Cánh cửa vừa khép lại, cô lập tức lao thẳng vào bồn rửa tay, dạ dày cuộn trào sôi sục, cô nôn sạch sẽ tất cả mọi thứ…
Đám giặc nước bao vây Tưởng Ly ở hồ Phủ Tiên đã bị người của Đàm Diệu Minh điều tra ra.
Lúc đó, kẻ thì bị Tưởng Ly đánh, kẻ thì bị Tưởng Ly đâm, còn có kẻ nghiêm trọng tới mức bị cô bẻ tay. Duy nhất có kẻ bị thương nhẹ trong lúc chạy trốn đã bị Tề Cương bắt trở về, cũng chính là kẻ cầm đầu đám giặc nước kia.
Khi Tưởng Ly và Tưởng Tiểu Thiên vội tới quán bar Meet, trước kia quán bar có vài tay vệ sỹ đang đứng canh gác. Có người của Đàm Diệu Minh, và một vài gương mặt xa lạ khác. Thuộc hạ của Đàm Diệu Minh đều biết Tưởng Ly, thấy cô đến đều lần lượt chào “Tưởng gia”, thậm chí là rất tôn kính.
Tưởng Ly đánh mắt nhìn mấy gương mặt xa lạ đó, hỏi là người của ai. Một người trong đám vệ sỹ trả lời: Là người của Long Quỷ.
Quán bar Meet là địa bàn của Đàm Diệu Minh, cũng là nơi các thanh niên Thương Lăng thích đến chơi nhất. Đây là nơi cung cấp vũ trường, bia rượu cho họ, không giống như Hoàng Thiên ra vào khắt khe, thế nên về đêm là nơi đây bùng nổ, náo nhiệt.
Đây cũng là nơi duy nhất Đàm Diệu Minh chưa dừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Lúc này đang là giữa trưa, quán bar còn chưa kinh doanh. Tưởng Ly vừa vào trong quán bar thì liền có đàn em dưới trướng Tề Cương đứng đó đợi sẵn, dẫn cô cùng Tưởng Tiểu Thiên đi thẳng tới căn phòng VIP lớn nhất ở tận cùng hành lang.
Căn phòng kín bình thường kinh doanh được bật thứ ánh sáng dịu mắt nhẹ nhàng, mông lung mơ hồ như ánh trăng ngoài cửa sổ khi tình cảm của nam và nữ đạt tới mức đậm sâu nhất, thân mật nhất. Thế nhưng lúc này ánh đèn lại sáng choang, vô cùng nhức mắt.
Diện tích trong phòng không nhỏ, tủ rượu, quầy bar, khu nghỉ ngơi và khu vui chơi đều được phân hóa, quy chuẩn. Long Quỷ đang ngồi trên sofa, khuôn mặt sa sầm như sắp chết. Ở một góc quầy bar còn có Thai Nghiệp Phàm đang ngồi, quần áo xộc xệch, trông có phần chán chường.
Dưới đất có một người đang quỳ, nửa người trên để trần, trên người có vết thương, từng vệt máu chằng chịt, mái tóc rối bù xù, khóe miệng cũng bầm dập, nhức mắt nhất vẫn là vết xăm trên người hắn.
Đàm Diệu Minh ngồi dựa vào sofa, đối mặt với Long Quỷ. Một tay anh cầm ly rượu, một cánh tay vắt ngang trên lưng ghế, phần ngực của chiếc sơ mi đen bị kéo bằng ra, căng chặt, đường nét của những múi cơ bắp hiện lên tráng kiện và gợi cảm. Tề Cương và một thuộc hạ đứng bên cạnh, khuôn mặt sát khí đằng đằng.
Tưởng Ly lúc đẩy cửa bước vào, trong phòng đang nồng nặc mùi thuốc lá và mùi rượu. Thấy cô đi vào, Đàm Diệu Minh dùng bàn tay đang cầm ly rượu chỉ vào người đang quỳ dưới sàn: “Xem xem có phải hắn không”.
