Nhiêu Tôn cảm thấy đau đầu, anh chẳng hiểu logic của con gái là gì, rõ ràng anh nhắm vào vật chứ không nhắm vào người. Tưởng Ly móc sợi dây chuyền trên cổ lên, năm màu ngũ sắc, lắc lắc về phía Nhiêu Tôn: "Cũng đừng trách Nguyễn Kỳ chê bai anh, anh đúng là không có trình độ thưởng thức. Anh nhìn kỹ sợi dây chuyền này của em đi, mỗi một viên châu nhỏ bên trên đều được chạm trổ thủ công, quá tinh xảo đi. Mấy loại này ra ngoài không kiếm được đâu, đòi em 800 đồng, em nịnh nọt mãi mới mặc cả được xuống 750."
Cô lại đung đưa ra trước mặt Lục Đông Thâm: "Anh xem, đúng là rất đẹp phải không?"
Một suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Lục Đông Thâm chính là: Em bị lừa rồi, đắt quá.
Suy nghĩ ấy chưa kịp tan đi, Nhiêu Tôn ngồi đối diện đã nói luôn ra tâm tư của anh, đồng thời mang theo khẩu khí kiêu ngạo: "750? Giá ấy cho một sợi dây như thế kia? Em bị người ta lừa phỉnh rồi. Mấy món đồ này giá thành sản xuất chắc còn chưa đến 50."
Bầu không khí trên bàn bỗng đông cứng lại.
Hai cô gái đồng loạt quắc mắt nhìn Nhiêu Tôn. Nhất là Tưởng Ly, con ngươi gần như sắp phun ra lửa. Trong khoảnh khắc "ngàn cân treo sợi tóc", Lục Đông Thâm giữ tay Tưởng Ly lại: "Cực kỳ đẹp luôn, vật cao hơn giá, tuy có thể giá thành không cao, nhưng mà..."
"Cái gì mà giá thành không cao?" Tưởng Ly nhíu mày: "Đây có thể nói là một khối gỗ nguyên sơ được đẽo gọt. Gỗ là gỗ tốt, em và Nguyễn Kỳ làm ngành gì hai anh không biết sao? Nhìn nguyên liệu cực kỳ chuẩn xác!"
"Gỗ thuần à, để anh xem nào." Lục Đông Thâm thấy gió đành thuận nước đẩy thuyền theo, quan sát đánh giá sợi dây trong tay cô: "Ừ đúng nhỉ, thuần gỗ nặng và chất, vừa nhìn đã biết là gỗ xưa rồi, rất đáng giá."
Bấy giờ Tưởng Ly mới cảm thấy thoải mái, tự tay đeo sợi dây lên cổ cho Nguyễn Kỳ: "Tặng cô nha, coi như quà tạm biệt. Lần này cô theo Nhiêu Tôn về Bắc Kinh, đáng lẽ tôi phải chúc hai người tình đầu ý hợp sớm kết duyên lành. Nhưng bây giờ xem ra cô thật sự nên thận trọng một chút. So sánh cân nhắc thêm không thừa đâu, dù sao hai người cũng phải sống với nhau cả đời, hợp nhau cả tư tưởng mới là quan trọng nhất."
Đối diện với Nhiêu Tôn, da mặt Nguyễn Kỳ vốn rất mỏng, cộng thêm ban nãy anh ấy lại châm ngòi, cô ấy vừa giận vừa xấu hổ nói: "Tôi nói tôi sẽ lấy chồng khi nào chứ?"
Nhiêu Tôn câm nín nhìn trời, hơn nữa cả một bụng khó hiểu. Sao chỉ có một sợi dây chuyền vớ vẩn đã thăng cấp lên thành quan điểm không hợp rồi? Còn phải cân nhắc, sánh, nha đầu chết tiệt kia chắc chắn là bị Lục Đông Thâm chiều quá hóa hư rồi.
Ngước mắt lên nhìn Lục Đông Thâm, Nhiêu Tôn bày ra điệu bộ trách cứ anh mở to mắt nói dối. Lục Đông Thâm đáp lại bằng ánh mắt: Cậu thích ngồi nói lý lẽ với phụ nữ là thích tự ngược.
