Người tới không tốt May 9, 2015 1 Comment
Lúc Chu Tiêu về, trong nhà thoang thoảng mùi mứt, ngọt đến mức khiến lỗ chân lông người ta cũng phát run. Trên bàn trà đặt mấy cái lọ nhỏ, anh đi tới, cầm một lọ lên ngửi thử, là dâu tây, tiện thể nếm một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.
“Phương Dĩ?” Anh gọi.
Phương Dĩ đi tới từ sân sau, trên tay cầm một cái giỏ đang nhỏ nước, nói: “Về rồi à?”
“Ừ. Làm mứt dâu sao?”
“Vốn định làm mứt blueberry, còn tưởng siêu thị lớn chắc có trái cây trái mùa, em đặc biệt đón xe đi tìm, kết quả không tìm được, chỉ có thể chờ blueberry được bán rồi làm tiếp.”
“Dâu cũng rất tốt.” Chu Tiêu để cái lọ xuống, “Được đó, lát nữa anh sẽ mua cho em một máy nướng bánh mì.”
“Khoan nói máy nướng bánh mì trước, giải quyết giúp em cái này trước.”
“Cái gì?”
Phương Dĩ cầm cái giỏ nhỏ nước tới trước mặt Chu Tiêu, trong cái giỏ nhỏ nước lỗ nhỏ là một đống đậu đỏ và đậu xanh ướt sũng lớn nhỏ như nhau. Phương Dĩ nói: “Tách chúng ra giúp em, vừa rồi em không cẩn thận trộn lẫn.”
Chu Tiêu nói: “Mua lại đi, thứ này làm sao chia?”
Phương Dĩ hỏi: “Anh có chia không?” Giọng nói lạnh nhạt, tay giơ cái giỏ luôn đưa lên.
Chu Tiêu ngẩn người, nhận lấy cái giỏ nhỏ nước: “Sao vậy?”
“Anh nhặt đậu giúp em trước, nhặt hết rồi nói.”
Cô trầm mặt, lời ít ý nhiều, tình huống thế này ít có, rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn gì đó mà Chu Tiêu không hề biết. Dựa vào hiểu biết của Chu Tiêu về cô, bây giờ Phương Dĩ nói gì, anh chỉ có thể làm theo, nếu không kiểu mới sẽ nhiều vô kể. Thế là Chu Tiêu ngoan ngoãn ngồi trên thảm, bắt đầu nhặt từng hạt đậu. Tuy không bị yêu cầu dùng đũa nhặt, nhưng đậu đỏ và đậu xanh đã ướt sũng, động một chút là sẽ dính vào tay Chu Tiêu, lượng công trình tăng lên, năng suất giảm xuống, Chu Tiêu không chống đỡ nổi ba phút, quay đầu nhìn về phía Phương Dĩ.
Phương Dĩ bắt chéo chân ngồi trên sofa, vừa ăn dâu làm mứt còn dư, vừa lật xem tạp chí, trán mọc thêm mắt, nói: “Mới hơn hai phút, tiếp tục.”
Chu Tiêu cợt nhả: “Chẳng lẽ anh lại không cẩn thận ném vớ vào giỏ quần áo bẩn để quần lót của em?”
Phương Dĩ liếc anh, Chu Tiêu suy nghĩ một chút, dè dặt hỏi: “Em có rồi?”
Phương Dĩ nhai dâu: “Có cái gì?”
Chu Tiêu nói: “Anh sắp làm cha rồi?”
Phương Dĩ cắn trúng lưỡi, đau đến nhăn mặt: “Anh nghĩ đẹp quá!”
Chu Tiêu nhìn bụng cô chằm chằm, bụng quả thực có nhô lên một chút, anh nói: “Để lại, anh muốn!”
Phương Dĩ hít sâu một hơi: “Trong bụng chỉ có phân, anh muốn?”
Chu Tiêu bắt chước cô nói chuyện: “Ầy, em quá buồn nôn!”
Phương Dĩ thực sự không nhịn được, giơ chân lên đạp về phía anh. Chu Tiêu dùng cái giỏ nhỏ nước chặn, đậu đỏ và đậu xanh lập tức rơi vãi đầy đất, “Ồ, không phải anh không muốn nhặt đậu, là em đá lăn nó!”