Người đó sau khi nghe thấy động tĩnh bèn ngước mắt lên đôi chút. Sau khi thấy Tưởng Ly, hắn lại vội vã cúi đầu. Chỉ một ánh mắt, Tưởng Ly đã chắc chắn, chưa cần nói tới hình xăm quá rõ ràng trên người hắn. Cũng chỉ sau ánh mắt ấy, Tưởng Ly đã hiểu rõ ràng, cô vòng tới ngồi bên cạnh Đàm Diệu Minh. Tưởng Tiểu Thiên biết việc, vội vàng chạy sang rót cho cô một tách trà nóng.
Tưởng Ly ngẩng lên nhìn Tưởng Tiểu Thiên: “Không nhìn thấy có Quỷ gia ở đây à? Định để chị uống trà với Quỷ gia sao?”.
Tưởng Tiểu Thiên lại khẩn trương rót đầy cho cô một chén rượu.
Một chén rượu nặng, Tưởng Ly không thêm đá, cô cầm cốc lên, cười với Long Quỷ: “Lúc trước khi ở dưới nước, tôi còn đang nghĩ ai mà lại thông thạo sông nước như vậy. Mấy hôm nay lúc không ngủ được tôi cũng đang tìm kiếm xem rốt cuộc là ai sốt sắng muốn gặp tôi đến thế. Thì ra là Quỷ gia cử tâm phúc tới gọi tôi, nếu tôi nhận không nhầm thì đây là Thiên Dư?”.
Long Quỷ chột dạ, vội nói: “Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Thế ư?” Tưởng Ly sát lại gần Đàm Diệu Minh, hất cằm về phía người dưới sàn: “Là Đàm gia cử nhầm người hay Thiên Dư giết nhầm đối tượng vậy?”.
Đàm Diệu Minh mỉm cười: “Chi bằng em tiến lên nhìn cho kỹ một chút”.
Tưởng Ly đứng dậy, bê cốc rượu tới trước mặt Thiên Dư, hơi rướn người về phía trước, ngón tay thon dài men theo vết thương trên ngực của anh ta vạch thẳng một đường xuống dưới, đầu móng tay gần như miết sâu vào da thịt, đau tới nỗi Thiên Dư kêu toáng lên. Ngay sau đó, cô giơ cốc rượu trong tay lên, rượu mạnh hắt thẳng lên vết thương của hắn. Lần này không khác gì cắt da cắt thịt, Thiên Dư lăn tròn ra sàn kêu đau.
Cô đứng lên, đón lấy tờ khăn giấy Tề Cương đưa tới, lau đi vết máu trên ngón tay mình, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng: “Vết thương trên người anh là do tôi để lại, anh coi tôi là đứa mù sao?”.
Long Quỷ ngồi bên cạnh không còn chút thể diện gì nữa, bèn đập bàn đứng dậy: “Giết người chẳng qua chỉ để hăm dọa. Tưởng Ly, cô bị thương cũng đã bị thương rồi, giáo huấn cũng đã giáo huấn rồi, còn muốn sao nữa?”.
Tưởng Ly quay người lại, ánh mắt sắc lạnh như kiếm. Khuôn mặt ngạo nghễ của Long Quỷ ngay lập tức thất sắc vì ánh mắt của cô. Cô hừ lạnh: “Theo ý của anh, nếu tôi không có chút bản lĩnh trên người, chết rồi cũng là tôi đáng đời đúng không?”.
Long Quỷ há hốc miệng, sau đó lại đập bàn: “Mẹ kiếp, đây là chuyện giữa đám đàn ông chúng tôi, nên giải quyết thế nào chưa tới lượt cô đứng đây xen miệng vào!”.
Tưởng Ly không giận mà bật cười, nhưng cái lạnh trong đôi đồng tử vẫn chưa hề tan đi. Đàm Diệu Minh thấy vậy bèn giơ tay về phía cô: “Qua đây”.
Cô tiến lên, để mặc cho Đàm Diệu Minh kéo mình ngồi xuống bên cạnh. Cánh tay đang vắt ngang trên lưng ghế nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Anh quay đầu nhìn cô cười khẽ: “Em bị thương tay nào?”.
“Tay trái? Hay tay phải nhỉ?” Tưởng Ly làm bộ đăm chiêu: “Em không nhớ nữa”.
Đàm Diệu Minh quan sát sự ung dung nơi đáy mắt cô, rồi quay đầu lại, nhấp một ngụm rượu, nụ cười nơi khóe môi vẫn chưa tan ra: “Nếu là người của Quỷ gia thì cứ để cho Quỷ gia xử lý”.
