Cô Trần tuy không muốn làm một bông hoa trong nhà kính nhưng chẳng tránh được có người muốn nuôi cô thành một bông hoa trong nhà kính. Tôi hiểu mà, khó cầu được báu vật, khó kiếm được tình lang…
Trong không khí dường như cũng có một mùi thơm đang di động, thoáng qua rất nhạt, giống như mùi hoa lan. Có tiếng giày cao gót vang lên, từ xa vọng lại gần, đi kèm với đó còn có những tiếng bước chân khẽ khàng. Tưởng Ly vô thức quay đầu lại nhìn. Trên hành lang dài hút tầm mắt, một cô gái bước ngược chiều sáng đi đến. Chiếc váy trơn một màu trông rất thuần khiết kết hợp với một chiếc áo dạ màu nâu nhạt dài chưa quá đầu gối. Quá nửa lượng ánh sáng hắt lên người cô gái ấy, rơi xuống đôi chân thon nhỏ trắng trẻo lộ ra ngoài.
Người đi giày cao gót là Cảnh Ninh, đi theo phía sau cô gái ấy. Cô ấy đi đôi giày đế bằng, cực kỳ phù hợp với bộ váy trên người. Cho dù chưa cần nhìn khuôn mặt để biết trông như thế nào thì cũng sẽ cảm thấy đó là một người đẹp.
Nhưng Tưởng Ly lại nhìn được rõ ràng khuôn mặt của cô ấy.
Giữa bóng nắng, cô ấy từ từ tiến đến, giống như một đàn cá bơi ngược sáng qua trước mặt cô. Từng ánh mắt nụ cười trên gương mặt ấy hoàn toàn lọt vào mắt Tưởng Ly, không sót chút nào. Đôi mắt trong veo như bóng nước hồ thu, hàm răng trắng đều tăm tắp. Mái tóc đen hơi uốn lọn, trông giống như một bông hoa lan mong manh nơi hang động trống trải, khiến người ta đem lòng thương xót.
Dung nhan của cô gái xinh đẹp ấy khiến Tưởng Ly sững người.
Mà cô gái kia sau khi nhìn rõ Tưởng Ly cũng hơi giật mình, chút bàng hoàng lướt qua nơi đáy mắt, nhưng cô ấy cũng giấu đi rất nhanh, bờ môi đỏ khẽ nở một nụ cười dịu dàng như rót mật vào trái tim người đối diện. Cô ấy nhẹ nhàng nép vào lòng Lục Đông Thâm, nhưng cũng không dính chặt lấy anh một cách thái quá như một cô gái nhỏ được cưng chiều, chỉ sát lại gần ở một mức độ vừa phải.
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô ấy: “Thương Lăng trời lạnh, sao ăn mặc phong phanh như vậy mà qua đây?”.
“Không lạnh đâu, em đâu phải bông hoa trong nhà kính. Em từ khách sạn đi thẳng xe của Cảnh Ninh tới đây luôn. Không khí lạnh bên ngoài không thấm vào người em một tý nào đâu.” Cô ấy ăn nói cũng dịu dàng nền nã, nói xong câu ấy lại hơi nghiêng mặt sang: “Vị này là?”.
Tưởng Ly im lặng nhìn cô ấy.
Lục Đông Thâm giới thiệu vô cùng đơn giản: “Cô ấy là Tưởng Ly”. Rồi anh quay sang Tưởng Ly, bổ sung thêm một câu: “Cô ấy là Trần Du, là Skyline…”.
“Là nhà điều chế hương hàng đầu của tập đoàn Skyline, tôi đã từng nghe anh Lục nhắc qua về cô.” Tưởng Ly ngắt lời Lục Đông Thâm, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm Trần Du.
“Vậy sao?” Trần Ly quay lại khẽ mỉm cười với Lục Đông Thâm: “Vậy anh có nói xấu em câu nào trước mặt cô Tưởng đây không vậy?”.
Lục Đông Thâm chỉ cười, không nói thêm gì.
Trần Du giơ tay về phía Tưởng Ly: “Rất vui được làm quen với cô”.