Lúc này Phương Dĩ mới ý thức được mình mắc bẫy, nóng nảy dùng sức giậm chân, la: “Chu Tiêu, anh nói rõ ràng cho em, anh cấu kết với Âu Duy Diệu từ lúc nào!”
Lúc này Chu Tiêu mới biết lý do hôm nay Phương Dĩ phạt anh, đáy lòng dùng tất cả từ ngữ mắng chửi người miêu tả Âu Duy Diệu một lần, vội vàng giải thích mấy lần vô tình gặp này với Phương Dĩ, “Anh cũng mới thấy tin tức vào hôm kia, truyền thông rõ ràng nói bừa bịa đặt, tìm góc độ chụp bậy!”
“Truyền thông bịa ai không bịa lại bịa anh? Chụp ai không chụp lại chụp anh?” Phương Dĩ nổi giận, “Anh thừa nhận rồi, hôm kia anh đã thấy tin tức, nhưng vẫn muốn giấu em, thực sự cho rằng hai ngày nay em không ra khỏi nhà nửa bước nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Chu Tiêu nói: “Anh cảm thấy chuyện này chẳng quan trọng nên mới không nói cho em biết.”
“Anh thành thật khai báo cho em ——” Phương Dĩ mở tin tức trong di động, chỉ vào tin trên đó nói: “Trên đây viết rõ ràng, thời gian anh và Âu Duy Diệu rời khỏi quán bar là khoảng mười giờ, nhưng tối đó rõ ràng là tới rạng sáng anh mới về, hơn hai tiếng anh đã đi đâu? Tại sao lúc đó muốn giấu em?”
Hôm kia lúc Chu Tiêu thấy bài báo chỉ liếc sơ qua, hoàn toàn không chú ý tới việc phóng viên viết tường tận như vậy, càng không ngờ Phương Dĩ tỉ mỉ như vậy. Phương Dĩ thấy anh không trả lời, tức giận đến mức ném di động đứng dậy, chỉ đống đậu dưới đất, nói: “Nhặt lên cho em, nhặt cho tốt!”
Chu Tiêu dỗ cô: “Cẩn thận bụng!”
Phương Dĩ hất tay anh: “Anh đừng cợt nhả với em, vô dụng thôi!”
Chu Tiêu nói: “Tối đó Âu Duy Diệu đập vỡ đầu một người.”
Phương Dĩ lập tức yên tĩnh lại, Chu Tiêu nói tiếp: “Người vỡ đầu đó chính là chủ nhân bữa tiệc độc thân, cuối tuần cậu ta kết hôn!”
Bạn Chu Tiêu sẽ kết hôn vào cuối tuần, nhưng lại gặp Âu Duy Diệu, người trước đây luôn nhớ nhung vào đêm trước khi kết hôn, từ đó trăm móng vuốt gãi trái tim, sau khi về vẫn muốn gặp cô ta, hễ có tụ họp liền lấy cớ hẹn cô ta ra, không ngờ Âu Duy Diệu lại không từ chối anh ta từ ngoài ngàn dặm giống như trước đây, anh ta vui mừng khôn xiết, vì vậy tối đó tự cho rằng nhận được gợi ý, mượn men rượu kéo Âu Duy Diệu ý muốn thân mật, ai ngờ Âu Duy Diệu lại phản kháng, cuối cùng dùng giày cao gót gõ vỡ đầu anh ta.
Chu Tiêu nói: “Bây giờ người bạn đó của anh đang nằm viện, hôn lễ dời ngày tổ chức, vợ chưa cưới của cậu ta tưởng cậu ta xảy ra tranh chấp với người ta ở quán bar, hai ngày nay đang tìm thủ phạm. Chuyện này không thể truyền ra ngoài, vợ chưa cưới của cậu ta nóng tính, nếu hôn lễ không làm được, đối với hai nhà sẽ có ảnh hưởng rất lớn.”
“Chuyện đơn giản như vậy, tại sao khi đó phải gạt em?”
“Đó là vì anh không muốn nhắc tới Âu Duy Diệu.”
