Đầu tiên, Tưởng Ly đặt một viên thuốc dưới cuống lưỡi Nhiêu Tôn.
Tác dụng của nó là thuốc giải độc, thường được làm bằng các nguyên liệu cũng có độc, cách lấy độc trị độc là cách thức tốt nhất. Mỗi lần đi rừng, Tưởng Ly đều dùng loại thuốc này đối phó với độc tính của các loài côn trùng, rắn, kiến, đây chính là một món đồ bắt buộc phải mang theo.
"Thất vật độc hoàn", nghe tên đã hiểu nội dung, chính là lợi dụng bảy loại độc tố tạo thành. Khi làm loại thuốc này, Tưởng Ly luôn làm kín đáo, không gian cũng tương đối phong tỏa. Bởi vì phương pháp điều chế tinh chất độc cũng giống với cách người Hắc Miêu điều chế cổ trùng. Có điều sau cùng cô sẽ nghiền nát trùng độc được nuôi bằng cổ độc thành bột, pha loãng, ngưng kết.
Thuốc viên được điều hòa bằng toan thảo, thế nên vị chua chát như sơn trà, đặt dưới cuống lưỡi có thể kích thích tuyến nước bọt trong khoảng thời gian nhanh nhất, dịch thuốc ngấm vào cơ thể có thể ngăn chặn độc tính, vỏ thuốc được trộn với thanh cúc dại, loài cây mọc bên cạnh khe suối trong núi sâu, được é[ thành dịch, trộn cùng thuốc viên sẽ tỏa ra mùi hương thanh mát, cùng hơi thở thấm vào phổi.
Ép thuốc viên xong, Tưởng Ly lại gập bắp chân bị cắn của Nhiêu Tôn lại. Vì hôn mê, anh ấy không thể kiểm soát được bắp chân nên cô hét lên với Dư Mao: "Thắt lưng!"
Tưởng Ly không có thói quen đeo thắt lưng. Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều có thắt lưng da, duy chỉ có Dư Mao là đeo một chiếc thắt lưng vải trên hông, thích hợp nhất để quấn chân cho Nhiêu Tôn. Dư Mao xị mặt, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Lục Đông Thâm thì không dám ậm ừ nữa, lập tức cởi thắt lưng đưa cô.
Bên kia, Lục Đông Thâm thấm từng chút dầu xăng lên cỏ, ngọn lửa bùng lên, hình thành một đường lửa thẳng tắp, tạm thời ngăn lại sự tấn công của kiến nhung đỏ. Rồi anh đưa ngọn đuốc cho Dư Mao, bảo cậu ta thấy nữ quỷ đỏ thì đốt. Dư Mao dè dặt nói: "Như vậy có chọc giận thần núi không?"
Lục Đông Thâm sầm mặt lại: "Bây giờ cậu cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, có Phật tổ chống lưng, thần núi cũng chẳng quản được."
Dư Mao nghe mà choáng váng đầu óc, nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ không muốn chết. Cậu ta đón lấy cây đuốc làm theo lời Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm lại tìm kiếm khắp phía, ngay gần đó có rừng trúc. Anh chặt mấy đốt trúc đem về. Ban nãy cấp bách, anh không kịp làm đuốc cẩn thận. Bây giờ, anh buộc phải làm thêm vài cây có sức cháy mạnh mang theo dọc đường, đề phòng vạn nhất.
Anh dùng con dao găm sắc bén tách một kẽ hở sâu khoảng mười phân ở giữa đốt trúc, rồi lấy những miếng vải bông ở trong balo ra, thấm đẫm dầu lỏng lên đó.
Bên này, Tưởng Ly đã cuộn bắp chân bị thương của Nhiêu Tôn lên, đồng thời quấn thắt lưng qua đầu gối, trói chặt cả bắp chân và đùi. Sau đó, cô cần phải đi tìm cỏ giải độc. Trước khi đi, cô nói với Lục Đông Thâm, cố gắng bắt thêm một số con kiến nhung đó, bắt sống bỏ vào lọ.
"Em đợi một chút." Lục Đông Thâm đưa cho cô một cây đuốc đã làm xong để phòng thân, rồi dặn dò cô chú ý an toàn.
Nhiêu Tôn không tỉnh, Lục Đông Thâm buộc phải ở nguyên chỗ cũ, để một mình Dư Mao ở đây không tin tưởng được. Lỡ như nữ quỷ đỏ cắn ngược, tên nhóc Dư Mao này sẽ không đối phó được.
Tưởng Ly gật đầu, nhét đuốc vào balo rồi rời đi.
Đàn kiến nhung đỏ đó không dám tiến lên, nhưng cũng chẳng chịu đi. Chúng phòng thủ ở một khoảng cách an toàn, có vẻ muốn đợi cho lửa tắt.
Dư Mao cầm chặt đuốc, miệng lẩm bẩm suốt, ồn ào đến mức Lục Đông Thâm rác cả tai. Anh nói nhỏ: "Im lặng đi."
"Tôi... Tôi đang cầu xin thần núi tha thứ."
Lục Đông Thâm nhìn cậu ta, không nói gì, nhét chỗ bông vải đã thấm dầu vào trong khe đốt trúc, rồi quấn chặt đầu kia, dứt khoát nhanh nhẹn hoàn thành một cây đuốc.
Dư Mao lùi sau hai bước, hỏi Lục Đông Thâm: "Anh Hàn, anh Dương sẽ không chết chứ?"