Tưởng Ly đánh mắt nhìn bàn tay đang chìa ra của cô ấy, không hề có động thái bắt lại, chỉ hờ hững nói: “E là cô sẽ không cảm thấy quen tôi là một việc đáng vui đáng mừng gì đâu. Sở dĩ Thai Quốc Cường hôn mê không tỉnh, nguyên nhân bắt nguồn từ cô. Mà tất cả những việc hiện tại tôi đang phải làm chính là thu dọn đống bát nháo này hộ cô. Cô Trần, có thể người cô không muốn gặp bây giờ nhất chính là tôi đấy”.
Trần Ly sững người, bàn tay cứng đờ, rất lâu sau không thu về được.
Tưởng Ly khoanh hai tay trước ngực, thấy vậy cười khẩy: “Xem ra cô Trần không biết chuyện gì”. Cô hướng ánh mắt về phía khuôn mặt Lục Đông Thâm: “Cũng khó trách, cô Trần tuy không muốn làm một bông hoa trong nhà kính nhưng chẳng tránh được có người muốn nuôi cô thành một bông hoa trong nhà kính. Tôi hiểu mà, khó cầu được báu vật, khó kiếm được tình lang”.
Dứt lời, cô quay người trở về phòng bệnh.
Trần Du đứng khựng mãi tại chỗ, cho tới khi Lục Đông Thâm tiến lên, cô ấy mới tỉnh lại: “Đông Thâm, cô ấy… nói vậy là có ý gì?”.
Lục Đông Thâm khoác tay qua vai cô ấy: “Không có gì, đừng suy nghĩ linh tinh”.
…
Thai Quốc Cường đã tỉnh, tuy rằng vẫn nằm yên trên giường nhưng đã có ý thức, giơ tay hay giơ chân cũng đã tự thực hiện được. Bác sỹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc về việc ông ta đột nhiên tỉnh lại, sau khi kiểm tra một lượt thấy không có gì đáng ngại bèn nói: “Nghỉ ngơi thêm một hai hôm là có thể ra viện rồi. Mà mở cửa sổ ra một chút đi, trong phòng này có mùi gì vậy?”.
Bác sỹ đi khỏi, Tưởng Ly nâng đầu giường lên một chút, ngồi xuống bên cạnh: “Thai Quốc Cường, ông có thể nhìn rõ tôi không?”.
Thai Quốc Cường nghiêng mặt sang, gật đầu với Tưởng Ly.
“Ông có biết tôi là ai không?” Cô cất giọng lạnh lùng.
Thai Quốc Cường gật đầu lần nữa: “Pháp sư”.
Tưởng Tiểu Thiên đứng phía sau cảm thấy không hài lòng bèn lẩm bẩm: “Tưởng gia của chúng tôi là thần gia, pháp sư cái gì chứ…”.
Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Dương đứng bên cạnh, bên phải Thai Quốc Cường là Lục Đông Thâm và Trần Du. Trần Du nghe xong câu nói của Tưởng Tiểu Thiên lập tức nhìn về phía Tưởng Ly, hơi sững người.
Thai Tử Tân không mở cửa sổ ra ngay mà hỏi Tưởng Ly xem bố mình như thế nào rồi. Tưởng Ly không đáp lại, mà giơ tay ra: “Tưởng Tiểu Thiên, đưa đĩa hương cho chị”.
Tưởng Tiểu Thiên lập tức rút ra một chiếc hộp đen trong chiếc túi xách cô vẫn luôn mang theo người. Nó không lớn, chỉ nhỏ bằng một chiếc la bàn. Khi mở ra, bên trong được chia thành các ô, trong từng ô lại có một túi thơm, chỉ có điều chúng nhỏ hơn loại túi thơm bình thường rất nhiều. Cô lấy ra một chiếc, đưa lại gần mũi Thai Quốc Cường: “Mùi gì đây?”.
Thai Quốc Cường ngửi ngửi: “Hình như là…”.
“Đừng có hình như, biết tức là biết, không ngửi ra được thì nói là không biết.” Tưởng Ly ngắt lời ông ta.
Nếu không phải vì đã từng tiếp xúc mấy ngày trước đó, thái độ này của Tưởng Ly nhất định sẽ khiến Thai Quốc Cường nổi cơn thịnh nộ. Nhưng ông ta đã sớm quen với tính khí của cô rồi, bèn liếm môi: “Mùi hoa bách hợp”.
