Tưởng Ly cắn môi.
Cô thật sự rất ghét một bản thân như vậy, càng ghét Lục Đông Thâm hơn. Dịu dàng như thế làm gì chứ?
Cô đứng dậy, bực dọc nói: "Tôi nói cho anh biết, anh từng có lỗi với tôi, phải trả nợ đó! Thế nên, không được chết, cho dù tới mức phải chết anh cũng phải sống cho tôi."
"Tuân lệnh bà Lục!" Lục Đông Thâm cười.
Tưởng Ly hừ một tiếng: "Đợi anh toàn mạng hẵng như vậy đi!"
Tối nay lại là một bữa thịnh soạn.
Vi Dung uống chút rượu vào, mượn men rượu nói với Nhiêu Tôn: Dương đại ca, anh và bạn gái khi nào thì kết hôn?
Nhiêu Tôn hơi ngẩn ra: "Bạn gái? Kết hôn?"
"Đúng vậy." Vi Dung rót rượu cho anh ấy: "Nếu thật lòng yêu thương nhau thì nhất định phải kết hôn chứ."
Nhiêu Tôn ngây ngốc.
Tưởng Ly ngồi bên nói ngay: "Sắp rồi sắp rồi, Dương đại ca của cô có điểm này là hơi tệ, lúc nào cũng bận rộn công việc, chuyện gì cũng quăng cho bạn gái của anh ấy."
Vi Dung thở dài: "Phải cố gắng ở bên bạn gái nhiều hơn chứ."
Lời qua tiếng lại, Nhiêu Tôn cũng đã hiểu ra bảy, tám phần rồi. Anh ấy cười nói: "Phải phải phải, lần này quay về tôi phải cố gắng ở bên cô ấy nhiều hơn, sau đó bàn bạc chuyện cưới hỏi."
Vi Dung nghe xong chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng ít nhiều có chút hụt hẫng.
Nơi đây không bằng thành phố.
Ăn tối xong, đêm xuống là yên tĩnh hẳn. Nhất là phía nhà trọ, không phải mùa du lịch nên giờ ngủ của mọi người cũng được đẩy sớm hẳn lên.
Ba người nhóm Tưởng Ly dĩ nhiên sẽ không ngủ sớm, tất cả tập trung lại trong một căn phòng, sắp xếp manh mối và lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo.
Ba người tập trung lại toàn bộ thông tin mình có, nhất là Tưởng Ly, ghi tất cả những điểm cần phân tích vào sổ.
Quan hệ giữa Tịch Lĩnh và Tần Xuyên.
Lời đồn về sự ma quỷ của Tịch Lĩnh.
Người trong Tịch Lĩnh ăn thịt người chết, hạ táng lúc nửa đêm, hơn nữa còn chôn xương người ở một nơi rất cao.
Từng có khách bộ hành mất tích trong dãy núi Tịch Lĩnh.
Theo manh mối trưởng quầy Vương cung cấp, Tần Vũ tới từ Tần Xuyên, mang một công thức có tên Vong Ưu Tán ra để trao đổi, nhưng không đến như lời hẹn.
Thôn lang đằng sau Tịch Lĩnh sống cách biệt với thế giới bên ngoài.
Điểm cuối cùng liên quan tới Nguyễn Kỳ.
Phải chăng Nguyễn Kỳ ở Tịch Lĩnh.
Tưởng Ly gạch rất nhiều gạch ngang dưới cái tên của Nguyễn Kỳ, sau đó vẽ một dấu hỏi chấm.
Ba người họ chuẩn bị một đĩa lạc, đậu đũa muối và thịt bò ướp của dân bản địa để nhắm rượu, vừa ăn vừa suy nghĩ.
"Lời đồn về việc Tịch Lĩnh ăn thịt người không đáng tin lắm, ngược lại phương thức hạ táng khiến em nghĩ tới quan tài treo." Tưởng Ly nắm một vốc lạc trong tay, khẽ vân vê, vỏ lạc tách ra, để lộ nhân lạc trắng nõn.
