Khi tất cả đang vây quanh Hạ Trú, Nguyễn Kỳ gọi Nhiêu Tôn ra ngoài.
Buổi chiều có nắng thu, nhưng những cơn gió lạnh vừa thổi qua đã làm bầu không khí nhuộm chút lạnh lẽo. Vườn nhà họ Nhiêu được cắt sửa vô cùng tỉ mỉ. Màu lá phong đỏ rực, màu lá hòa vàng ruộm trở thành phong cảnh đẹp nhất điểm xuyết cho cả khu vườn. Ngay gần đó có một hòn đá Thái Hồ nặng khoảng vài tấn đứng sững đó, thoạt nhìn giống như hình vạn mã phi nước đại, sống động như thật.
Nghe nói ông Nhiêu rất yêu đá Thái Hồ, sưu tập khắp bên mình. Mỗi khi có dòng nước chảy qua những nếp nhăn hình thành qua nhiều năm tháng dạn dày, lại vang lên những tiếng róc rách rất êm tai. Nếu hỏi quý hiếm như vậy nơi nào có: Hai bên bờ Thái Hồ, thôn Bạch Hiện. Nhà họ Nhiêu đã vượt ngàn dặm xa xôi tới chọn đá rồi vận chuyển đá. Đá Thái Hồ đa phần là đá trắng, đá vàng cực kỳ hiếm gặp. Mà tảng đá đứng trong nhà họ Nhiêu lại là đá vàng.
Nguyễn Kỳ đi tới bức “Tuấn mã” thì dừng bước, ngẩng đùa ngắm nhìn tảng đá Thái Hồ này qua làn sương mờ do những dòng nước bắn lên.
Nhiêu Tôn chỉ coi như ra ngoài đi dạo loanh quanh, không nghĩ về hướng nào khác. Anh ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, rút bao thuốc ra. Nhưng anh vừa ngậm điếu thuốc lên, người làm vườn đang phụ trách quét tước gần đó đã đi tới, lập tức giật lấy: “Chỗ này không được hút thuốc, đây là quỷ định của ông nhà, cậu chủ đâu phải không biết.”
Đây không phải lần đầu tiên Nhiêu Tôn bị ăn mắng ở nhà nữa, nhất là trong quá trình va chạm với những người làm vườn. Được làm việc ở nhà họ Nhiêu đều là những người có tuổi, rất tận tụy và tuân thủ quy định. Cho dù là Nhiêu Tôn vi phạm quy định thì họ cũng không nể tình.
Bình thường trách thì trách nhưng khi bị người ta mắng trước mặt Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn dĩ nhiên cảm thấy mất thể diện, bèn gào lên phía sau người làm vườn đó: “Thái độ gì thế hả? Còn định làm việc ở nhà họ Nhiêu không?”
Kết quả, người đó hoàn toàn tảng lờ anh, kết cục của điếu thuốc kia là bị giẫm nát một cách vô tình rồi bị ném vào sọt rác.
Nguyễn Kỳ quay đầu nhìn sắc mặt đỏ bừng rồi lại chuyển sang trắng bệch của Nhiêu Tôn. Nếu là bình thường, cô có thể bật cười, nghĩ bụng một cậu chủ kiêu ngạo hống hách như vậy mà ở nhà lại bị người giúp việc chửi đến mức đó cũng coi như hiếm có khó tìm rồi. Nhưng bây giờ, cô không có tâm trạng để cười.
Ánh nắng soi rõ vết sẹo trên trán anh, được để lại sau vụ tai nạn lần trước. Đã biết bao lần anh soi gương và nghiến răng nghiến lợi: Bà nó chứ, vết sẹo này sao không để lại trên mặt Lục Đông Thâm?
Nhưng Nguyễn Kỳ hiểu anh chưa bao giờ thật sự oán trách, cho dù anh là một người bình thường cực kỳ để ý đến diện mạo của mình, bởi vì ở trong lòng anh, có lẽ vết sẹo này để lại là vì Hạ Trú.
Thấy Nguyễn Kỳ cứ nhìn mình chằm chằm, anh ngượng ngập hắng giọng: “Đám làm vườn này đều là những người giỏi chăm các loại sâm cỏ đặc biệt hiếm có, thế nên được bố tôi chiều đến quên cả phép tắc rồi. Không cần họ điên lên, sớm muộn cũng có một ngày tôi đuổi hết, bắt họ đi uống gió Tây Bắc!”
Đúng là mấy lời trẻ con.
Càng tiếp xúc lâu với Nhiêu Tôn, Nguyễn Kỳ càng hiểu tính cách của anh, điển hình của kiểu mạnh miệng yếu lòng.
“Tôi phải đi rồi.” Nguyễn Kỳ khẽ nói một câu.
Nhiêu Tôn những tưởng cô định quay về nơi ở của mình, bèn đút bao thuốc vào túi và nói: “Không cần về gấp vậy, tối nay ăn cơm ở chỗ bố mẹ tôi đi. Mẹ tôi biết cô thích ăn món gà hạt dẻ nên đã dặn đầu bếp đặc biệt chuẩn bị.”
“Nhiêu Tôn, tôi nói là tôi phải đi rồi.” Nguyễn Kỳ nhìn anh, nói rất nghiêm túc.
Nhiêu Tôn sững người, lát sau đứng lên, nhìn xuống cô và hỏi: “Cô có ý gì? Đi? Đi đâu chứ?”
Bờ môi Nguyễn Kỳ mấp máy, vốn dĩ định nói là đi đâu cũng được, tóm lại tôi không muốn ở đây nữa, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt chất vấn của Nhiêu Tôn, câu buột miệng ấy lại biến thành: “Tôi phải đi kiếm một chuyến nguyên liệu, thế nên phải rời xa một thời gian.”