"Không chết được." Lục Đông Thâm liếc nhìn Nhiêu Tôn. Màu môi của anh ấy không còn tiếp tục đâm thêm, xem ra thuốc của Tưởng Ly thật sự có tác dụng.
Dư Mao không yên tâm, thấy Nhiêu Tôn cứ nằm im ở đó, bèn nuốt nước bọt: "Nhưng trông anh Dương..."
"Có... Tố Nam ở đây, không sao."
Dư Mao kinh ngạc: "Chị Tố Nam là bác sỹ phù thủy sao?"
Bác sỹ phù thủy?
Người Thương Lăng công nhận cô như vậy, nhưng Lục Đông Thâm không thích danh xưng ấy. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Không, còn lợi hại hơn cả bác sỹ phù thủy, là thần nữ."
"Thần nữ?" Dư Mao sửng sốt.
Cậu ta từng nghe những người khác trong bản nói có một vài nơi tôn thờ thần nữ. Họ giống như thần sứ mà thần linh chọn lựa, chuyên môn xuống thế gian tạo phúc cho mọi người. Gặp thần nữ không khác gì nhìn thấy thần linh, thần nữ có thể nghe thấy tiếng của thần linh.
Nhìn thấy biểu cảm của Dư Mao, Lục Đông Thâm bỗng nhiên cảm thấy danh xưng này quả nhiên thích hợp nhất.
Thần nữ.
Đối với anh mà nói, cô chính là thần nữ bước ra từ màn sương một buổi bình minh, tới từ trời đất, tới từ tận cùng vũ trụ.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Tưởng Ly đã quay về.
Balo của cô phồng to lên, đuốc được châm lên, xem ra dọc đường cũng gặp kiến nhung đỏ. Lục Đông Thâm thấy vậy sải bước tiến lên, sắc mặt cô không có gì khác lạ, bấy giờ anh mới yên tâm. Nghĩ vậy anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu dọc đường cô cũng bị cắn thì làm sao?
Tưởng Ly hái về không ít dược thảo.
Cô đổ hết ra đất.
"Là gì đây?" Lục Đông Thâm hỏi.
"Đơn buốt." Tưởng Ly vặt lá non nhất ra, rửa sạch: "Những người đi vào núi đa phần bị rắn cắn đều có thể tự cứu, vì nơi có rắn độc thì sẽ có thuốc giải. Nhưng kiến nhung đỏ thì chưa chắc. Chúng hành tung bất định, một khi cắn người, độc tính phát tán rất nhanh, người bị cắn hoàn toàn không kịp đi tìm thuốc giải. Người thân trong nhà Dư Mao chính là một ví dụ sống."
"Chỉ cần loại cỏ này là được?"
Tưởng Ly lắc đầu: "Cách nhanh nhất để khử hết độc tính là đưa tới bệnh viện cấp cứu, nhưng khi vào rừng, ở điều kiện không cho phép, ngoài tìm những loại dược thảo vạn năng như đơn buốt, trọng lâu ra, còn cần mạch độc của ong vò vẽ. Nguyên lý này cũng giống như việc người ta uống mật ong khi bị ong độc chích vậy. Mạch độc của ong vò vẽ có thể giết người cũng có thể cứu người, đương nhiên, còn phải kết hợp với thuốc viên của tôi."
Lục Đông Thâm nghe thấy rất mới mẻ.
Cô cầm mấy con ong vò vẽ bắt được trong lọ ra, quan sát một lúc rồi chép miệng: "Đẹp thật, chỉ tiếc là lòng dạ độc ác."
Nói xong, cô bỗng nhiên cảm thấy lời này hình như có chỗ nào bất ổn, Lục Đông Thâm hình như cũng từng nói cô như vậy nhỉ? Cô vô thức liếc nhìn anh, anh như đọc thấu tâm tư của cô, nói đại một câu nửa đùa nửa thật: "Phải, những thứ đẹp lòng dạ đều độc."
Tưởng Ly quay phắt đi, mặc kệ anh.
Dựng một chiếc giá nhỏ, cô đặt chiếc lọ lên trên, bên dưới chạm rỗng, chậm lửa, cung cấp nhiệt từ dưới đáy xông lên. Chẳng bao lâu sau, mấy con ong đã bắt đầu hoảng loạn chạy trốn. Chiếc lọ bốn kín, không thông khí, cộng thêm lửa nóng, chúng lập tức bất động trong giây lát.
Khi đổ ra, cô lấy cành cây gạt mấy cái, chết cả rồi.
Rút kim độc ra, chỗ vết thương sẽ có dịch độc rỉ ra, rất ít nhưng rất quý, được nhỏ xuống chỗ dược thảo được vò nát, sẽ trở thành thuốc giải cực tốt. Vò thuốc cũng có quy tắc, cho dịch độc thấm vào dược thảo một lần, sau đó vặt bỏ đầu ong, giữ lại thân, rồi ném cả vào dược thảo, vò lần thứ hai.
Quá trình này Tưởng Ly làm rất thuần thục, tốc độ và bạo dạn như lúc trước khi cô dùng dao xuyên qua bụng rắn lấy mật trên núi Kỳ Thần, Lục Đông Thâm hoàn toàn không xen vào được. Dư Mao quay đầu nhìn thấy cảnh này, vừa hay nhìn thấy Tưởng Ly vặt đầu ong, vốn dĩ là một chuyện gai mắt, nhưng Dư Mao lại cảm thấy thần thánh không thể mạo phạm.
Thần nữ chính là thần nữ, làm gì cũng khác người phàm...
~Hết chương 459~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...