22.
Trong lòng nóng ran lên, nói không nên lời.
Hai bàn tay giấu trong túi áo, đầu ngón tay đan vào nhau, từng chút rung động lòng người.
Tôi hơi mất tập trung, một cô gái chạy đến từ bên cạnh, trên tay là chiếc máy ảnh DSLR.
"Xin chào chị ạ.
"
Cô ấy chỉ vào khuôn viên đại học Giang bên cạnh, ngượng ngùng giải thích: "Em là sinh viên Giang đại ạ, lúc nãy chụp ảnh, thấy anh chị đi tới, thật sự rất hợp với khung cảnh xung quanh, em không nhịn được đã chụp lại hai người.
"
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Giang Lẫm đã tỏ ra thích thú: "Ồ, nhìn qua một chút thử xem.
"
Cô gái đưa máy ảnh cho Giang Lẫm, tôi nghiêng người sang xem.
Không thể không cảm thán một tiếng, chụp rất đẹp.
Trời đất một mảnh trắng xóa mênh mông, bông tuyết tuôn rơi, những cây cổ thụ cao lớn hai bên đường, trên cành lá trơ trụi phủ một lớp tuyết bạc.
Bên cạnh người đàn ông anh tuấn cao ngất là cô gái điềm tĩnh, anh đút tay cô gái vào túi áo khoác của mình, chậm rãi bước đi trên con phố mùa đông.
Gió thổi mái tóc cô gái tung bay, chạm vào vai anh, anh thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô ấy, ý cười sâu trong đáy mắt.
Nhìn những bức ảnh trên máy, tôi miên man nghĩ đến những năm tháng tốt đẹp yên bình.
Dục vọng trong lòng lớn lên vô cùng tận, tôi im lặng khó chịu.
Sau đó lại nghe Giang Lẫm trao đổi với cô gái, cho cô ấy địa chỉ email, nhờ cô ấy gửi cho anh bản sao của những bức ảnh.
Cô ấy đi rồi, tôi mới hồi thần: "Nghĩ lại thì, trước đây ở đây chúng ta thất sự không có ảnh chụp chung.
"
Giang Lẫm bật cười: "Ai bảo thế?"
"Chứ có không?" Tôi chắc chắn là không có.
Ngoại trừ bức ảnh chụp lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi và Giang Lẫm chưa từng chụp ảnh chung.
Giang Lẫm nhìn tôi thật sâu xa, không nói lời nào, rút ví ra, lấy ra một tấm ảnh từ trong ngăn.
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Trong ảnh, thiếu niên mặc đồng phục học sinh xanh trắng, khoanh tay lười biếng dựa vào cột bóng rổ, mà phía sau cách đó hai mét, phía dưới bóng cây trong khuôn viên trường, một cô gái mặc đồng phục nghiêm túc nhìn vào quyển sách đang mở đặt trên đùi.
Ánh mặt trời phía sau cô ấy, xán lạn rực rỡ.
Tôi kinh ngạc hỏi anh: "Anh chụp khi nào vậy?"
Tôi hoàn toàn không biết gì về tấm ảnh này.
Giang Lẫm lấy lại ảnh chụp, cất nó vào trong ví như một vật quý giá.
"Hôm chụp ảnh tốt nghiệp.
"
Tôi ngẫm lại, chỉ nhớ sau khi chụp ảnh tập thể, các bạn trong lớp còn vui vẻ chụp ảnh chung với nhau, tôi tất nhiên là không xen vào được, đành tìm một chỗ vắng người đọc sách.
"Thật ra hôm đó.
" Trong lòng sôi sục, tôi nói: "Em đã do dự rất lâu, muốn hỏi anh có muốn chụp chung một tấm không.
"
"Nhưng nhìn thấy anh bị đám đông vây quanh, em đã từ bỏ.
"
Giang Lẫm nói: "May là tôi còn thông minh.
"
Tôi cười không nói gì, ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy nữa.
"Đi về thôi, tuyết rơi dày rồi.
" Giang Lẫm cởi áo ngoài, khoác lên người tôi.
Đi hết một đoạn đường, trở lại trong xe, Giang Lẫm bật điều hòa ở mức mạnh nhất.
Hơi ấm dần tỏa ra, trong không gian chật hẹp, lòng tôi nhẹ bẫng.
Không cố ý hỏi anh:
"Em vẫn muốn biết, anh thích em ở điểm nào?"
Dụ Vãn An, cô ấy quá bình thường.
Ánh mắt anh hướng về nơi xa xăm, cười nói: "Không biết nữa.
"
Tôi không cảm thấy thất vọng, nếu hỏi tôi vì sao lại thích anh, tôi cũng không nói rõ được chỉ bằng mấy từ.
Vận mệnh ấy à, thật ra, đều đã định sẵn rồi.
Im lặng một hồi, Giang Lẫm tự giễu chính mình: "Anh cũng không biết mấy năm nay mình kiên trì cái gì, chỉ là mỗi lần nhớ đến em hốc mắt đều đỏ hoe.
Nhìn ai cũng cảm thấy không có ý nghĩa.
"
Tôi chọc anh: “Em khóc rồi đây này.
Anh xem xem em có đủ nhẫn tâm không?”
Không phải thật sự muốn khóc, nhưng nhìn anh, mắt lại tự nhiên đỏ hoe.
Thấy tôi hồi lâu không nhúc nhích, Giang Lẫm quay người lại.
Tôi vội vàng đưa mắt sang chỗ khác, nghe thấy tiếng đóng mở cửa xe, lại đóng mở lần nữa, bên cạnh tôi đã xuất hiện thêm một người.