"Không ít dân tộc thiểu số có tục quan tài treo. Đương nhiên, chỗ treo cũng khác nhau. Có người treo trong sơn động, có người treo trên vách núi cao, có người lại treo lên cây. Thậm chí còn có nơi không buồn dùng quan tài, cứ thế treo thẳng xác lên nơi cao, khô và có gió. Theo vị trí địa lý, người Thanh Dao gần đây nhất có tập tục quan tài treo, đã lưu truyền cả ngàn năm rồi."
"Ý của em là thôn bản đằng sau Tịch Lĩnh là một thôn người dân tộc thiểu số?" Nhiêu Tôn hỏi.
Tưởng Ly suy tư một lúc lâu: "Theo lý mà nói, người Hán không có tập tục hạ táng như thế này. Nhưng, khi nhắc đến thôn bản đó, trưởng quầy Vương có nói, tương truyền họ là đời sau của Biển Thước."
"Biển Thước?" Nhiêu Tôn liếm môi: "Mọi người nhắc tới Biển Thước chẳng phải đều chỉ Tần Việt Nhân sao? Chưa từng nghe nói ông ấy là người dân tộc thiểu số mà?"
Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát: "Lời đồn về việc là đời sau của Biển Thước còn cần xác nhận. Nhưng nếu những người ở đằng sau Tịch Lĩnh là người Hán, vậy thì nếu có tập tục quan tài treo sẽ có cách giải thích khác rồi."
"Là gì?" Tưởng Ly hỏi.
"Dù là nước nào, tộc người nào, thì luôn có thái độ tôn kính người đã khuất, thế nên không tới nước vạn bất đắc dĩ sẽ không dễ dàng thay đổi tập tục hạ táng của mình. Giống như người Hán, theo như anh biết thì tập tục hạ táng là chôn xuống đất. Vậy chỉ có thể nói, hoặc họ không phải người Hán, hoặc người mà họ hạ táng không phải người chết."
Tưởng Ly giật mình, người họ hạ táng không phải người chết? Lẽ nào... là người sống?
Nhiêu Tôn cũng đã nghĩ tới khả năng này, sắc mặt trở nên nặng nề hơn.
Ba người họ trầm mặc rất lâu.
Rồi Tưởng Ly lên tiếng: "Em biết ở trong nước cũng có một vài thôn làng sống cách biệt với thế giới bên ngoài, tự cung tự cấp, nhưng ít nhiều cũng có một hai người vào được trong thôn, còn tình hình như Tịch Lĩnh đúng là hiếm gặp. Trưởng quầy Vương nói Tần Vũ tới từ Tần Xuyên. Trong nhật ký của Tả Thời cũng đã viết: Trên đỉnh Tần Xuyên, quên cả sống chết, lúc còn sống cũng không ngừng tìm kiếm Tần Xuyên, Vong Ưu Tán lại xuất phát từ Tần Xuyên. Thế nên thôn đằng sau Tịch Lĩnh rất có thể có nguồn gốc lịch sử to lớn. Tần Vũ nói tổ tiên của anh ta là những người y thuật cao minh. Tổ tiên này là tổ tiên bao nhiêu đời?"
"Cái gọi là bàn tay tiên chẳng qua là nói quá lên thôi. Chẳng phải Vi Dung cũng đã nói đó sao, trong các thôn bản có rất nhiều bác sỹ phù thủy." Nhiêu Tôn đưa ra một giả thuyết.
Tưởng Ly lắc đầu: "Không đơn giản như vậy. Tổ tiên của Tần Vũ nhất định không chỉ bác sỹ phù thủy. Anh ta nói tổ tiên của mình không cần bước ra khỏi cửa cũng có thể thăm bệnh cho người ta, nhìn đối phương một cái là biết rõ đối phương sống được bao lâu, còn nói tổ tiên của mình từng cứu được một người từ trong quan tài. Người đó cũng ở lại giúp tổ tiên anh ta hái thuốc khám bệnh. Thậm chí cũng nhắc đến sự thần kỳ của công thức này, cho dù thay xương đổi cốt vẫn có thể cười nói như thường. Nếu chuyện này là có thật thì tuyệt đối không phải bản lĩnh mà một bác sỹ phù thủy có được."