“Cái này thì sao?” Cô đổi một chiếc khác.
Thai Quốc Cường suy nghĩ một lúc lâu, Tưởng Ly thấy vậy hỏi: “Không ngửi ra được hay không biết là mùi gì?”.
“Không biết là mùi gì.”
“Ngửi được mùi phải không?”
Thai Quốc Cường gật đầu: “Đúng vậy”.
Tưởng Ly lần lượt đổi mấy chiếc túi thơm. Có chiếc Thai Quốc Cường trả lời đúng ngay được, có chiếc ông ta không miêu tả lại được, nhưng vẫn ngửi được mùi hương. Cuối cùng, cô cất hết đi. Sau khi đưa chiếc hộp cho Tưởng Tiểu Thiên, cô nhìn về phía Thai Tử Tân: “Bố cô không sao rồi. Nhớ kỹ, trong vòng nửa năm tới không được uống rượu, còn nữa…”. Cô hơi ngừng lại một chút, rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, được phong rất kỹ. Cô nhìn nó giây lát rồi đánh mắt sang phía Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Dương, sau đó lại quay người đặt nó vào lòng bàn tay Thai Quốc Cường, dặn dò: “Trong này là một loại hương cổ. Sau này ra viện, mỗi tối đốt lên một canh giờ, cho đến khi nó hết hoàn toàn thì thôi. Nhớ kỹ, trong lúc đốt hương không được có ai ở bên cạnh. Mỗi lần đốt xong lại tiếp tục mở cửa sổ thêm nửa canh giờ nữa. Thai Quốc Cường, ông nghe kỹ nhé, tôi nói là canh giờ, không phải là tiếng đồng hồ, hiểu không?”.
Thai Quốc Cường chấn động vì ngữ khí của cô. Ông ta gật đầu rồi lại không nén nổi tò mò, hỏi: “Pháp sư, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”. Ký ức cuối cùng của ông ta vẫn còn ở khách sạn, vừa mở mắt chẳng hiểu sao đã nằm trong bệnh viện rồi.
Tưởng Ly đứng dậy, cười hơi lạnh: “Câu này ông phải hỏi Lục tổng rồi”.
Thai Quốc Cường nghi hoặc nhìn về phía Lục Đông Thâm đứng bên cạnh. Lục Đông Thâm cũng không định thoái thác trách nhiệm cho ai. Anh kể lại ngắn gọn sự tình dẫn đến việc ông ta bị ngất xỉu, cuối cùng nói: “Đây là sơ suất của khách sạn, mong ông Thai lượng thứ”.
Thai Quốc Cường gì thì gì cũng là bậc cha chú của anh, cho dù không vui thì cũng không đến mức trở mặt ngay. Cộng thêm mối quan hệ tế nhị giữa hai gia đình Thai Lục, có những lời ông ta không tiện nói thẳng, bèn nhắc nhở họ mấy câu mang tính tượng trưng rằng sau này chú ý rồi nhìn về phía Tưởng Ly với vẻ thành khẩn: “Làm phiền pháp sư rồi”.
Tưởng Tiểu Thiên muốn giành công: “Ông Thai à, anh không biết đâu, Tưởng gia chúng tôi vì chữa bệnh cho ông…”.
“Tưởng Tiểu Thiên.” Tưởng Ly trừng mắt nhìn cậu.
Tưởng Tiểu Thiên không dám nhiều lời nữa, đúng lúc ấy có tiếng chuông di động, cậu vội vàng đi ra ngoài phòng bệnh nghe điện.
“Chắc là khoảng thời gian này làm liên lụy pháp sư nhiều lắm.” Thai Quốc Cường là ai chứ? Một người đã lăn lộn trên thương trường quá nửa đời người dĩ nhiên sẽ nhìn ra chút chuyện.
Tưởng Ly cười, nhưng chỉ thoáng qua nơi bờ môi: “Liên lụy thì không dám nói. Nhưng doanh nghiệp của ông Thai chắc cũng có không ít nhà điều chế hương. Hãy lấy việc này làm bài học, học hỏi thêm kinh nghiệm và kỹ thuật, sau này đừng có tới làm phiền tôi nữa”.
~Hết chương 71~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...