Một lý do nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng Nhiêu Tôn nhíu mày: “Không được, cô là con gái, đi kiếm nguyên liệu gì chứ? Sau này đừng làm nghề này nữa, quá nguy hiểm. Nếu muốn làm việc, Hoa Lực đâu phải không có bộ phận phù hợp, cô vào thẳng Hoa Lực chẳng phải là được rồi ư?”
“Toàn là mấy nguyên liệu tôi từng khai thác rồi thôi, tuyến đường quen thuộc nên cũng không có gì nguy hiểm. Bắt tôi tới văn phòng làm một nhân viên công sở, tôi không thích ứng được.”
“Vậy cô có thể…”
“Anh có thích tôi không?” Nguyễn Kỳ ngắt lời anh, bất thình lình hỏi một câu như vậy.
Nhiêu Tôn ngẩn ra, nhìn Nguyễn Kỳ rất lâu không trả lời.
“Tôi hiểu rồi.” Nguyễn Kỳ khẽ nói.
Thích một người là rất tự nhiên, ở trong ánh mắt, xuất phát từ trái tim. Cho dù chỉ là một thoáng ngập ngừng thì cũng không gọi là thích nữa.
Khóe môi Nhiêu Tôn khẽ động, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Nhưng Nguyễn Kỳ thì cười khẽ, ngồi lên bồn hoa: “Tôi thích anh.”
Nhiêu Tôn nghe được câu này thì có phần bối rối: “Nguyễn Kỳ, tôi…”
“Anh cũng không cần phải áp lực, tôi thích anh là chuyện của tôi, nói ra chỉ bởi tôi không muốn cứ giấu giếm mãi, khó chịu lắm.” Nguyễn Kỳ cười khổ.
Nhiêu Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Thật ra khoảng thời gian này tôi cũng từng nghĩ về vấn đề của chúng ta, rằng giữ cô lại bên cạnh rốt cuộc là vì lý do gì. Nguyễn Kỳ, tôi có thiện cảm với cô, nhưng, hình như vẫn chưa đến mức được gọi là thứ tình cảm sâu sắc. Tôi nói như vậy quả thực rất khốn nạn, hơn nữa tôi đúng là khốn nạn như vậy. Nếu hôm nay cô không nhắc đến, tôi nghĩ, tôi vẫn còn tiếp tục hồ đồ.”
Nguyễn Kỳ nghe mà từng cơn buồn bã tràn qua trong lòng, nhưng nụ cười luôn giữ trên khuôn mặt: “Cũng không có gì, thật ra anh nói đúng, cả hai chúng ta đều chưa đến mức không có đối phương không sống nổi, tình cảm còn chưa sâu đậm đến vậy.”
Không chỉ Nhiêu Tôn, nếu bắt bản thân cô nói mình yêu Nhiêu Tôn đến mức nào thì cô cũng không nói ra được. Chỉ là thích được nhìn thấy anh, thích được ở bên cạnh anh.
Nhiêu Tôn nhìn Nguyễn Kỳ, trong lòng chẳng hiểu sao lại nhói đau. Trước kia anh không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ sâu như vậy. Anh không gạt Nguyễn Kỳ, thiện cảm chắc chắn là có, nhưng nếu nói phải cho cô một lời hứa hẹn thì anh không làm được, chí ít bây giờ không làm được.
“Tôi không muốn lừa gạt cô, ở trong lòng tôi, Hạ Trú vẫn là quan trọng nhất.”
“Ừm, tôi hiểu.”
Thật ra cô hiểu từ lâu rồi, chỉ là vẫn nghĩ biết đâu lâu dần tình cảm của anh với Hạ Trú sẽ nhạt dần. Nhưng hôm đó ở buổi họp báo, khi Hạ Trú đâm con dao ấy xuống, cô nhìn thấy rất rõ, Nhiêu Tôn chỉ hận không thể đốt một mồi lửa thiêu rụi cả hội trường. Mấy hôm nay anh càng một bước không rời chăm sóc Hạ Trú. Thấy cô ấy tỉnh lại, anh còn vui vẻ và kích động hơn ai hết.
Người con gái có thể khiến Nhiêu Tôn lo lắng và để ý như vậy, chỉ có Hạ Trú thôi.
“Nhiêu Tôn, tôi cần phải ra ngoài hít thở không khí.” Nguyễn Kỳ đứng lên, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Coi như cho hai chúng ta chút thời gian. Để anh sắp xếp lại tình cảm của mình, còn tôi thì học cách coi anh như một người bạn đơn thuần.”
Nhiêu Tôn rất không thoải mái trong lòng. Không phải anh không nhìn thấy nét cô đơn đằng sau nụ cười của Nguyễn Kỳ, thế là anh càng tự mắng bản thân ích kỷ. Nguyễn Kỳ là một cô gái rất tốt, anh đã tổn thương cô rồi.
“Cô muốn mắng tôi thì mắng đi, hoặc đánh tôi cũng được.” Chỉ là đừng vờ như không có chuyện gì như thế, anh càng cảm thấy tội trạng của mình nặng hơn.
Nguyễn Kỳ bật cười: “Mắng anh đánh anh? Không cần thiết, từ đầu tới cuối anh chưa hề hứa hẹn điều gì với tôi. Nhiêu Tôn, tôi không trách anh, thật đấy.”
Nghe thấy Nguyễn Kỳ nói như vậy, trái tim Nhiêu Tôn càng thắt lại, lại thêm chút đắng chát, giống như uống phải một ngụm trà đắng vậy, mùi vị không thanh mát mà bí bách…
~Hết chương 348~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...