Phương Dĩ ngồi xuống sofa, vẫn tức giận. Chu Tiêu khoác vai cô: “Một là anh cảm thấy không cần thiết vô duyên vô cớ nhắc tới cô ta, khiến em bực bội, hai là chuyện quán bar đó, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Hai nhà họ có danh dự có địa vị, trước khi kết hôn gây ra tai tiếng nhất định sẽ có phiền phức lớn!”
Phương Dĩ nói: “Cho nên anh phải bảo vệ tên cặn bả đó? Đàn ông mấy anh thích nói về loại tình nghĩa này nhất phải không?”
Chu Tiêu cười nói: “Sai rồi, không phải anh nói về tình nghĩa, anh là không muốn rước lấy phiền phức vào người.”
Phương Dĩ không hiểu, Chu Tiêu nói: “Anh là người duy nhất ngoài người trong cuộc biết sự thật, đến lúc đó không thoát khỏi liên quan.”
Bây giờ anh cũng không thoát khỏi liên quan, Phương Dĩ không bảo anh nhặt đậu nữa, mà lấy đồ điều khiển ti vi ra để anh quỳ. Chu Tiêu nhìn đồ điều khiển ti vi dưới đất: “Làm thật sao?”
Phương Dĩ nói: “Nếu đổi lại là một cái bàn, em sẽ đánh anh một đấm!”
Thế là Chu Tiêu quỳ trên đồ điều khiển ti vi, kênh đổi liên tục. Nắm đấm của Phương Dĩ dừng trên lưng anh, anh nói: “Dùng thêm chút lực, xuống dưới, xuống dưới.”
Phương Dĩ nói: “Ở đây?”
“Đúng đúng, dùng sức!”
Phương Dĩ vất vả đấm lưng cho anh, nói: “Thế này em mệt lắm, anh nằm xuống!”
“Không được, anh phải quỳ đồ điều khiển ti vi!”
Phương Dĩ nghiến răng: “Chưa từng thấy có người nào đưa ra yêu cầu hèn như vậy!”
Trong lòng Chu Tiêu vui sướng: “Bây giờ em thấy được rồi?”
Chuyện này đáng lẽ có một kết thúc, Chu Tiêu nói thật, Phương Dĩ nổi giận xong, người bạn đầu quấn vải trắng xuất viện, không có người khác có thể biết sự thật tối đó, nhưng ngay vào hôm sau khi Chu Tiêu quỳ đồ điều khiển ti vi xong, Âu Duy Diệu liền gọi điện thoại cho anh.
Trước đó Âu Duy Diệu cũng đã gọi điện thoại cho anh, mục đích là hỏi thăm tình trạng vết thương của đối phương, lần này cô ta muốn mời Chu Tiêu đi ăn để tỏ lòng cảm ơn. Chu Tiêu gác hai chân trên bàn làm việc, ăn bánh mì mứt Phương Dĩ chuẩn bị cho anh, nói: “Không cần khách sáo như vậy.”
Âu Duy Diệu nói: “Lần này may mà có anh, nếu không tối đó tôi nhất định sẽ giống như con ruồi không đầu. Thực ra tối đó anh ấy uống rượu nhiều quá mới có thể như vậy, có hơi quá đáng. Tôi muốn xin lỗi anh ấy, tôi đã hẹn anh ấy rồi, nhưng ra ngoài một mình với anh ấy, tôi lại hơi khó xử. Tôi cũng muốn cảm ơn anh nên mới muốn nhân tiện mời anh đi ăn.”
Chu Tiêu cười khẩy một tiếng, đồng ý trong điện thoại, Âu Duy Diệu ở đầu kia vui vẻ cúp điện thoại, đợi đến khi qua thời gian hẹn, lại chậm trễ không thấy Chu Tiêu xuất hiện. Cô ta giục bạn Chu Tiêu hỏi anh thử, điện thoại gọi tới, Chu Tiêu mới nói: “Tạm thời xảy ra chút chuyện, tôi không tới được, hai người từ từ ăn.”
Chu Tiêu cúp điện thoại, gãi gãi cằm Phương Dĩ. Phương Dĩ buồn ngủ: “Ai vậy?”
Chu Tiêu nói: “Người nhàm chán.”
“Em mệt.”