Dù sao thì, bữa cơm này coi như cũng đã trải qua trong thấp thỏm. Sau khi ăn xong cũng là lúc mỗi người một ngả. Xe đón Nhiêu Tôn đã tới Nghĩa Hưng, còn Lục Đông Thâm thì định tiếp tục lái chiếc xe việt dã của họ tiến về phía trước.
Đối với quyết định đột xuất của Lục Đông Thâm, Nhiêu Tôn cũng không hỏi nhiều, chỉ khách sáo nói đôi ba câu trước kia tạm biệt, chẳng qua là mấy câu chú ý an toàn.
Tưởng Ly kéo Nguyễn Kỳ sang một bên, nói với cô ấy: "Ban nãy ngồi trên bàn ăn tôi cố tình chọc giận Nhiêu Tôn đấy, thật ra con người anh ấy tốt thực sự. Tính khí kiêu ngạo thôi nhưng tôi nhận ra anh ấy một lòng một dạ với cô. Nếu anh ấy đã mở lời nói muốn cô cùng anh ấy về Bắc Kinh, thì thật ra cô cũng hiểu rõ anh ấy nghĩ gì rồi. Người đàn ông tâm khí cao ngạo như Nhiêu Tôn một khi đã quyết định thì rất kiên quyết."
Nguyễn Kỳ ngước mắt lên nhìn về phía gần đó, bên kia Nhiêu Tôn đang hút thuốc và nói chuyện với Lục Đông Thâm, bóng dáng phóng khoáng, thoải mái.
Cô ấy nhìn mãi nhìn mãi chợt đỏ mặt, không hiểu sao bỗng dưng trở nên căng thẳng. Cô ấy quay đầu nói với Tưởng Ly: "Có lẽ không đến mức như cô nói đâu, hai chúng tôi mới vừa đến với nhau... Vả lại, tôi không nghĩ nhiều như vậy..."
Tâm tư của Nhiêu Tôn thật ra cô ấy không dám suy đoán nhiều.
Sau khi hai người họ xác nhận quan hệ, cô đã nghĩ sau này, nếu bốn người xác định phải mỗi đôi một hướng, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly có cuộc sống của mình, vậy Nhiêu Tôn và cô ấy thì sao?
Cho đến khi Nhiêu Tôn gọi cô ấy từ trên xe xuống, thẳng thừng nói với cô ấy: Kỳ Kỳ, cùng anh về Bắc Kinh đi.
Rất đột ngột, Nguyễn Kỳ ngoài sửng sốt ra còn bỗng dưng cảm thấy trái tim mình bình yên trở lại. Nhưng không thể nào anh ấy vừa nói, Nguyễn Kỳ đã đồng ý ngay, bèn hỏi: Anh nói vậy là có ý gì, lẽ nào em không thể có việc của riêng mình cần làm ư?
Lúc đó Nhiêu Tôn đã nhìn Nguyễn Kỳ chăm chú một lúc rất lâu, sau đó giơ tay xoa mạnh đầu cô ấy, gần như làm nó rối bù lên như ổ gà rồi nói một câu: Em bảo anh có ý gì đây? Ngốc không cơ chứ!
Bây giờ nghĩ lại câu nói của Nhiêu Tôn, Nguyễn Kỳ vẫn cảm thấy ngơ ngẩn giống như trong giấc mơ vậy.
"Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lấy anh ấy ư? Tôi không tin."
Nguyễn Kỳ trầm mặc một lúc rồi mím môi nói: "Thật ra tôi cũng từng nghĩ tới, tôi thích anh ấy, thế nên đương nhiên muốn làm vợ anh ấy. Nhưng so sánh hoàn cảnh gia đình của tôi và anh ấy, tôi..." Cô ấy ngước mắt lên nhìn Tưởng Ly, hỏi cô: "Lúc cô đến với Lục Đông Thâm, không có những lo lắng này sao?"
"Có chứ, lúc ban đầu." Tưởng Ly thẳng thắn đáp, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Lục Đông Thâm: "Nhưng sau này tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Anh ấy có bản lĩnh giành được quyền thế thì tôi cũng có năng lực nhận được tôn trọng, vì sao cứ phải so sánh người nào thấp kém hơn người nào? Nguyễn Kỳ, cô cũng vậy, cô có bản lĩnh mà Nhiêu Tôn không có, đây là sự độc lập bình đẳng, quan trọng nhất là trong lòng anh ấy có cô. Đây chính là điểm giúp cô không sợ gì cả. Nghe tôi một câu, đừng để người phụ nữ khác được hời."