Chuyện này nói ra ai tin chứ?
Nếu nói cho những người xung quanh thì họ chắc chắn sẽ cười Tưởng Ly hàm hồ. Nhưng Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều không lên tiếng, một người nhíu mày rất chặt, một người cụp mắt xuống đăm chiêu, nghiêm túc quan sát từng manh mối.
Rất lâu sau, Lục Đông Thâm hỏi Tưởng Ly: "Em nghe những lời Tần Vũ nói không cảm thấy quen tai sao?"
Tưởng Ly không giấu giếm: "Quen tai, nhưng tôi không nhớ ra cụ thể, hình như đã nghe ở đâu rồi, nghĩ kỹ thì tất cả lại trở nên trống rỗng."
Thật ra khi ở Mỹ, nghe trưởng quầy Vương nói những lời này xong, cũng có một tia sáng lóe lên trong đầu cô nhưng rồi cũng biến mất rất nhanh, khi muốn nắm bắt thì cực kỳ khó. Hôm nay nhắc lại như vậy, tia sáng ấy một lần nữa xuất hiện.
Lục Đông Thâm nhấp một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống rồi nói: "Vì trước đó có nhắc tới Biển Thước, thế nên anh đã liên tưởng tới rồi. Nhưng dù sao thì hiểu biết của anh cũng có hạn, dường như xuất phát từ đoạn sử sách nào đó."
Nói tới đây, hai mắt Tưởng Ly chợt sáng rực lên.
Ở bên kia, Nhiêu Tôn "á" lên một tiếng, đập bàn, lập tức vẽ tròn trịa linh cảm xuất hiện trong đầu Tưởng Ly: "Anh cả của Biển Thước! Xuất phát từ cuốn Ngụy quan tử - Thế hiền!"
Anh ấy như đập vỡ đường hướng suy nghĩ của Tưởng Ly, khiến đầu óc cô bừng sáng trong phút chốc.
Lục Đông Thâm giơ ngón cái về phía Nhiêu Tôn. Lợi hại thật, xuất phát từ đoạn nào cũng nhớ, xem ra khi trước là kẻ học giỏi đây. Anh gật đây: "Tuy hoang đường, nhưng rất giống."
Tưởng Ly thở gấp, lập tức ngắt lời họ: "Không được, không được, em phải sắp xếp lại đã." Cô đứng lên, đi đi lại lại trước mặt họ.
Con người có lúc sẽ như vậy, càng tiến gần chân tướng thì càng nghĩ không ra. Linh cảm đó giống như được giấu trong khe hẹp của một tảng nham thạch vậy. Có ánh sáng le lói ra ngoài, chỉ khi nỗ lực vạch khe hẹp ấy ra mới có thể nhìn thấy toàn diện nguồn sáng.
Ngụy Văn Hầu* nói: Trong ba anh em ruột, ai là người giỏi y thuật nhất?
*Ngụy Văn hầu (chữ Hán: 魏文侯; trị vì: 403 TCN – 387 TCN hoặc 403 TCN-396 TCN), tên thật là Ngụy Tư, là vị quân chủ khai quốc của nước Ngụy - chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Biển Thước đáp: Anh cả giỏi nhất, rồi đến anh hai, Biển Thước là kẻ xếp cuối cùng.
Ngụy Văn Hầu hỏi: Phải hiểu thế nào?
Biển Thước đáp: Huynh trưởng xem bệnh như thần, diệt trừ khi chưa thành hình. Huynh thứ trị bệnh không để lại hậu họa. Còn Biển Thước chích mạch máu, cho thuốc, mới nổi danh thiên hạ.
Ý nghĩa của cuộc đối thoại này đại khái là: Biển Thước cho rằng anh cả nhà họ y thuật giỏi nhất, vì chữa trị xong trước khi bệnh tình của đối phương phát tác. Còn Biển Thước trị bệnh lúc người ta nặng bệnh nhất, thế nên dĩ nhiên tiếng tăm nổi hơn anh cả.
Tưởng Ly dĩ nhiên cũng nhớ ra đoạn điển cố này, có điều cô lại nghĩ tới một chuyện khác...
~Hết chương 444~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...