếng trả lời vọng ra từ bên trong cửa, ông chủ hiệu thuốc kéo cánh cửa xếp ra, nhìn thấy trước cửa là Hứa Đường với khuôn mặt hoàn toàn thay đổi do bị nước bùn bắn lên, lập tức hoảng sợ.

Hứa Đường nắm chặt cánh tay ông ấy, thở phì phò,cổ họng đau đớn phát ra mấy chữ: "Cứu......Cứu Chu Hiểm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui