Không sai, chính là ma nữ trong phủ Thân vương, con gái của Nguyễn Anh.
Lục Đông Thâm sinh ra ở Lục Môn, lớn lên ở Lục Môn. Lục Môn có bất kỳ biến động nào dù là nhỏ nhất anh cũng có thể cảm nhận ngay tức khắc. Đối với những thay đổi cơ cấu chưa rõ ràng của Lục Môn trong tương lai, anh có một sự nhạy cảm cực mạnh. Đây là bản năng được tạo thành của anh sau nhiều năm lăn lộn thương trường.
Tại sao Hoa Lực lại ngã chổng vó sau khi đã giành được dự án thì Hạ Trú không rõ, nhưng cuộc chiến tranh giành quyền lực tại Trường Thịnh mà Lục Đông Thâm nhắc tới thì cô có thể cảm nhận được ít nhiều. Thai Quốc Cường, thật ra vừa nãy nhìn thấy ông ta, cô cũng biết được ông ta đã gần đất xa trời. Không phải vì tuổi tác, mà vì tình trạng sức khỏe của ông ta. Cô đã tận tâm tận sức, muốn cứu vãn thêm một chút. Nhưng từ tình hình nhập viện lần gần đây nhất của ông ta, có một số chuyện đã không thể tránh khỏi nữa.
Trước kia cô không thể khẳng định chắc chắn. Đưa cho Thai Quốc Cường một miếng hương cổ, thực chất là muốn cảnh cáo ông ta đằng sau đang có kẻ muốn dùng mùi hương hại ngại, phải biết tiết chế. Nhưng cô sai rồi, con người bản tính tham lam, thứ mà kẻ đứng sau ham muốn đâu chỉ có lợi ích? Có lẽ, trong chuyện này còn những điều cô không biết.
Lịch sử ân oán trong Trường Thịnh cô không biết rõ, Lục Đông Thâm có lẽ cũng không có hứng thú tìm hiểu. Phán đoán của anh chỉ dựa vào sự nhạy cảm trên thương trường. Cô cảm thấy, lần này Trường Thịnh thật sự sẽ long trời lở đất.
Nhưng Lục Môn thì sao?
Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.
Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Không cho Hạ Trú thời gian để suy nghĩ sâu thêm, chớp mắt thứ Hai đã tới, mưa bụi vần vũ, Thương Xuyên được an táng.
Tang lễ do Skyline hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hạ Trú xuất hiện với tư cách là người thân của Thương Xuyên.
Ngày hôm nay, bên ngoài nhà tang lễ có cả đám người ăn vận đen xì đang đứng. Toàn bộ đều là fan của Thương Xuyên. Họ giơ cao ảnh và vòng hoa của Thương Xuyên. Có không ít các cô gái gào khóc trong đau đớn.
Họ giữ lại thủ tục từ biệt người đã khuất trước khi thi thể được đẩy vào lò hỏa thiêu.
Tiếng khóc vang trời.
Cộng thêm việc ngoài kia trời lại mưa bụi giăng lối, rả rích suốt, kết hợp với tiếng thút thít lại càng khuấy đảo cho lòng người thêm rối loạn.
Suốt cả buổi, Hạ Trú không khóc.
Cô mặc đồ đen toàn tập, cảm ơn từng vị khách tới dự tang lễ. Có lúc cô lại nhìn về phía di ảnh của Thương Xuyên, thất thần, bên tai cứ vọng về dáng vẻ của cậu ấy khi vẩy tay áo hát hí kịch trên sân khấu. Dạ dày đau hết cơn này tới cơn khác, giống như có một bàn tay không ngừng túm lấy, vầy vò.
Những người hâm mộ được tới chia buồn đều được lựa chọn cẩn thận, đều là các fan trung thành của Thương Xuyên, nên họ cũng không gục trước di ảnh khóc trời kêu đất. Cho tới khi, trưởng fanclub tiến tới, hỏi thẳng Hạ Trú: “Có phải cô nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
Nghi thức gọi hồn được tổ chức rầm rộ, lúc trước là vì mục đích lan truyền, dụ hung thủ rơi vào bẫy. Bây giờ, phía cảnh sát đã có thu hoạch, những fan thực sự của Thương Xuyên vẫn đang chờ đợi hồn của thần tượng mình đã đi đâu về đâu. Hạ Trú ngước mắt lên, đó là một cô gái ngoài hai mươi, cắt mái đầu vic.