(*) Kiểu bà nữ chính chắc ngồi ở ghế sau ấy.
Tôi quay đầu qua, chưa kịp nhìn rõ người, một nụ hôn đã rơi thẳng xuống môi trên.
Một cái hôn ngắn ngủi, sau đó tôi lại rơi vào cái ôm trong lồng ngực vững chắc.
Tôi không nhìn thấy mặt Giang Lẫm, không biết cảm xúc của anh thế nào.
Chỉ nghe bên tai hơi thở không thể kiểm soát được mà run rẩy của anh.
Tôi lại nghĩ đến những lời của Giang Lẫm, nhắm mắt lại không dám nhìn anh.
Sợ phải nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh.
Sẽ đau lòng.
Tuyết rơi xuống, nước đá bám trên cửa kính xe, thế giới trở nên xám xịt.
Giang Lẫm im lặng hồi lâu.
Rồi khàn giọng nói: "Dụ Vãn An, hay là em coi như thương hại anh, thực hiện giấc mộng này của anh đi.
"
23.
Trận tuyết này đã rơi thật lâu, không có ý định dừng lại.
Tôi ngày ngày tựa lên bệ cửa sổ ngắm tuyết, nghĩ đến Giang Lẫm.
Có muốn cùng anh kết hôn không?
Đáp án của tôi rất chắc chắn.
Giang Lẫm cũng đã biết câu trả lời của tôi, nhưng anh không cần.
Đã nhiều ngày trôi qua, tôi vẫn bị một câu hỏi quấy nhiễu.
Chưa từng ở bên nhau, hay là ở bên nhau rồi mất đi, cái nào đáng tiếc hơn?
Tôi nghĩ không được, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Có lẽ vốn yêu thì sẽ có tiếc nuối, dù kết quả như thế nào.
Tôi hỏi Giang Lẫm: Tuyết khi nào ngừng?
Anh nhắn lại rất nhanh: Mùa xuân đang tới rồi.
Mùa xuân à.
Tôi tưởng tượng gió xuân thổi qua bên người, chậm rãi mỉm cười, trịnh trọng nói với anh từng chữ một: Vậy chờ mùa xuân đến, em sẽ cho anh biết đáp án.
Một ngày nào đó anh sẽ nhận được đáp án của tôi.
Chủ nhân mới của husky đến rồi, lúc nó bị mang đi, nhìn qua lồng sắt liên tục sủa gọi tôi.
Tôi không nỡ nhìn, quay đầu đi.
Về đến nhà, tôi lấy cuốn sổ ra, gạch danh sách nguyện vọng: Tìm một ngôi nhà tốt cho "Bạn học Giang".
Đây đã là trang cuối cùng rồi, không thể lật tiếp được nữa.
Tôi viết thêm một dòng chữ dưới những hàng bị gạch bỏ: Bạn học Giang, xin tạm biệt.
Cảm thấy phấn chấn trở lại, tôi viết một bức thư cho Giang Lẫm.
Rất lâu về trước, tôi đã nghĩ sẵn bản nháp trong đầu rồi, lúc viết cũng không cần suy nghĩ quá lâu.
Không còn là cô bé Dụ Vãn An tự ti ngây ngô, Dụ Vãn An hiện tại bình thản nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ, Giang Lẫm hẳn sẽ thích bức thư này.
Tuy rằng nó đến muộn rất nhiều năm.
Gói ghém tinh tế cẩn thận một chiếc hộp, bên trong là nhẫn, sổ hộ khẩu cùng thẻ ngân hàng.
Sau đó bỏ thư vào trong.
Làm xong cái này, tôi đã không còn nhiều năng lượng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi.
Tôi nghĩ đến rất nhiều việc.
Quay lại căn phòng ấy, thấy được tôi khi còn bé nhỏ, vẫn đang lặng lẽ đứng đó chờ, chờ người mẹ sẽ không tỉnh lại của nó.
Cũng nghĩ đến người bố đã nhiều năm không gặp, liệu có phải ông vẫn đang mong chờ ngôi nhà tôi để lại sau khi đi?
Cuối cùng lại không có được, con trai ông sẽ đánh ông?
Nghĩ đến con gấu bông bị em họ làm mất kia, không biết nó có biết tôi đã tìm nó rất lâu không nhỉ.
Nghĩ đến cả nhà cậu tôi, chắc họ còn đang nghĩ "Dòng thứ con cháu bất hạnh.
"
Nghĩ đến bà ngoại, lòng yên tâm hơn chút.
Tôi sẽ gặp lại bà sớm thôi.
Bà nhất định sẽ mở rộng vòng tay ôm lấy tôi, tôi sẽ nhào vào lồng ngực bà, nói với bà rằng: "An An vẫn luôn nghe lời bà, cố gắng tiến về phía mặt trời, có cuộc sống thật tốt.
"
Tôi không thể nói cho bà, thật ra con đường này, đi một mình rất vất vả.
Nghe xong, bà sẽ đau lòng.
Sau đó, tôi lại nghĩ đến Giang Lẫm.
Tôi không thể nghĩ gì được nữa, thật sự quá buồn.
Đến lúc gặp được bà ngoại rồi cũng sẽ vô cùng đau lòng.
Dừng lại ở đây thôi.
Mối tình thầm mến khép lại, chúng tôi không thể ở bên nhau.
Tôi đã bỏ lỡ chàng trai tôi thích năm mười bảy tuổi.
Giang Lẫm cũng không thực hiện được ước mơ của anh rồi.
Chúng tôi đi những con đường khác nhau, không bao giờ gặp lại.
- -- HOÀN CHÍNH VĂN ---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...