Sau khi Nguyễn Kỳ và Nhiêu Tôn rời đi, Tưởng Ly càng lúc càng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình là chân lý. Chẳng trách khi đó Nguyễn Kỳ nghe xong vừa ngỡ ngàng vừa sùng bái. Không ngờ sau khi yêu Lục Đông Thâm, cô không nghĩ có một tư duy kín kẽ, một đường lối sắc nét mà ngay cả nói chuyện cũng đầy triết lý như vậy.
Tình yêu quả nhiên có thể giúp người ta trưởng thành, điều kiện tiên quyết là phải gặp được người có thể mang tới cho bạn một tình yêu đẹp.
Đoàn bốn người đi mất hai, cũng có nghĩa chuyến hành trình Tần Xuyên đã kết thúc, không hiểu sao Tưởng Ly bỗng có chút bịn rịn. Ba năm ở Thương Lăng, cô đã sớm quen với việc đi lại một mình, vì cô không gánh nổi trách nhiệm với tính mạng của người khác. Chuyến hành trình lần này nguy hiểm trùng trùng, từ tự nhiên đến con người, giống như vượt qua những cửa ải khắc khổ.
Bốn người họ làm một đoàn, cho dù là đối mặt với đám sát thủ hung hiểm ác ôn cũng không vì một chút sống chết mà né tránh bỏ rơi nhau. Tình cảm này rất kỳ lạ, cô và Nguyễn Kỳ trước đó không hề kết giao sinh tử, còn Lục Đông Thâm cùng Nhiêu Tôn có thể nói là không đội trời chung, nhưng vì chuyến hành trình Tần Xuyên dường như lại gắn chặt sinh mạng với nhau.
Nhưng tương lai thì sao?
Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm liệu có trở thành bạn bè không? Giống như một năm trước cô và Lục Đông Thâm mỗi người đứng bên một đầu thế lực, sống chết nương tựa vào nhau trên núi Kỳ Thần. Sau khi xuống núi cô cũng ngơ ngàng cũng quyến luyến, nhưng không ngờ anh lại trở thành người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Thế nên, Tưởng Ly cảm thấy có lẽ quan hệ giữa hai người đàn ông ấy cũng sẽ có sự thay đổi to lớn.
Tới khi Lục Đông Thâm lên xe, đặt tay lên vô lăng, Tưởng Ly lại tự phủ nhận suy nghĩ vừa rồi của mình.
Không, Lục Đông Thâm là một người sống rất thông suốt và thực tế. Anh lý trí tới mức người ta phải hoảng sợ. Thế nên đối với anh, Nhiêu Tôn chắc chắn chỉ là một đối tác làm ăn, mấy chuyện uống rượu tâm sự không phù hợp với một người đàn ông tính toán từng bước như anh.
Âm thầm buông một tiếng thở dài, cô mới hỏi Lục Đông Thâm mục đích tới núi Tây Nại.
Lục Đông Thâm khởi động xe, sau một lúc trầm mặc thì nói với cô: "Tới Cống Tốt, tập hợp cùng Bắc Thần."
Lục Bắc Thần?
Tưởng Ly sững người, đang định hỏi vì sao anh muốn tập hợp với Lục Bắc Thần thì di động của anh đổ chuông.
Đây có lẽ là cuộc gọi Lục Đông Thâm đã đợi rất lâu rồi. Khoảnh khắc chuông vang lên, anh đột ngột phanh gấp xe lại nhận máy.
Cơ thể Tưởng Ly đổ mạnh về phía trước theo quán tính, nhưng điều khiến cô thật sự bất an lại bỗng dưng là cuộc gọi này.
Trong những tháng ngày sau này, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng này, cô đều cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cũng cực kỳ căm ghét giác quan thứ sáu vô duyên vô cớ của con gái.
Lục Đông Thâm nhận điện thoại, cô nhạy cảm phát hiện ngón tay anh run rẩy. Không biết đầu kia nói gì, một người xưa nay luôn kiểm soát tốt cảm xúc như anh bỗng nhiên cứng người, thất thanh: "Gì cơ..."*
~Hết chương 571~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...