“Vụ án đã có một chút manh mối, phía cảnh sát hiện đang điều tra, mọi người cần kiên nhẫn chờ đợi.”
“Tôi biết mà… biết mà…” Cô gái lẩm bẩm, sau đó lập tức quỳ xuống trước di ảnh, mắt đỏ rực lên: “Anh đã hiển linh đúng không? Anh yên tâm, bọn em nhất định sẽ kêu oan cho anh.”
Kêu oan cho Thương Xuyên.
Lúc nghe thấy những lời này, Hạ Trú không cảm thấy có gì ghê gớm. Cô nghĩ chẳng qua là những lời trưởng fanclub nói ra trong lúc đau thương. Cứ như vậy, Thương Xuyên được an táng. Vì thi thể đã để ra ngoài suốt bảy ngày, thế nên hỏa táng xong, cậu ấy được đưa thẳng vào nghĩa trang.
Ngôi mộ cũng do Hạ Trú đích thân lựa chọn, tựa núi ôm sông, nằm nơi cao ráo, có thể ngắm nhìn toàn bộ phong cảnh đẹp như tranh. Thật ra sao Hạ Trú không hiểu rằng người chết rồi như ngọn đèn tắt? Núi non sông nước có đẹp cách mấy, chẳng qua cũng chỉ là cách để người sống tự an ủi bản thân mà thôi.
Mưa to một cách kỳ lạ, giống hệt như đêm gọi hồn.
Nước mưa năm nay, dường như đặc biệt nhiều.
Hôm sau, fan của Thương Xuyên đã vây lại, tập trung tại Cục Công an.
Trong ngoài đều ba vòng.
Không ầm ĩ như lúc trước vây lấy đoàn làm phim hay phủ Thân vương. Lân này do hội trưởng dẫn đầu. Mọi người ký một lá đơn tình nguyện, lấy lụa bạch làm giấy, cứa ngón tay lấy máu làm bút. Dải lụa dài hàng trăm mét, bên trên lấm lem vết máu đó đều là tên của mỗi một người tình nguyện, dùng máu thể hiện tinh thần, yêu cầu cảnh sát trừng trị nghiêm hung thủ.
Chẳng bao lâu sau đã có tin tức. Trên mạng càng náo nhiệt hơn. Sự “điên cuồng” của fan Thương Xuyên trong phút chốc phủ sóng khắp các vòng tròn bạn bè, thậm chí nhảy lên thành chủ đề hot số một của năm, không có số hai.
Cũng vì vậy, Hạ Trú mới bừng tỉnh về ý tứ của trưởng fanclub khi nói câu đó lúc trước.
Thì ra khi ấy cô gái đó đã xem trộm ngực của Thương Xuyên. Dấu ấn hình cánh hoa trên đó tuy đã nhạt màu, không còn rực rỡ như “đêm gọi hồn”. Nhưng rõ ràng nó cũng chẳng liên quan gì đến vết hoen tử thi mà người ta hay biết đến. Thi thể có điểm kỳ lạ, lại xuất hiện sau đêm gọi hồn, khó mà cấm người ta suy nghĩ xa xôi.
Trên mạng đua nhau bình luận. Lần này bác sỹ phù thủy đã thật sự gọi được hồn, oan hồn bèn để lại dấu ấn trên thi thể, mượn nó để bày tỏ sự oan khuất của mình.
Thần tượng mình sùng bái nhất chết thảm, thân là fan hâm mộ phải giương cao tinh thần, khí thế trong phút chốc trở nên rầm rộ.
Dư luận dồn ép các cơ quan chấp pháp, sức ảnh hưởng này mang đến cho cảnh sát những áp lực không hề nhỏ.