Long Quỷ nghe xong câu ấy cả người lập tức thả lỏng. Hắn ta đi tới trước mặt Thiên Dư, giơ chân đá một cái, làm cho Thiên Dư nghiêng cả người đi: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Tao chỉ bảo mày cố gắng mời Tưởng gia tới làm khách thôi, giờ thì hay rồi, mày dám mang theo vài người làm bị thương người của Đàm gia. Há chẳng phải mày kiếm thêm chuyện bực mình cho tao sao? Mày qua đây…”. Hắn ta đánh mắt nhìn đám vệ sỹ bên cạnh.
Họ bước lên, Long Quỷ chỉ vào Thiên Dư vào nói: “Dẫn cái thứ này về cho tao, chuyển lời của tao, phê một cánh tay của nó để đền tội cho Đàm gia và Tưởng gia!”.
Người vệ sỹ tiến lên lôi Thiên Dư đi, Thiên Dư vội nói: “Quỷ gia tha mạng, sau này tôi không dám nữa!”.
Long Quỷ bực mình xua tay, vệ sỹ đỡ Thiên Dư đứng dậy, đang định rời đi thì nghe thấy Đàm Diệu Minh đặt ly rượu xuống: “Khoan đã”.
Long Quỷ sững người.
“Quỷ gia liệu có công tư bất phân không đấy?” Đàm Diệu Minh như cười như không.
“Làm sao có chuyện ấy? Long Quỷ nói một không bao giờ nói hai.”
“Được.” Đàm Diệu Minh nói: “Vậy thì ra tay ngay bây giờ đi”.
Long Quỷ sững người.
Đàm Diệu Minh thu bàn tay đang đặt lên vai Tưởng Ly lại, cầm một điếu xì gà, châm lên, rít một hơi thuốc rồi nhả ra cả một khoảng khói thuốc trắng xóa: “Xem ra những lời Quỷ gia vừa nói cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi”. Dứt lời, nụ cười hòa vào đáy mắt anh: “Tề Cương, nếu Quỷ gia không đành lòng dạy bảo đám thuộc hạ của mình thì cậu làm giúp đi, nếu tay trái hay tay phải quên mất rồi thì để lại cả hai tay đi”.
Long Quỷ không ngờ Đàm Diệu Minh lại làm vậy, nhất thời đừng đờ ra tại chỗ. Thiên Dư cũng không ngờ lại như vậy. Hắn liên tục dập đầu xuống đất nhận sai. Tề Cương không nói không rằng, với lấy con dao đã chuẩn bị sẵn từ trước ở bên cạnh. Hai tay vệ sỹ khác tiến lên giữ chặt một bên. Tề Cương tiến lên, giơ dao lên. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, rồi máu chảy thành sông.
Thai Nghiệp Phàm nãy giờ vẫn đứng căng thẳng ở bên cạnh thấy vậy giật mình hoảng hốt, co rụt cả người lại.
Máu bắn lên người Tề Cương, mặc cho Thiên Dư đau đến lăn lộn dưới đất, anh ta quăng hai bàn tay bị phế lên bàn: “Đàm gia, xử lý thế nào đây?”.
Đàm Diệu Minh mỉm cười nhìn Long Quỷ: “Chắc là giao lại cho Quỷ gia cũng phiền toái lắm, cầm đi cho con chó Ngao Tây Tạng ở Hoàng Thiên, đừng làm bẩn mắt Tưởng gia”.
Tề Cương làm theo.
“Chưa làm bẩn mắt tôi nhưng đã làm bẩn quần áo của tôi rồi. Em vào nhà vệ sinh.” Tưởng Ly đứng lên, chỉ vào góc áo bị máu bắn vào, cười với Đàm Diệu Minh: “Đàm gia phải đền cho em một bộ quần áo đấy”.
“Muốn bao nhiêu bộ anh cũng đền cho em.” Đàm Diệu Minh cưng chiều.
