Lục Đông Thâm nhìn món "bảo bối" trong tay cô, nhìn kiểu gì cũng vẫn cảm thấy đó là một cục đá thô sơ.
"Actinolit, đây là một loại đá thuốc, vốn dĩ tự sản sinh trong dãy núi thuộc tại vùng ven Tế Nam, không ngờ cũng có thể tìm được ở đây." Tưởng Ly vừa đi vừa ước lượng viên đá trong tay mình: "Có thể coi là một loại hợp chất Amphibol. Này, anh đoán nó có công dụng gì?"
Bắt anh đoán?
Vậy thì chắc chắn không đơn giản như vậy. Lục Đông Thâm thông minh chọn cách né tránh, nói: "Không biết."
Quả nhiên, ánh mắt Tưởng Ly sáng lên những cái nhìn gian xảo, hòn đá được đung đưa trước mặt anh: "Trong Đông y, người ta cho rằng, Actinolit ấm mặn, có công dụng bổ thận tráng dương. Nói một cách khác, chính là loại thuốc chữa trị bệnh thầm kín của đàn ông."
Nói xong, cô còn nháy mắt với anh mấy cái.
Lục Đông Thâm biết ngay là không tốt lành gì. Vừa nghe xong, anh lập tức hiểu ra. Anh bật cười, hỏi ngược lại cô: "Em thấy anh cần thứ này à?"
Tưởng Ly chọc anh: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà." Nói rồi, cô xoay tay ném nó vào trong gùi.
Thấy vậy, Lục Đông Thâm lấy làm lạ, giơ tay véo vào eo cô, rất mạnh: "Nha đầu, ý gì?" Còn định mang về? Anh có cần dùng hay không cô không rõ hay sao?
Eo sắp bị anh bấu gãy, Tưởng Ly ngả người vào vai anh, ra vẻ yếu đuối: "Cho Nhiêu Tôn dùng, cho anh ấy dùng mà..."
Lục Đông Thâm nghe xong càng không hài lòng, cánh tay dùng sức hơn, anh nghiến răng: "Em còn lo lắng cho phương diện này của cậu ta cơ à? Gan to quá nhỉ?"
"Không phải không phải." Tưởng Ly bị ôm chặt đến suýt tắt thở, phải lập tức xoa dịu anh, làm nũng có chút nịnh nọt: "Chẳng phải em giúp Nguyễn Kỳ lo trước tính sau hay sao? Anh xem, Nguyễn Kỳ thật ra rất xinh đẹp. Hai người họ cũng quen nhau một thời gian không ngắn, mà mãi không có sự tiếp xúc thực sự có kỳ lạ không? Nhất định là Nhiêu Tôn có vấn đề..."
Nói tới đây, cô thầm nghĩ câu này mà để Nhiêu Tôn nghe được, chắc chắn kết cục cũng giống Lục Đông Thâm, nhất định muốn giết chết cô.
Ai ngờ, Nhiêu Tôn đang ở nơi xa, bận rộn trước sau trong nhà tộc trưởng Tần bỗng dưng hắt xì ba cái. Anh ấy xoa xoa mũi: Cảm cúm à?
Bên phía Tịch Lĩnh, Lục Đông Thâm một tay chặn gáy Tưởng Ly, túm cô như chim ưng bắt gà con vậy, dáng vẻ như có thể xách cô lên xoay ba vòng, vừa đi vừa "chỉ giáo" cô.
"Em biết em là bạn gái của ai không?"
"Biết, biết."
"Có thể an phận thủ thường được không?"
"Được, được."
"Đừng lo lắng thêm cho chuyện của Nhiêu Tôn, nhớ chưa?"
"Nhớ, nhớ."
"Anh liệu có thể tin em được không?"
"Được được, chắc chắn được!"
"Được, hôn anh một cái."
Tưởng Ly khổ sở xoay cổ lại, ôm cổ anh, kéo thấp anh xuống, hôn lên môi anh.
Tịch Lĩnh dài miên mãn, cho dù đứng ở một nơi rất cao cũng không thể nhìn trọn vẹn tới tận cùng. Mạch núi nối liền mạch núi, mây mờ vấn vít, sống núi dựng đứng. Một nơi có tuổi đời mấy ngàn năm thậm chí là mấy chục ngàn năm đang im lặng đứng quan sát mọi sự thay đổi của nhân gian.
Muốn đi hết Tịch Lĩnh trong vài ngày là chuyện không thể.
Lục Đông Thâm ước tính sơ qua, theo lịch trình của họ, muốn đi sâu vào bụng núi ít nhất cũng mất bốn, năm hôm. Vị trí của họ hiện giờ cùng lắm chỉ là cánh phải của Tịch Lĩnh, cũng tức là dài hơn con đường Dư Mao hay đi một đoạn nhỏ mà thôi.
Từ xa có thể nhìn thấy những dãy núi cao chót vót của Tịch Lĩnh, những đường núi mảnh khảnh nhưng rợn người.
"Em từng tới Ngao Thái Nhất Tuyến chưa?" Lúc nghỉ ngơi một chút, Lục Đông Thâm vặn chai nước suối đưa cho Tưởng Ly.
Tưởng Ly đón lấy, uống mấy hớp rồi gật đầu. Ngao Thái Nhất Tuyến nằm ở dãy Tần Lĩnh, một nơi không người, địa thế hiểm trở, cực kỳ quái dị. Cô từng tới đó tìm khoáng vật làm nguyên liệu, còn từng gặp một đoàn người đi phượt, tất cả đều là những người đam mê khám phá mạo hiểm. Khi đó trưởng đoàn nói với cô: Một thành viên trong đoàn bị cảm, họ phải quay ngược trở về.