Sau khi chuyển cho cảnh sát một bản phân tích chứng cứ mùi hương chi tiết cùng bản giải thích tình trạng sức khỏe của Thai Quốc Cường, Hạ Trú đã chứng kiến màn dư luận lớn chưa từng có này. Cô không ngăn chặn, cũng không lên tiếng. Tuy hành động của cô gái kia vượt ngoài dự liệu của cô, nhưng có một điểm cô đồng tình, đó là phải sớm phá án.
Thương Xuyên chết oan, với tư cách là người thân duy nhất trên đời này của cậu ấy, cô chỉ hận không thể phanh thây hung thủ, hoặc cũng khiến đối phương nếm thử nỗi khổ sau khi bị kiểm soát thần kinh vận động, không thể tự kiểm soát hành động của bản thân. Không, thậm chí cô còn nhiều cách khiến đối phương sống không bằng chết. Nhưng là một công dân, cô không có quyền làm vậy, không có quyền kết tội một ai đó sống hay chết, thế nên chỉ có thể nén đau thương đợi cảnh sát tới giải quyết.
Có lúc sức ép của dư luận cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất thì nó có tác dụng trong vụ án của Thương Xuyên.
Quả nhiên, phía cảnh sát đã công khai lên tiếng sẽ sớm ngày phá án, trừng trị hung thủ.
Mà ngay sau khi lời tuyên bố ấy được đưa ra, giá cổ phiếu của Trường Thịnh cũng bị tổn hại, trượt dốc nặng nề trong phiên cuối ngày. Skyline sau khi tổ chức tang lễ cho Thương Xuyên đã ổn định lòng người, giá cổ phiếu đang trên đà rớt lại bỗng có dấu hiệu bình ổn.
Độ nóng của dư luận vẫn không hề giảm, bắt nguồn từ việc Thương Xuyên có một đội ngũ fan hùng hậu.
Một tuần sau, Lục Đông Thâm họp xong, từ Mỹ trở về Bắc Kinh, tới thẳng Cục cảnh sát.
Hạ Trú biết được tin này, cũng ở lại trong văn phòng đợi anh.
Cho tới khi ngoài cửa sổ đường phố đã lên đèn, Lục Đông Thâm mới trở về trong dáng vẻ bụi bặm, mang theo cả cái nóng nực bên ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã được không khí điều hòa xua tan bớt. Theo sau anh là Cảnh Ninh, kéo theo vali. Sau đợt bệnh, cô ấy như gầy rộc hẳn đi. Hạ Trú để ý đến điều đó, nhưng vì đang mong ngóng tin tức từ cảnh sát nên không còn lo được đến Cảnh Ninh. Đặt vali xuống, Cảnh Ninh hỏi Lục Đông Thâm còn gì cần dặn dò không. Hành trình cả một ngày của Lục Đông Thâm cũng đã kết thúc, anh bảo cô ấy ra về trước.
Hạ Trú pha một tách trà cúc trắng và hoa sen cho anh.
Anh đón lấy, nhấp một ngụm. Mùi hoa cúc hoa sen thanh mát, làm dịu đi cái oi ả và bực dọc mùa hè.
“Sao rồi? Hỏi ra được Thai Nghiệp Dương chưa?” Hạ Trú hỏi.
Lục Đông Thâm giơ tay cởi hai chiếc cúc áo ra, đặt tách trà lên bàn, cũng không giấu giếm cô: “Có thể sẽ khiến em thất vọng đấy. Người cảnh sát hỏi ra được không phải Thai Nghiệp Dương, mà là Hà Tư Nghi.”
“Cái gì?”
“Còn nữa, Nguyễn Kỳ cũng tới Cục cảnh sát rồi.”
“Nguyễn Kỳ?” Hạ Trú sững người, sau đó lập tức tỉnh ra: “Có liên quan đến Nguyễn Anh?”
Lục Đông Thâm gật đầu: “Không sai, chính là ma nữ trong phủ Thân vương, con gái của Nguyễn Anh.”
~Hết chương 233
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...