Tưởng Ly mở cửa đi vào nhà vệ sinh ngoài hành lang. Cánh cửa vừa khép lại, cô lập tức lao thẳng vào bồn rửa tay, dạ dày cuộn trào sôi sục, cô nôn sạch sẽ tất cả mọi thứ…
Chương 73: Đừng làm bẩn mắt Tưởng gia [2194 chữ]
Đám giặc nước bao vây Tưởng Ly ở hồ Phủ Tiên đã bị người của Đàm Diệu Minh điều tra ra.
Lúc đó, kẻ thì bị Tưởng Ly đánh, kẻ thì bị Tưởng Ly đâm, còn có kẻ nghiêm trọng tới mức bị cô bẻ tay. Duy nhất có kẻ bị thương nhẹ trong lúc chạy trốn đã bị Tề Cương bắt trở về, cũng chính là kẻ cầm đầu đám giặc nước kia.
Khi Tưởng Ly và Tưởng Tiểu Thiên vội tới quán bar Meet, trước kia quán bar có vài tay vệ sỹ đang đứng canh gác. Có người của Đàm Diệu Minh, và một vài gương mặt xa lạ khác. Thuộc hạ của Đàm Diệu Minh đều biết Tưởng Ly, thấy cô đến đều lần lượt chào “Tưởng gia”, thậm chí là rất tôn kính.
Tưởng Ly đánh mắt nhìn mấy gương mặt xa lạ đó, hỏi là người của ai. Một người trong đám vệ sỹ trả lời: Là người của Long Quỷ.
Quán bar Meet là địa bàn của Đàm Diệu Minh, cũng là nơi các thanh niên Thương Lăng thích đến chơi nhất. Đây là nơi cung cấp vũ trường, bia rượu cho họ, không giống như Hoàng Thiên ra vào khắt khe, thế nên về đêm là nơi đây bùng nổ, náo nhiệt.
Đây cũng là nơi duy nhất Đàm Diệu Minh chưa dừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Lúc này đang là giữa trưa, quán bar còn chưa kinh doanh. Tưởng Ly vừa vào trong quán bar thì liền có đàn em dưới trướng Tề Cương đứng đó đợi sẵn, dẫn cô cùng Tưởng Tiểu Thiên đi thẳng tới căn phòng VIP lớn nhất ở tận cùng hành lang.
Căn phòng kín bình thường kinh doanh được bật thứ ánh sáng dịu mắt nhẹ nhàng, mông lung mơ hồ như ánh trăng ngoài cửa sổ khi tình cảm của nam và nữ đạt tới mức đậm sâu nhất, thân mật nhất. Thế nhưng lúc này ánh đèn lại sáng choang, vô cùng nhức mắt.
Diện tích trong phòng không nhỏ, tủ rượu, quầy bar, khu nghỉ ngơi và khu vui chơi đều được phân hóa, quy chuẩn. Long Quỷ đang ngồi trên sofa, khuôn mặt sa sầm như sắp chết. Ở một góc quầy bar còn có Thai Nghiệp Phàm đang ngồi, quần áo xộc xệch, trông có phần chán chường.
Dưới đất có một người đang quỳ, nửa người trên để trần, trên người có vết thương, từng vệt máu chằng chịt, mái tóc rối bù xù, khóe miệng cũng bầm dập, nhức mắt nhất vẫn là vết xăm trên người hắn.
Đàm Diệu Minh ngồi dựa vào sofa, đối mặt với Long Quỷ. Một tay anh cầm ly rượu, một cánh tay vắt ngang trên lưng ghế, phần ngực của chiếc sơ mi đen bị kéo bằng ra, căng chặt, đường nét của những múi cơ bắp hiện lên tráng kiện và gợi cảm. Tề Cương và một thuộc hạ đứng bên cạnh, khuôn mặt sát khí đằng đằng.
Tưởng Ly lúc đẩy cửa bước vào, trong phòng đang nồng nặc mùi thuốc lá và mùi rượu. Thấy cô đi vào, Đàm Diệu Minh dùng bàn tay đang cầm ly rượu chỉ vào người đang quỳ dưới sàn: “Xem xem có phải hắn không”.
Người đó sau khi nghe thấy động tĩnh bèn ngước mắt lên đôi chút. Sau khi thấy Tưởng Ly, hắn lại vội vã cúi đầu. Chỉ một ánh mắt, Tưởng Ly đã chắc chắn, chưa cần nói tới hình xăm quá rõ ràng trên người hắn. Cũng chỉ sau ánh mắt ấy, Tưởng Ly đã hiểu rõ ràng, cô vòng tới ngồi bên cạnh Đàm Diệu Minh. Tưởng Tiểu Thiên biết việc, vội vàng chạy sang rót cho cô một tách trà nóng.