Ở thành phố, cảm mạo không có gì đáng nói. Nhưng ở những nơi như thế, một chút bệnh tật cũng không được lơ là, bằng không sẽ mất mạng.
Lục Đông Thâm đón lấy chai nước Tưởng Ly vừa uống, uống liền mấy ngụm đã gần hết. Phần còn lại anh rưới lên tóc, vuốt vuốt mặt rồi lắc lắc đầu để xoa dịu bớt cái nóng. Anh chỉ về phía mạch núi trùng điệp phía xa và nói: "Địa thế chỗ này rất giống với Ngao Thái Nhất Tuyến, nhưng vị trí cao hơn mực nước biển chắc chắn cao hơn Ngao Thái. Bây giờ chúng ta đang ở trên mức nước biển hai ngàn mét, anh đoán lên trên đó có thể tới năm, sáu ngàn."
Khoảng cách chênh lệch quá lớn, một là sẽ có phản ứng độ cao, hai là nhiệt độ sẽ càng trở nên khó lường.
Mấy hôm nay ở trên núi Tưởng Ly cũng cảm nhận được rõ ràng điểm này. Khí hậu của Tịch Lĩnh biến hóa phức tạp, cực kỳ khó đoán. Một giây trước có thể nắng to, một giây sau sẽ có lạnh lẽo băng tuyết, nói ở đây một ngày có cả bốn mùa là không hề khoa trương.
Một dãy núi có điều kiện khí hậu tràn đầy sự không chắc chắn như vậy, mỗi bước đi đều phải hết sức thận trọng.
Khi mặt trời sắp ngả về Tây, hai người họ chọn một vị trí dừng chân thích hợp, không đi tiếp nữa. Kinh nghiệm phong phú khiến họ có thể tính toán chính xác được thời gian đi thật nhanh và thời gian nghỉ. Ngoài việc có khí hậu khắc nghiệt ra, ở Tịch Lĩnh còn ẩn chứa nhiều nguy cơ. Ví dụ như loài kiến nhung đỏ trước đó Nhiêu Tôn bị cắn đến hôn mê bất tỉnh, những loài hoa ăn thịt người, những loài côn trùng rắn rết có độc, những loài thú ăn thịt hung dữ... Ngoài ra, những thứ như vách núi bị cỏ dại che khuất, đầm lầy, vực sâu cũng không kém phần thót tim.
Thế nên họ mới thực sự khâm phục sự gan dạ của người Tần Xuyên khi vào Tịch Lĩnh ban đêm. Có thể vì quanh năm sống về đêm đã tạo cho họ một thị giác và thính giác nhạy bén.
Khi trời tối, Lục Đông Thâm đã nhanh chóng dựng lều xong, còn đốt lửa.
Tưởng Ly ngồi khoanh chân trong lều sắp xếp các nguyên liệu: Akebia trifoliata, hoa cẩm chướng, hợp hoan, gỗ sưa, đại bi, cây móng tay, còn mấy nhánh Hoài mộng thảo sau đó hái được và mấy viên Actinolit.
Ai bận việc người ấy, không ai quấy rầy ai.
Ai cũng nói trẻ con mà bỗng dưng im phăng phắc kiểu gì cũng đang nghịch ngầm, câu này dùng với Tưởng Ly cũng không hề thái quá. Sau khi bận rộn xong công việc, Lục Đông Thâm mới kinh hoàng nhận ra Tưởng Ly đã im ắng một lúc lâu. Anh nhìn vào trong lều, quả nhiên, cảnh tượng trước mặt khiến anh đau đầu.
Trong lều, chiếc gùi đựng nguyên liệu được Tưởng Ly ném qua một bên, đáy gùi còn dính bùn đất. Những loại thực vật đa phần anh không biết, hơn nữa còn chưa được Tưởng Ly phân loại đàng hoàng, được trộn lẫn vòa nhau. Có loại cần lấy rễ, thế nên khi lấy Tưởng Ly đào cả rễ lên, không ít phần rễ của nguyên liệu còn bọc đất, cũng dính rớt hết lên tấm đệm chống ẩm.
Lục Đông Thâm bình tĩnh quay đầu đi, thực ra nội tâm đã cuộn trào bão tố. Anh thầm thở dài, cô cứ từng lần từng lần thăm dò giới hạn sụp đổ và phát điên của anh.
Anh âm thầm đếm trong lòng: 1, 2, 3... Cùng lắm là tới 10, chỉ được tới 10 thôi.
Khi anh vừa đếm tới 10, liền nghe thấy Tưởng Ly kêu lên một tiếng ai oán trong lều: "Mệt chết em mất, làm sạch nguyên liệu quả thật phiền phức..."
Lục Đông Thâm không cần quay đầu cũng hình dung ra bộ dạng của cô lúc này: Bên cạnh xếp đống một số loại cỏ lộn xộn, gùi trúc vẫn ném đó mặc kệ. Bản thân cô thì tìm một chỗ sạch sẽ để nằm ngửa lên trời. Anh hơi đau đầu, xem ra khi nào có thời gian phải dạy cô thế nào là phân loại, thế nào để nâng cao hiệu suất.
"Để đó anh dọn, qua đây ăn đi!" Mỗi lần như vậy lại là một lần anh thỏa hiệp.
Anh vừa dứt lời, bên kia Tưởng Ly đã hân hoan reo lên: "Tới đây!"
~Hết chương 520~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...