“Mới tám giờ đã muốn ngủ?”
Phương Dĩ giơ hai cánh tay lên: “Bế em về phòng, em muốn ngủ!”
Chu Tiêu cười một tiếng, bế cô vào phòng, nằm với cô một lúc, di động trong phòng khách đột nhiên reo lên. Anh sợ đánh thức Phương Dĩ, vội vàng ra ngoài nghe điện thoại, nghe mấy câu liền nhíu mày.
Người bạn ở đầu bên kia điện thoại nhỏ giọng nói với anh: “Người anh em, mau tới cứu mạng, vợ tôi lại tới đây ăn, bắt tại trận tôi và Âu Duy Diệu. Tôi định mượn cậu dùng một chút, bây giờ cậu tới đây mau lên!”
Chu Tiêu ra ngoài một chuyến, ba tiếng sau mới về, tắm xong nằm trên giường. Phương Dĩ trong lúc ngủ mơ tự động chui vào lòng anh, Chu Tiêu cười hôn cô một cái. Trưa hôm sau, khi anh nhìn thấy ảnh mới nhất trên mạng, anh nhíu mày, cũng không cười nổi nữa.
Tên Lửa kéo màn hình máy tính qua, nhíu mày nói: “Mới ra lò đó, ngay tối qua, anh và Âu đại tiểu thư ăn tối dưới ánh nến?” Anh ta nhìn về phía Chu Tiêu, “Đội paparazzi trong nước lợi hại như vậy, không theo dõi ngôi sao chuyên theo dõi phú nhị đại?”
Chu Tiêu cười khẩy: “Cậu cũng nhìn ra đúng không? Một lần, hai lần nói cho qua, đây đã là lần thứ ba rồi. Giúp tôi đi điều ra rõ nguồn gốc ảnh.”
Người khởi xướng còn chưa điều tra rõ, scandal của Chu Tiêu và Âu Duy Diệu đã truyền đi xôn xao trong phạm vi của họ. Hai lần trước suy đoán vô căn cứ, sau hai lần có bằng có chứng, người phụ vụ ở nhà hàng còn có thể chứng minh tối đó Chu Tiêu đã đặt một bó hoa tặng cho Âu Duy Diệu, còn người đặt hoa thực sự do người khác, nhưng đáng tiếc không ai biết. Chu Tiêu phải gánh việc này trên người, người bạn gọi điện thoại tới nói xin lỗi: “Tôi đảm bảo về sau sẽ không bao giờ có ý đồ xấu nữa. Ông anh à, tôi biết cậu có bạn gái, đến lúc đó tự tôi tới giải thích rõ với chị dâu, nhưng bây giờ cậu giúp một tay trước, thứ Bảy tôi kết hôn rồi, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm!” Dừng một chút, dè dặt nói, “Cái đó đó, vợ tôi nói mời cậu và cô Âu cùng tới dự tiệc cưới, thiệp mời đã viết xong, chỉ có một tấm cho hai người các cậu. Tấm thiệp mời tôi đưa cho cậu trước đó cậu có thể ném rồi. Cô ấy vẫn còn nghi ngờ, cậu nhất định phải tới nha!”
Chu Tiêu không thể nhịn nổi nữa: “Mẹ nó mày cút xéo cho ông!”
Chu Tiêu hoàn toàn không định tiếp tục mang tiếng oan giúp người khác, do đó anh cũng không định đi dự tiệc cưới, tiền mừng tìm bạn mang đi là được. Nhưng đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa, chẳng bao lâu ngày kết hôn của người bạn hủy bỏ. Vụ án vỡ đầu tại quán bar một tuần trước lại bị vợ chưa cưới của anh ta tìm được dấu vết, hai gia đình ầm ĩ dữ dội, nhà họ Âu đương nhiên bị ảnh hưởng. Lúc Âu Duy Diệu gọi điện thoại tới, Chu Tiêu đang lái xe, sau khi nghe xong anh nhíu mày, đổi hướng.
Cảnh vật xung quanh nhà hàng tao nhã, lúc này không có khách nào dùng bữa, người phục vụ dẫn anh đi tới sau một vách ngăn, người ngồi đó, trừ Âu Duy Diệu, còn có Âu Hải Bình.