Tưởng Ly ngẩng lên nhìn Tưởng Tiểu Thiên: “Không nhìn thấy có Quỷ gia ở đây à? Định để chị uống trà với Quỷ gia sao?”.
Tưởng Tiểu Thiên lại khẩn trương rót đầy cho cô một chén rượu.
Một chén rượu nặng, Tưởng Ly không thêm đá, cô cầm cốc lên, cười với Long Quỷ: “Lúc trước khi ở dưới nước, tôi còn đang nghĩ ai mà lại thông thạo sông nước như vậy. Mấy hôm nay lúc không ngủ được tôi cũng đang tìm kiếm xem rốt cuộc là ai sốt sắng muốn gặp tôi đến thế. Thì ra là Quỷ gia cử tâm phúc tới gọi tôi, nếu tôi nhận không nhầm thì đây là Thiên Dư?”.
Long Quỷ chột dạ, vội nói: “Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Thế ư?” Tưởng Ly sát lại gần Đàm Diệu Minh, hất cằm về phía người dưới sàn: “Là Đàm gia cử nhầm người hay Thiên Dư giết nhầm đối tượng vậy?”.
Đàm Diệu Minh mỉm cười: “Chi bằng em tiến lên nhìn cho kỹ một chút”.
Tưởng Ly đứng dậy, bê cốc rượu tới trước mặt Thiên Dư, hơi rướn người về phía trước, ngón tay thon dài men theo vết thương trên ngực của anh ta vạch thẳng một đường xuống dưới, đầu móng tay gần như miết sâu vào da thịt, đau tới nỗi Thiên Dư kêu toáng lên. Ngay sau đó, cô giơ cốc rượu trong tay lên, rượu mạnh hắt thẳng lên vết thương của hắn. Lần này không khác gì cắt da cắt thịt, Thiên Dư lăn tròn ra sàn kêu đau.
Cô đứng lên, đón lấy tờ khăn giấy Tề Cương đưa tới, lau đi vết máu trên ngón tay mình, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng: “Vết thương trên người anh là do tôi để lại, anh coi tôi là đứa mù sao?”.
Long Quỷ ngồi bên cạnh không còn chút thể diện gì nữa, bèn đập bàn đứng dậy: “Giết người chẳng qua chỉ để hăm dọa. Tưởng Ly, cô bị thương cũng đã bị thương rồi, giáo huấn cũng đã giáo huấn rồi, còn muốn sao nữa?”.
Tưởng Ly quay người lại, ánh mắt sắc lạnh như kiếm. Khuôn mặt ngạo nghễ của Long Quỷ ngay lập tức thất sắc vì ánh mắt của cô. Cô hừ lạnh: “Theo ý của anh, nếu tôi không có chút bản lĩnh trên người, chết rồi cũng là tôi đáng đời đúng không?”.
Long Quỷ há hốc miệng, sau đó lại đập bàn: “Mẹ kiếp, đây là chuyện giữa đám đàn ông chúng tôi, nên giải quyết thế nào chưa tới lượt cô đứng đây xen miệng vào!”.
Tưởng Ly không giận mà bật cười, nhưng cái lạnh trong đôi đồng tử vẫn chưa hề tan đi. Đàm Diệu Minh thấy vậy bèn giơ tay về phía cô: “Qua đây”.
Cô tiến lên, để mặc cho Đàm Diệu Minh kéo mình ngồi xuống bên cạnh. Cánh tay đang vắt ngang trên lưng ghế nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Anh quay đầu nhìn cô cười khẽ: “Em bị thương tay nào?”.
“Tay trái? Hay tay phải nhỉ?” Tưởng Ly làm bộ đăm chiêu: “Em không nhớ nữa”.
Đàm Diệu Minh quan sát sự ung dung nơi đáy mắt cô, rồi quay đầu lại, nhấp một ngụm rượu, nụ cười nơi khóe môi vẫn chưa tan ra: “Nếu là người của Quỷ gia thì cứ để cho Quỷ gia xử lý”.