Âu Hải Bình cười nói: “Anh Chu, lại gặp nhau rồi, mời ngồi.”
Chu Tiêu nói: “Ngài Âu, chào ngài.”
Âu Hải Bình chào hỏi vài câu, giải thích rõ mục đích đến: “Con bé đã nói cho tôi biết chuyện xảy ra trước đó rồi. Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, chuyện càng ồn ào càng xấu hổ. Tôi với hai nhà họ, xưa nay đều có qua lại làm ăn, tình bạn nói ít cũng hơn mười năm, cho nên chuyện này không thể để mặc cho đám thanh niên chúng nó tiếp tục càn quấy nữa. Anh Chu, anh nói có đúng không?”
Chu Tiêu cười nói: “Ngài Âu nói rất đúng.”
Âu Hải Bình nói: “Anh Chu có chút qua lại làm ăn với tập đoàn chúng tôi, cũng coi như là người một nhà, cho nên tôi có một yêu cầu quá đáng. Nếu trước đây anh Chu đã từng ngầm thừa nhận quan hệ giữa anh và con bé trước mặt đối phương, chi bằng lần này giúp thêm một chuyện nữa, sau này có cơ hội, chúng ta cũng sẽ tiếp tục hợp tác trong việc làm ăn.”
Chủ tịch tập đoàn Âu Hải tự mình ra mặt xin người khác giúp, ai cũng không có cách nào từ chối, do đó cũng không lâu lắm, liền truyền một tin, người theo đuổi Âu đại tiểu thư tán tỉnh không thành, sau khi say rượu lỡ tay làm bạn bị thương ở quán bar, vì bảo vệ bạn, người bị hại luôn giữ kín chuyện này. Tiệc cưới kết thúc, Chu Tiêu nhận được thiệp mời do Âu Hải Bình tự viết, mời anh tham dự một tiệc rượu thương nghiệp do tập đoàn Âu Hải tổ chức, người được mời tham gia lần này, đều là người có tiếng trong giới kinh doanh, cơ hội ngàn năm có một.
Âu Duy Diệu thử một bộ lễ phục dạ hội đi ra, hỏi ý kiến Thẩm Lệ Anh. Thẩm Lệ Anh cười nói: “Ngoại trừ đẹp ra, dì còn có thể nói gì nào?”
Âu Duy Diệu lắc cánh tay bà ta giống như làm nũng, Thẩm Lệ Anh nói: “Lần đầu tiên thấy cháu coi trọng loại tiệc rượu này như vậy, trước đây cháu đều chẳng thèm dự.”
Âu Duy Diệu nói: “Lần này khác.”
“Vì Chu Tiêu?”
Âu Duy Diệu cười nói: “Trừ anh ấy ra thì còn có thể là ai chứ!”
“Dì đã sớm nói rồi, cháu muốn lấy được trái tim của ai thì nhất định có thể lấy được.”
Âu Duy Diệu nói: “Bây giờ vẫn chưa thành công, chuyện mới làm một nửa thôi.” Dừng một chút, đầu mày cô ta nhíu lại, “Ngẫm lại cũng lạ, rõ ràng cháu chỉ kêu người chụp lén hai lần, một lần ở sân golf, một lần ở quán bar. Hôm đó gặp phải con cọp cái kia ở nhà hàng, chính cháu cũng giật nảy mình. Còn nữa, chuyện cháu đánh vỡ đầu người kia, sao có thể truyền ra ngoài? Khi đó rõ ràng cháu đã đút lót rồi mà.”
Sau khi nghe xong lời linh tinh của cô ta, Thẩm Lệ Anh dịu dàng nói: “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, huống chi đừng coi thường trực giác của phụ nữ. Vợ chưa cưới kia của cậu ta, có lẽ đã sớm biết rồi. Bây giờ không phải tốt sao, mọi người hòa thuận với nhau, cháu cũng đừng suy nghĩ những chuyện khác nữa.”
Thử lễ phục dạ hội với Âu Duy Diệu xong, Thẩm Lệ Anh có việc quay lại công ty, ngồi vào xe, bà gọi điện thoại, nói: “Tiểu Dĩ, có thời gian ra ngoài uống nước không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...