Long Quỷ nghe xong câu ấy cả người lập tức thả lỏng. Hắn ta đi tới trước mặt Thiên Dư, giơ chân đá một cái, làm cho Thiên Dư nghiêng cả người đi: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Tao chỉ bảo mày cố gắng mời Tưởng gia tới làm khách thôi, giờ thì hay rồi, mày dám mang theo vài người làm bị thương người của Đàm gia. Há chẳng phải mày kiếm thêm chuyện bực mình cho tao sao? Mày qua đây…”. Hắn ta đánh mắt nhìn đám vệ sỹ bên cạnh.
Họ bước lên, Long Quỷ chỉ vào Thiên Dư vào nói: “Dẫn cái thứ này về cho tao, chuyển lời của tao, phê một cánh tay của nó để đền tội cho Đàm gia và Tưởng gia!”.
Người vệ sỹ tiến lên lôi Thiên Dư đi, Thiên Dư vội nói: “Quỷ gia tha mạng, sau này tôi không dám nữa!”.
Long Quỷ bực mình xua tay, vệ sỹ đỡ Thiên Dư đứng dậy, đang định rời đi thì nghe thấy Đàm Diệu Minh đặt ly rượu xuống: “Khoan đã”.
Long Quỷ sững người.
“Quỷ gia liệu có công tư bất phân không đấy?” Đàm Diệu Minh như cười như không.
“Làm sao có chuyện ấy? Long Quỷ nói một không bao giờ nói hai.”
“Được.” Đàm Diệu Minh nói: “Vậy thì ra tay ngay bây giờ đi”.
Long Quỷ sững người.
Đàm Diệu Minh thu bàn tay đang đặt lên vai Tưởng Ly lại, cầm một điếu xì gà, châm lên, rít một hơi thuốc rồi nhả ra cả một khoảng khói thuốc trắng xóa: “Xem ra những lời Quỷ gia vừa nói cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi”. Dứt lời, nụ cười hòa vào đáy mắt anh: “Tề Cương, nếu Quỷ gia không đành lòng dạy bảo đám thuộc hạ của mình thì cậu làm giúp đi, nếu tay trái hay tay phải quên mất rồi thì để lại cả hai tay đi”.
Long Quỷ không ngờ Đàm Diệu Minh lại làm vậy, nhất thời đừng đờ ra tại chỗ. Thiên Dư cũng không ngờ lại như vậy. Hắn liên tục dập đầu xuống đất nhận sai. Tề Cương không nói không rằng, với lấy con dao đã chuẩn bị sẵn từ trước ở bên cạnh. Hai tay vệ sỹ khác tiến lên giữ chặt một bên. Tề Cương tiến lên, giơ dao lên. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, rồi máu chảy thành sông.
Thai Nghiệp Phàm nãy giờ vẫn đứng căng thẳng ở bên cạnh thấy vậy giật mình hoảng hốt, co rụt cả người lại.
Máu bắn lên người Tề Cương, mặc cho Thiên Dư đau đến lăn lộn dưới đất, anh ta quăng hai bàn tay bị phế lên bàn: “Đàm gia, xử lý thế nào đây?”.
Đàm Diệu Minh mỉm cười nhìn Long Quỷ: “Chắc là giao lại cho Quỷ gia cũng phiền toái lắm, cầm đi cho con chó Ngao Tây Tạng ở Hoàng Thiên, đừng làm bẩn mắt Tưởng gia”.
Tề Cương làm theo.
“Chưa làm bẩn mắt tôi nhưng đã làm bẩn quần áo của tôi rồi. Em vào nhà vệ sinh.” Tưởng Ly đứng lên, chỉ vào góc áo bị máu bắn vào, cười với Đàm Diệu Minh: “Đàm gia phải đền cho em một bộ quần áo đấy”.
“Muốn bao nhiêu bộ anh cũng đền cho em.” Đàm Diệu Minh cưng chiều.
Tưởng Ly mở cửa đi vào nhà vệ sinh ngoài hành lang. Cánh cửa vừa khép lại, cô lập tức lao thẳng vào bồn rửa tay, dạ dày cuộn trào sôi sục, cô nôn sạch sẽ tất cả mọi thứ…
~Hết chương 73~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...